Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 102.3: Mạc lão gia qua đời (3)




Lão tử gia nhíu chặt mày lại, đứng bật dậy, nói:“Đứa nhỏ này, quá khứ qua lâu rồi, bây giờ cháu đã trở về Thẩm gia, có ta và cậu cháu bảo vệ, không ai có thể ăn hiếp cháu, chỉ cần ta nói một câu, đồng ý cho cháu kết hôn với Huy tử, người Mạc gia không ai dám đứng ra nói một câu, thậm chí mọi người còn vỗ tay chúc mừng. Có điều, ông ngoại rất xem trọng Huy tử, ta nhìn nó lớn lên từng ngày , là một người chững chạc, bây giờ cũng trưởng thành hơn nhiều rồi, điều quan trọng là nó rất yêu cháu, [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường]*, ta có thể nhìn ra nó đối với cháu là thật lòng, ông ngoại hy vọng cháu có thể biết quý trọng.”
[trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường]*: Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê
An Noãn cũng không tức giận, dựa vào trong lòng lão tử gia, cúi đầu nói:“Ông ngọai, người biết không? Nhớ lại năm đó, khi cháu mất đi đứa bé, lẻ loi một mình đến Luân Đôn. Tháng thứ nhất, cháu không quen với khí hậu ở đó, nhiều lần muốn buông xuôi tất cả, chết đi cho rồi. Chính cháu cũng không thể hiểu nổi, rốt cục là vì cái gì mà cháu có thể duy trì cho đến tận bây giờ. Mãi đến khi cháu được gặp Lâm Dịch Xuyên, anh ấy đã cho cháu một công việc mới, cháu mới cảm thấy có hứng thú hơn. Cuộc sống sau đó, anh ấy cho cháu tình bạn, lại cho cháu tình thân. Đứa bé kia được sinh ra, vẫn luôn ở bên cạnh cháu, cháu cảm thấy nó giống như là một báu vật mà ông trời ban cho cháu vậy. Mấy năm nay, cháu vì đứa bé đã trả giá rất nhiều, ta vẫn đem hắn làm thân sinh đứa nhỏ. Ông ngoại, cháu biết ông chắc chắn có thể hiểu được thứ tình cảm này.”
Lần đầu tiên, lão tử gia không vì Lâm Dịch Xuyên mà tức giận.
Qua hồi lâu, lão tử gia thở dài, thản nhiên nói:“Ông ngoại thật sự rất ích kỷ khi chỉ muốn cháu luôn ở bên cạnh mình. Ông ngoại chỉ mới tìm được cháu trở về, không nghĩ lại phải gả cháu đến nước Anh xa xôi, mỗi năm chỉ được gặp nhau vài lần, ông ngoại cũng không còn nhiều năm nữa rồi .”
Lão tử gia nói xong ánh mắt thế nhưng đã ươn ướt.
An Noãn dùng sức ôm ông thật chặt, vùi đầu vào trong lòng ông, cảm động nói:“Ông ngoại, cháu có thể cam đoan với ông, dù cháu có kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, cháu cũng lấy ở tại Bắc Kinh vì chủ.”
“Sau này kết hôn rồi, anh ta có thể đồng ý sao?”
“ Anh ấy yêu cháu như vậy, cháu nói cái gì anh ấy cũng sẽ đều đồng ý.”
Lão tử gia lại thở dài:“Đứa nhỏ này, suy nghĩ của cháu thật quá đơn giản , cho dù cậu ta đồng ý, người nhà của cậu ta đồng ý, anh ta có công ty lớn như vậy, lúc nào cũng cần có người quản lý, đâu có nhiềuthời gian chạy từ Luân Đôn đến Bắc Kinh nhưvậy. Tóm lại, sự việc cũng không đơn giản như cháu nghĩ đâu. Ông ngoại chỉ sợ sau này cháu sang Anh rồi, không có người bảo vệ, sẽ bị người ta bắt nạt, phải chịu nhiều ấm ức thôi.”
An Noãn cười cười, tự tin nói:“Ông ngoại, sẽ không như vậy đâu, cho tới bây giờ chỉ có cháu bắt nạt anh ấy, anh ấy không dám khi dễ cháu đâu, hơn nữa, đứa bé vẫn còn đứng về phía cháu .”
“Vậy thì Huy tử ở đâu? Chẳng lẽ cháu không còn yêu nó chút nào nữa sao ?”
An Noãn không trả lời.
“Đứa nhỏ, ông ngoại vẫn muốn nói với cháu, nếu cháu còn yêu Huy tử, có lẽ trước kia có rất nhiều băn khoăn, dù sao cũng không môn đăng hậu đối, sống với nó sẽ phải chịu nhiều ủy khuất. Bây giờ cũng không còn giống với trước nữa, cháu là người của Thẩm gia chúng ta, đi đến đâu cũng cao quý, Huy Tử ở bên cạn cháu mới là trèo cao.”
An Noãn bị từ ‘Trèo cao’ kia là cho sợ hãi, ôm lão gia tử làm nũng:“Ông ngoại , về sau ông đừng tác hợp cho chúng cháu nữa, cháu thật sự không muốn sống với anh ta.”
Lão tử gia thở dài, không nói thêm gì nữa.
An Noãn biết, nhiều chuyện đến rất nhanh, cô phải từ từ, từ từ thuyết phục lão tử gia.
--- ------ ------ ------ -------
Thẩm Diệc Minhlàm việc hiệu suất rất cao, đem mộ của Thẩm Diệc Như trở về mộ viên Thẩm gia. Nghe theo lão tử gia căn dặn, tất cả mọi ngườitrong Thẩm gia đều trở về.
Mọi người thay quần áo đẹp chuẩn bị đi mộ viên, An Noãn bảo lái xe đưa đi mua hai bó hoa.
Thẩm Diệc Minh cứng lại, nghiêm túc nói:”Noãn Noãn, cậu chỉ đem mộ của mẹ cháu trở lại thôi.”
Lòng An Noãn chợt trở nên lạnh lẽo, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
"Cậu, cậu có ý gì?” An Noãn thanh âm run run hỏi.
“Ý ta là mộ của cha cháu vẫn ở Giang thành, Thẩm gia mộ viên của chúng ta chỉ mai táng người của Thẩm gia thôi.”
An Noãn nháy mắt bùng nổ:"Sao lại như vậy? Cha và mẹ cháu là một, bây giờ họ cũng không còn sống nữa, sao cậu lại nhẫn tâm tách rời họ ra như thế? Cậu muốn mẹ cháu ở trên trời lẻ loi một mình, cháu có chết cũng không đồng ý.”
Thẩm Diệc Minhnhíu mày thật chặt.
Lão tử gia thanh âm trầm thấp nói:“Nha đầu, chuyện này ông và mọi người đã bàn bạc kĩ rồi, mộ viên Thẩm gia chỉ có thể mai táng người họ Thẩm, không thể mai táng người ngoài.”
“ Cháu cũng không mang họ Thẩm, chờ sau này cháu chết đi rồi có phải cũng không thể táng ở mộ viên Thẩm gia?”
“An Noãn!” Lão tử gia tức giận quát to.
Giờ phút này, An Noãn đã sắp sụp đổ ‘tường thành’ của trái tim (câu này ko biết dịch sao cho thoát ý nữa)
Thẩm Thần Phong thấy thế ôm lấy An Noãn đang nổi điên.
“Buông ra, tôi ghét các người.”
An Noãn điên cuồng giãy dụa.
Thẩm Thần Phong ôm cô thật chặt, trầm giọng nói:“An Noãn, ngoan, đừng náo nữa, chúng ta đi mộ viên xem bác trước, chuyện này để sau hãng nói.”
An Noãn như bị bện tâm thần, giận dữ gào thét:“Muốn đi thì các người đi đi, tôi sẽ không đi mộ viên Thẩm gia của các người, tôi muốn đến Giang thành xem cha tôi.”
An Noãn dùng sức đẩy Thẩm Thần Phong ra, Thẩm Thần Phong vẫn ôm thật chặt, làm thế nào cũng thôi không buông ra.
“Thẩm Thần Phong, mau buông tay.” An Noãn thét lên.
Thẩm Diệc Minh nhíu mày chậm rãi đi tới, nắm chặt cánh tay An Noãn, cố gắng trấn an cô.
An Noãn cô cùng mẫn cảm gào thét:"Đừng chạm vào cháu .”
Bàn tay Thẩm Diệc Minh đến giữa không trung lại rụt về.
“Noãn Noãn, bất kể như thế nào cha cháu cũng không thể tới mộ viên Thẩm gia, mong cháu hiểu cho ta.”
“Cháu không nghĩ sẽ cho cha cháu trèo cao tới Thẩm gia các người, nhưng các người cũng không thể tách mẹ cháu ra, họ phải rất vất vả mới đến được với nhau, sao các người có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ Thẩm gia các người có tiền, có thế, có địa vị, là không cần để ý đến cảm nhận của người khác sao? Ta chỉ tưởng phụ mẫu ta đãi cùng một chỗ, vô luận táng ở nơi nào.”
Lão tử gia thét lớn một tiếng, có chút buồn bực nói:“Mẹ cháu là người của Thẩm gia, phải táng ở mộ viên Thẩm gia. Cha cháu không phải người của Thẩm gia, hơn nữa Thẩm gia chúng ta từ trước tới giờ cũng không thừa nhận nó, bởi vậy nó không được đến mộ viên Thẩm gia, sự việcchỉ đơn giản như vậy thôi, cháu đừng cố tình gây sự nữa.”
An Noãn dùng sức lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nói:“Là cháu cố tình gây sự, cháu cứ nghĩ các người thương yêu người nhà của cháu, bây giờ nghĩ lại, các người đối tốt với cháu, chính bởi vì các người mắc nợ mẹ cháu.Để có thể ở bên cạnh cha , mẹ không cần vinh hoa phú quý, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không cần, giờ bà ấy mất rồi, các người lại nhẫn tâm chia rẽ bọn họ, các người thật quá đáng, cháu không nghĩ rằng các người lại ích kỉ như vậy.”
An Noãn dùng sức lấy giày cao gót giẫm lên chân Thẩm Thần Phong, anh ta đau quá lập tức buông tay, An Noãn chạy như điên rời khỏi nhà họ Thẩm.
Thẩm Diệc Minh dùng sức đè mi tâm,bộ dạng đau đầu.
“Gia gia, có đuổi theo không?”
Thẩm Thần Phong đau đớn hỏi, tiểu nha đầu kia vừa rồi thật đúng là khỏe mạnh nha, đau đến nỗi không gượng dậy nổi.
“Đương nhiên phải đuổi theo rồi, ngộ nhỡ nó xảy ra chuyện thật thì sao, Thần Phong, cháu lái xe đuổi theo nó , nhất định không thể để nó có việc gì.”
Nhiệm vụ gian khổ như vậy, Thẩm Thần Phong có chút sợ hãi.
Ngay sau đó liền mở cửa xe, đuổi theo An Noãn đang chạy nhanh trên đường, nha đầu kia vừa chạy lại vừa dụi mắt, làm cho người ta thật đau lòng.
Tay lái của anh rất tốt, chạy tới liền chế trụ cổ tay nàng.
“Thẩm Thần Phong, buông ra.”
An Noãn nhìn anh bằng ánh mắt đỏ tươi, hai mắt đẫm lệ mù mịt.
Thẩm Thần Phong khẽ thở dài, đau lòng nói:“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi, em có thể hận bọn họ, nhưng không thể hận anh, anh sẽ mãi mãi đứng về phía em. Nói thật, anh cũng biết việc cậu hai làm lần này có hơi quá đáng.”
Nghe xong lời nói đó, An Noãn mới bình tĩnh trở lại.
“Ngoan, lên xe đi, em muốn đi đâu, hôm nay anh sẽ đi cùng em.”
Thẩm Thần Phong ôm cô lên xe.
An Noãn cũng không còn giãy dụa nữa, trên xe thản nhiên nói một câu:“Đưa em tới sân bay đi.”
Thẩm Thần Phong cười trêu ghẹo:“Em sẽ không đi Luân Đôn để tìm bạn trai khóc lóc kể lể chứ?”
“Đi Giang thành, mẹ cũng đi rồi, em muốn ở bên cạnh cha, không thể để cho ông ấy cô đơn một mình được.”
Nhìn đôi mắt trong veo của cô dâng lên nước mắt, Thẩm Thần Phong rất đau lòng.
“Ông ấy đối tốt với em lắm sao?”
An Noãn ghé đầu vào cửa xe, không muốn nhớ lại.
Người đàn ông vĩ đại ấy, ông luôn cố gắng phấn đấu vì cô, thậm chí cuối cùng cũng vì cô mà hi sinh tính mạng.
Mãi cho đến tận sân bay, An Noãn cũng chưa nói thêm một chữ nào.
“Thẩm Thần Phong, anh trở về đi, một mình em đi Giang thành là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.