Vừa rồi sau khi trải nghiệm khó khăn bắn cung thực tế, lúc này Liễu Ly mới có thể cảm nhận được Ninh Tử Thanh lợi hại đến đâu.
Ngay cả khi biết trước trong lòng thì lúc này mắt cũng đã tròn như quả trứng gà, vỗ tay cổ vũ: "Tiểu Cửu điện hạ đúng là thần tiễn thủ, thật lợi hại."
Ninh Tử Thanh khẽ mỉm cười không trả lời mà rút tên lần nữa, vẫn muốn bắn tiếp. Điều khác biệt là, lần này, cô ấy đã đặt ba mũi tên lên cung cùng một lúc. Tư thế tam tiễn tề phát, còn ngoạn mục hơn trước đó!
Liễu Ly nhìn ngơ ngẩn, giơ tay lên đo, nhìn tiễn linh khổng lồ kia, chỉ cảm thấy có lẽ ngay cả cầm mình cũng cầm không nổi.
Tiếng "vèo" xé toạc không khí vụt qua tai họ, lướt bay đến phía trước như những chú chim, không hề bị bất kỳ ngọn gió nào cản trở, cũng không có bất kỳ cảm giác trì trệ nào.
Mục tiêu của Ninh Tử Thanh vẫn là đích ngắm vừa rồi.
Tức khắc, ba mũi tên đã cắm gọn ghẽ vào đó. Trong đó một mũi tên ở giữa chồng lên mũi đầu tiên lúc nãy và gần như hóa thành một thể.
Vẫn là hồng tâm ngay chính giữa.
Liễu Ly nghĩ bụng, hôm nay Ninh Tử Thanh làm sao thế, ở trước mặt Ngũ công chúa mà không che giấu chút nào. Có điều, Ninh Tử Thanh làm việc tất nhiên có dụng ý của cô ấy, Liễu Ly không tin cô ấy sẽ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này, nên cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ ca tụng thêm lần nữa, kéo Tiểu Thụy tiếp tục vỗ tay nhiệt liệt.
"Điện hạ tiễn vô hư phát, bái phục!"
Ninh Tử Thanh thu cung lại, cười nói với Liễu Ly: "Bên này xa bên đó, hay là ngươi dẫn Tiểu Thụy đến nhìn thử, xem cuối cùng ta có bắn trúng ngay tâm không? Tiện thể mang tên về để trả lại quân doanh."
Lời này nói đúng ý của Liễu Ly. Sức lực của Ninh Tử Thanh rất lớn, cô cũng muốn đi xem mũi tên đó bắn sâu đến thế nào, có giống như các cô nhìn thấy từ xa không.
"Được!"
Thế là liền dẫn Tiểu Thụy háo hức tới đó.
Từ nãy đến giờ Ninh Tử Linh vẫn đứng sững sờ nhìn bóng dáng của hai người kia mà không nói gì, mày đã chau đến không thể chau hơn nữa, cuối cùng cất tiếng nói một câu không đầu không đuôi: "Là muội."
"Phải."
Ninh Tử Thanh nhìn thẳng vào mắt cô ấy, đáp một cách thẳng thắn.
"...Sao lại là muội?" Ninh Tử Linh chịu đả kích rất lớn, không dám tin Cửu Hoàng muội trước mặt lại là người đó, lẩm bẩm lặp lại lần nữa, "Người đưa lá thư kia cho mẫu phi ta bằng mũi tên sao lại là muội?"
Năm đó Thi quý phi dựa theo người báo tin mà "chiếu tướng" Giang hoàng hậu một phen. Sau chuyện đó, bà đã điều tra gần như cả hoàng cung cũng không tìm được người phù hợp điều kiện.
Trong Thần Sách quân cũng không thiếu gì những người bắn cung được như thế, nhưng khi sự việc xảy ra họ đều ở ngoài cung, bởi thế nên Thi quý phi tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả.
Nào ngờ người này những tưởng xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt, chính là Cửu công chúa cứ luôn lầm lầm lì lì!
Trong lúc điện quang thạch hỏa, dường như đã thông suốt được mọi thứ.
"...Muội kết bạn với Thuần Ninh quận chúa và gửi tin dẫn dụ mẫu phi ta ra tay là để cứu mẫu thân Bảo An quận chúa của cô ấy." Ninh Tử Linh bình tĩnh nói, "Hôm nay có thể thấy, Thuần Ninh quận chúa không hề biết dùng cung. Vì vậy cây cung mà cô ấy từng nhờ ta tìm cửa tiệm làm là để tặng muội."
"Phải." Ninh Tử Thanh thẳng thắn gật đầu, "Chuyện này cũng phải đa tạ Ngũ tỷ tỷ."
"...Muội!" Ninh Tử Linh đoán, Cửu công chúa ẩn mình nhiều năm, nhất định là đang mưu đồ điều gì đó, thậm chí còn mượn đao mẫu phi của cô ấy để giết người, có ý đồ nham hiểm!
Ninh Tử Linh không nén được cơn giận, còn chưa bắn cung đã ném mũi tên trên tay xuống: "Muội không kiêng nể chút nào như vậy, không sợ mẫu phi ta biết được sẽ không để muội yên sao?"
Ở trong cung, Sở thải nữ và Ninh Tử Thanh thấp cổ bé họng, dù họ chưa bao giờ làm sai, nhưng Thi quý phi muốn tìm cớ trừng phạt cũng chỉ là chuyện cỏn con.
"Ngũ tỷ tỷ cứ việc về cáo trạng." Trong mắt Ninh Tử Thanh là sự lạnh lẽo sâu không thấy đáy, "Tương tự, ta cũng có thể nói cho quý phi nương nương, Ngũ công chúa điện hạ vẫn quyết tâm muốn luyện võ, thậm chí đã lén chạy tới quân doanh Thần Sách."
Thi quý phi đã nghiêm cấm Ninh Tử Linh tới nơi như thế, cảm thấy "con gái con đứa" xuất đầu lộ diện là tối kỵ. Nếu bà ấy biết thì e rằng Ninh Tử Linh sẽ phải chịu hạn chế nghiêm khắc hơn.
Lời uy hiếp này đã nói đến điểm yếu của Ninh Tử Linh, cô ấy không sợ gì cả, chỉ sợ mất hoàn toàn tự do.
"Nói ta biết, rốt cuộc muội muốn làm gì?" Ninh Tử Linh tự vật lộn một lúc rồi bỏ cuộc, cô ấy không thể đánh cược thứ mình quý trọng nhất với Ninh Tử Thanh, "Nói rõ ra đi."
Ninh Tử Linh đề phòng không thôi, còn Ninh Tử Thanh thì lại điềm nhiên, đổi tay rồi lại đặt tên lên, hướng chỉ về chính là chỗ Liễu Ly và Tiểu Thụy đi tới.
"Ta chẳng có ý đồ xấu với Ngũ tỷ tỷ và quý phi nương nương. Ngược lại, ta còn sẽ giúp tỷ."
Ninh Tử Linh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: "Giúp ta cái gì?"
"Tòng quân."
Ninh Tử Thanh chỉ nói ra hai chữ như vậy rồi khép môi lại.
*
Liễu Ly và Tiểu Thụy đã sớm đến bên cạnh bia ngắm, đi quanh một vòng với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ: "Điện hạ của ngươi cũng mạnh thật, thực sự là nhập mộc... à không, nhập bia tam phân."
Nói rồi cô thử lấy tay kéo đuôi tên kia, nhưng nó chẳng lay chuyển tí nào: "Nhìn làm gì, giúp một tay nào."
Tiểu Thụy liền cùng kéo giúp, hai người hợp sức cả buổi, vẫn không có tác dụng nào.
"Thôi bỏ đi, quận chúa." Tiểu Thụy thường xuyên làm việc nhiều, sức khỏe rất tốt, nhưng lúc này cũng đã kéo thấm mệt, phủi bụi, đặt mông ngồi xuống gốc cây bên cạnh, "Xem ra kéo không ra đâu, chúng ta quay lại thôi."
"...Tiểu Thụy, ngươi ngốc như vậy, sau này có phải bị người ta đem bán cũng sẽ giúp người ta đếm tiền không." Liễu Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Tiểu Thụy, "Ngươi không hiểu dụng ý của điện hạ ngươi sao?"
Tiểu Thụy ngơ ngác, không hiểu cô đang nói gì: "Sao ạ?"
Liễu Ly quay đầu thoáng nghiêng mắt nhìn rồi đưa mắt về: "Rõ ràng điện hạ ngươi có lời muốn nói riêng với Ngũ điện hạ nên để chúng ta tránh mặt, hiểu không?"
"Hả?!" Tiểu Thụy như sực tỉnh mộng, đứng ngớ người ra, lo lắng không dám nhúc nhích, "Tại sao? Có điều gì mà điện hạ không thể cho chúng ta biết?"
Liễu Ly cũng không biết rốt cuộc đứa nhỏ này sao lại có thể trở thành thủ hạ đắc lực của Ninh Tử Thanh trong tương lai được, cô kiên nhẫn mà giải thích: "Không phải không thể cho chúng ta biết, mà là không thể cho Ngũ công chúa biết chúng ta biết, nếu không thì ngài ấy sẽ không giữ được thể diện, hiểu không?"
Tiểu Thụy bối rối, lắc đầu mù tịt.
"Quên đi." Liễu Ly xua tay, đứa nhỏ ngốc cứ ngốc đi, dù sao cô bé đã theo đúng chủ tử, có thiên mệnh chi nữ che chở, sẽ không có cơ hội bị người ta đem bán, "Không hiểu cũng không sao, nhớ lấy lời ta nói là được."
Tiểu Thụy vẫn không nghĩ ra: "Tại sao Ngũ công chúa biết, còn chúng ta thì không thể biết? Rõ ràng hai chúng ta mới thân với điện hạ hơn mà, còn Ngũ điện hạ thì đâu quen với điện hạ..."
Tiểu Thụy đang băn khoăn thì một mũi tên đột nhiên bay tới, tốc độ cực nhanh, trong tích tắc, suýt không tránh được.
Liễu Ly bị một phen mất vía, phản ứng đầu tiên là vội kéo Tiểu Thụy ngồi dưới gốc cây lên, muốn dắt cô ấy tránh đi, nhưng liền nhanh chóng dừng động tác lại.
Chỉ thấy mũi tên kia chao đảo, căn bản không ghê gớm bằng mấy mũi tên trước, vào phút chót, không ngờ đã giảm tốc độ, nhẹ bổng như một sợi lông vũ.
Tựa như một người sắp vào quan tài đã dùng hết tuổi thọ cuối cùng của mình khi rơi xuống trước mặt hai người họ.
Khoảng cách cuối cùng giữa mũi tên và hai người họ vừa đủ, thêm một phân nữa là sẽ trúng góc áo của Liễu Ly.
Ninh Tử Linh nào có được trình độ kiểm soát khoảng cách như vậy, hào quang nhân vật chính bực này đến từ bút tích của ai, hiển nhiên không cần phải nói.
Liễu Ly hoàn hồn lại, oán trách: "Cẩu nữ nhân."
Sau đó bỗng nhận ra đã lỡ lời, tiểu tùy tùng của người ta vẫn còn ở đây! Liền nhìn Tiểu Thụy với vẻ mặt uy hiếp như ác bá, định không cho cô ấy báo cáo với Ninh Tử Thanh.
Không ngờ Tiểu Thụy nghe câu ấy xong, cũng liếc nhìn mũi tên kia với vẻ căm thù như vậy, sau đó bĩu môi:
"Cẩu điện hạ."
Liễu Ly:...Trẻ con dễ bảo!
*
Cũng không biết cuộc đối thoại giữa Ninh Tử Thanh và Ninh Tử Linh vào hôm ấy đã diễn ra như thế nào, tóm lại, Ninh Tử Linh khi vừa về cung liền thay đổi thái độ hoàn toàn khác với ngày thường, không chỉ ngoan ngoãn nhận lỗi với Thi quý phi mà còn đi Lại bộ nhậm chức theo sắp xếp của bà ấy.
Thi quý phi rất hài lòng, buổi tối cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon, suốt mấy ngày gần đây đều mặt mày rạng rỡ, trạng thái tốt hơn trước rất nhiều, gặp ai cũng nửa khen nửa khoe con gái của mình ngoan ngoãn thế nào.
Thời gian nghỉ luôn ngắn ngủi, Liễu Ly cũng phải tiếp tục trở lại Tư Thiên Đài làm xã súc, dẫu sao còn có nhiệm vụ cần hoàn thành. Tuy nhiên lần này, có phụ thân Sở quốc công giúp đỡ chuẩn bị thu xếp, quan viên sắp xếp Liễu Ly thành thiên văn quan sinh đã bị cách chức thẳng.
Người đó sắp xếp như thế là do theo ý của Giang hoàng hậu, cũng xem như là người của Giang hoàng hậu. Cú tát thật mạnh này, xem như đã đánh rõ ràng vào mặt Giang gia, cũng tạo ra rạn nứt không nhỏ trong mối quan hệ tốt đẹp xưa nay giữa Sở quốc công và Lương quốc công.
Chỉ là bản thân sự việc mà Giang hoàng hậu làm lúc trước đã làm mất mặt Sở quốc công – có lý nào lại để quận chúa đi làm thiên văn quan sinh? Vì vậy Sở quốc công cũng không nể mặt Giang gia.
Liễu Ly lười quan tâm những chuyện này. Việc duy nhất cô cần làm ở giai đoạn hiện tại chính là giúp An Dương huyện chúa hoàn thành tâm nguyện.
Trở về được mấy ngày thì cô bị điều chức, được một vị thiên văn bác sĩ dẫn dắt làm việc, không phải chịu cực khổ nữa. Đương nhiên, đây cũng là kết quả sau khi Sở quốc công đã sắp xếp.
Nhưng không lâu sau thì Lang Điềm xảy ra chuyện!
Liễu Ly đã không ở cùng với thiên văn quan sinh nữa, tất nhiên cũng không thể gặp Lang Điềm mỗi ngày, biết được chuyện này vẫn là nhờ nghe được từ miệng thiên văn bác sĩ kia.
"Người trẻ bây giờ, thực sự là càng ngày càng chẳng ra sao." Vị bác sĩ trung niên kia vuốt râu, dạy bảo Liễu Ly một cách nghiêm túc, "Hôm qua vậy mà lại có người táy máy tay chân trộm cắp trong Tư Thiên Đài, thực sự là nỗi nhục của môn mi, ngày thường quận chúa cũng phải cẩn thận hơn đấy nhé."
"Đa tạ bác sĩ đã cho ta biết." Liễu Ly thuận miệng hỏi, "Có điều tra được là ai không?"
"Là một nữ học trò trong các thiên văn quan sinh."
Đã có thể truyền đến tai bác sĩ, tất nhiên nó đã trở thành chuyện lớn. Sau khi Liễu Ly đi nghe ngóng một chút, đã nhanh chóng phát hiện kẻ ăn trộm bị bắt chính là Lang Điềm, hiện giờ đã bị đưa đến Đại Lý Tự chờ xử lý.
Lang Điềm chỉ nghĩ đến An Dương huyện chúa, Liễu Ly không tin nếu nói cô ấy gây ra chuyện ăn trộm vào thời điểm này. Sau đó cô phát hiện, người bị Lang Điềm "trộm" đồ, chính là vị hôn phu của An Dương huyện chúa, tên công tử bột của Giang gia!
Tất nhiên đây không phải là một sự trùng hợp.
Nhưng tình hình cũng xem như không quá tệ, chỉ là tội trộm cắp không đến mức để Đại Lý Tự dùng đại hình với Lang Điềm, tuy nhiên phải chịu khổ một chút, chờ điều tra rõ ràng thì có thể phơi bày chân tướng.
Có điều không có sự giúp đỡ của Lang Điềm, độ khó của nhiệm vụ mà Liễu Ly muốn hoàn thành chẳng khác nào lại tăng thêm một bậc.
Nhưng đối với Liễu Ly, điều này không nề hà gì.
Cũng không biết rốt cuộc là sắp xếp do hệ thống hay là số khí vận của bản thân ngày càng tăng cao, chẳng mấy chốc, cơ hội mà cô chờ đợi đã tới.
***
Lời tác giả: Chuyện của Lang Điềm không phải do Tiểu Ninh làm =w= Tiểu Cửu điện hạ ra tay tàn nhẫn hơn cái này nhiều
*Bác sĩ thời cổ đại: chức quan chuyên thông một kinh hoặc tinh thông một nghệ về học thuật, đảm nhiệm giảng dạy học trò