Cựu Cung Hoang Nguyệt

Chương 3:




Vì phải tổ chức nghi lễ sắc phong tân hậu, đám tang của Ngụy hoàng hậu toàn bộ rất đơn giản, ngay cả các mệnh phụ vào cung đã sắp sửa khóc cũng phải nin nhịn, đại khái đây có lẽ là vị hoàng hậu mệnh khổ nhất Đại Ngu này.
Thanh Triều lần thứ hai gặp Lục Huống, là tại trong Tư Thiện Đường.
Xa xa có thể nghe thấy tiếng tụng kinh của các nhà sư, âm thanh của mõ hòa lẫn với tiếng than khóc của các cung nhân, những người này đang quỳ bên ngoài điện, nội điện chỉ có một mình hắn, một bộ đồ trắng tinh khiết trơ trọi ngồi trên mặt đất trước Tử Cung đó.
Đó là hình bóng bi thương nhất mà nàng từng thấy trong đời.
Nội thị nhắc nhở về sự xuất hiện của nàng, chúng cung nhân nhao nhao phủ phục hành lễ, cuối cùng làm kinh động đến hắn, từ từ quay người lại, ánh mắt vượt qua đám chúng nhân hướng nàng nhìn tới.
Trong mắt là hận ý không nguôi, mà nỗi hận thù đó sau này vắt ngang qua mỗi tấc thời gian của bọn họ, trở thành băng tuyết mãi mãi không tan chầm chậm thấm ướt quang đời còn lại của nàng.
Thanh Triều dừng lại, có lẽ không có ai tin tưởng nàng chỉ là muốn đến thắp nén hương cho người quá cố, hắn cũng sẽ không tin.
Lục Huống quay đầu đi, dường như ngay cả nhìn nàng một cái cũng không cách nào nhẫn nại, "Diệp Thanh Triều, ngươi bỏ qua nàng đi, ngươi có thể đi đến bất cứ nơi nào trong cung điện này, chỉ có linh đường của nàng, đừng đến nữa."
Nàng cụp mắt xuống, gật đầu, đột nhiên nghĩ đến hắn ngay cả mắt ánh mắt cũng không nguyện ý rơi xuống người mình, sợ hắn không nhìn thấy, bèn nhẹ nhàng đáp: "Được."
Khi hoàng đế mới đăng cơ, Diệp thái sư không như chúng nhân dự tính sau khi đưa tân đế lên ngôi vua thì nữ nhi của bản thân trở thành hoàng hậu, bởi vì khi ấy Thanh Triều vẫn không ổn, Ngự sử đài những kẻ xương cốt cứng rắn đó ép buộc hắn theo lệnh chư hầu, thanh trừng triều đình và trong dân chúng, bình định phản loạn tứ phương, thời gian hai năm bỗng chốc qua đi.
Nhưng trong hai năm đó, rõ ràng là người vợ kết tóc của Lục Huống, Ngụy Doanh thế nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ là một quý nhân.
Thẳng tới khi trong cung truyền ra tin tức y mang thai, Lục Huống không thèm đếm xỉa tới tất cả muốn sắc phong hậu, ai ngờ Diệp thái sư rốt cuộc lại chấp nhận.
Buổi lễ sắc phong rất lớn, ngay cả Thanh Triều cũng không hiểu được tâm ý của phụ thân, Diệp thái sư thế nhưng lại nói với nàng: "Thanh nhi đừng lo, cái gì của con, thì không ai có thể cướp đi."
Cái dự cảm xấu trong lòng đó, cuối cùng cũng trở thành sự thật vào một tháng sau, Ngụy hoàng hậu qua đời tại Tiêu Phòng Điện.
Phụ thân mang thân binh tiến cung, ca ca đuổi cùng giết tận tam tộc Ngụy gia, lúc Thanh Triều bước vào Tiêu Phòng Điện, Ngụy Doanh nằm trong lòng trượng phu, cơ thể lạnh lẽo, không còn sự sống.
Tất cả những bằng chứng về việc Ngụy gia tạo phản chính là thư tay của cha và huynh tự tay viết, việc vu oan giá họa này không có chút đạo lí nào, Ngụy gia làm sao có thể tạo phản vào lúc này.
Nàng hỏi đại ca tại sao phải đuổi cùng giết tuyệt, Diệp Thiệu nói nàng là một phụ nhân nhân từ.
"Bởi vì y đã có người kế vị hoàng tộc, đây là lý do khiến y phải chết." Diệp Thiệu thận trọng nhìn muội muội mình, "Chỉ có hài tử của muội mới có thể trở thành hoàng tử của Đại Ngu, Thanh Nhi, Lục Huống không xứng mới muội, xứng với muội là giang sơn của hắn."
Thanh Triều lắc đầu, Ngụy Doanh ban đầu nói nàng không hổ là đích nữ của thái sư là không đúng, nàng không giống là nữ nhi Diệp gia, nàng sợ sự tham vọng của cha và huynh mình, đạo lý của sự phồn vinh, nàng nhìn quá rõ rồi.
Sự hổ thẹn của nàng đối với Ngụy Doanh không có chút giả dối, đó là món nợ của Diệp gia, Thanh Triều nghĩ, cả cuộc đời này nàng dù thế nào cũng phải thay cha và huynh trả.
Di vật liên quan đến tiên hoàng hậu trong Tiêu Phòng Điện sớm đã được dọn sạch, nhưng nàng vẫn không thích ở nơi này, Lục Huống cư nhiên cũng không nguyện đặt chân đến, nhưng mỗi tháng đều sẽ có vài ngày như thế, hắn phải lâm hạnh trung cung.
Bị cưỡng ép gần gũi với nữ tử mà bản thân tột cùng chán ghét, Thanh Triều không biết giữa bọn họ, ai mới là người đáng thương nhất.
Nàng đã nghe thấy hăn ở trong mộng hô nhỏ, một tiếng lại một tiếng, toàn bộ đều là A Doanh của hắn.
Thanh Triều cảm thấy, điều tàn nhẫn nhất đối với hắn chính là người mà hắn nhìn thấy mỗi khi tỉnh mộng lại chính là mình.
Nhưng điều tàn nhẫn nhất đối với một nữ tử, chẳng gì hơn việc phải sống trong cái bóng của một nữ tử khác suốt đời.
Dường như để quên đi nỗi đau, hắn bắt đầu đắm chìm trong thanh sắc khuyển mã (ca vũ, nữ sắc, nuôi chó, cưỡi ngựa), các buổi lễ đi săn cả ngày, là cái tên ngu xuẩn khắp thiên hạ đều biết.
"Phụ thân con nhìn hắn như ngày hôm nay, cảm thấy rất yên tâm." Diệp phu nhân thường vào cung thăm nữ nhi, và bà nói về những vết nhơ trong mấy ngày gần đây của Lục Huống, nói xong bà lại thở dài, "Chỉ là cái bụng của con, làm nào vẫn không có tin gì.."
Đó là năm thứ ba nàng gả cho hắn, rõ ràng là phu thê, hai người thế nhưng lại hét sức xa lạ.
Cuối cùng đến năm thứ năm, Diệp gia không thể ngồi yên nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.