"Nương nương! Nương nương!" tiếng hô truyền tới từ ngoài cung, là Lục Huống cùng với nội thị Vương Hỉ đang hầu hạ trước mặt, ngay khi vào điện đã ùm một tiếng quỳ tới trước người Thanh Triều, "Thỉnh nương nương di giá Vị Ương cung, bệ hạ, bệ hạ người.."
Xe kéo tiến thẳng tới Vị Ương cung, xa xa thì thấy mang vũ lâm vệ bao vây chính điện, nhìn rõ thì chính là huynh trưởng của nàng.
Xông vào nội điện, đầu bên này thái y đang phân phó mười mấy vị y chính (điều dưỡng) kia, có những tiếng rì rầm run rẩy, Diệp thái sư trên mặt có tia lạnh lẽo, thấy Thanh Triều đột ngột lao vào, tức giận nói: "Con đến làm gì?"
Các y chính nhìn thấy nàng đột nhiên đến như nhìn thấy phao cứu sinh, vội vàng quỳ lạy hướng nàng cầu xin, người trong điện, chỉ có Lục Hoàng từ đầu đến cuối thần sắc nhàn nhạt, từ lúc nàng tới, mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút.
"Phụ thân nguôi giận".
"Nguôi giận?" Diệp thái sư nghiến răng nói: "Con nhưng có biết những người này làm cái gì không?"
Nguyên do của rắc rối ngày hôm nay, trên đường đi Vương Hỉ đã nói với nàng, nàng thần sắc không biến, "Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự."
"Con nói đúng.. Bọn họ chỉ phụng mệnh hành sự, ai dám cho hoàng hậu uống canh ngừa thai, Bệ Hạ.." Diệp thái sư cười lạnh, nhìn Lục Huống, "Người nói, bọn họ phụng mệnh của ai?"
Ai không nguyện ý hoàng hậu có thai nhất, đáp án vậy nhưng dễ thấy, Thanh Triều năm năm kghông có tin gì, Diệp thái sư sớm đã nghi ngờ.
Trong mắt Lục Hoàng là một mảnh thờ ơ, nhàn nhạt đáp: "Nếu hôm nay chính lệnh cũng là do thái sư đưa ra, hoàng vị phế truất, với thái sư mà nói dễ như trở bàn tay, hơn nữa trẫm tính mạng không đáng nói đến, cũng do thái sư định đoạt, thái sư nói gì thì là như thế."
"Tốt, rất tốt.."
"Phụ thân!" Thanh Triều đột nhiên lên tiếng, "Những người này đều là phụng mệnh, là ý của nữ nhi."
"Thanh nhi!" Diệp Thiệu thanh âm căm giận, "Muội nói hồ đồ cái gì!"
"Nữ nhi không có nói hồ đồ," nàng quỳ xuống trước người Diệp thái sư, "Phụ thân nếu muốn trách tội, thà cứ trách tội lên đầu nữ nhi."
Thanh Triều ngẩng đầu, nhìn thần sắc phẫn nộ của phụ thân, "Phụ thân không tin? Đứa trẻ này, đích xác là nữ nhi tự mình không muốn, người biết tại sao không?"
Diệp thái sư thất kinh nhìn nàng, Thanh Triều gượng cười nói: "Bởi vì nữ nhi sợ, sợ có đứa con này, thì sẽ mất đi trượng phu của mình."
Như lời Lục Huống, hoàng vị phế truất, nếu ngày hôm nay với Diệp thái sư mà nói cũng không phải là khó, nếu nàng thật sự sinh một hoàng tử, lập một đứa trẻ lên ngôi chính là lựa chọn tốt nhất của Diệp gia.
"Tất cả rút lui!" Diệp Thiệu hô lớn.
Người trong nội điện đều rút lui hết, Thanh Triều quay đầu nhìn Lục Huống, nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, từ ngày gả cho hắn, nữ nhi không chỉ là hoàng hậu của thiên hạ này, mà còn là thê tử của Lục Huống hắn."
Thanh Triều có thai, là vào đầu xuân năm sau.
Các cung nhân dều không biết ngày đó trong Vị Ương cung phát sinh chuyện gì, chỉ biết từ ngày đó, thái độ của bệ hạ đối với hoàng hậu, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, đặc biệt là sau khi hoàng hậu có thai.
Vừa vào hạ, hắn bèn mang theo nàng đi hành cung nghỉ mát. Còn có nữ nhi của Diệp Thiệu cùng đi trước, cháu gái nhỏ Hồng Anh của nàng.
Hồng Anh thích nhất cô mẫu, đối với đứa trẻ trong bụng của Thanh Triều cũng mong đợi không kém, mỗi ngày đều cẩn thận từng li từng tí vỗ về phần bụng hơi nhô lên của nàng hỏi: "Tiểu đệ đệ hôm nay có thể nghe lời, không có đạp cô mẫu?"
"Anh Anh nghĩ muốn đệ đệ?"
Hồng Anh dùng lực gật đầu, lại hỏi: "Cô mẫu thì sao?"
Thanh Triều cười vỗ nhẹ đầu của tiểu cô nương, "Cô mẫu nghĩ muốn một cái muội muội xinh đẹp như Anh Anh."
Nội giám sau lưng muốn lên tiếng nhắc nhở, Lục Huống đứng sau lưng nàng không xa vẫy tay ra hiệu im lặng.
Đột nhiên nghĩ tới một ngày đó, nàng quỳ trong nội điện, kéo ý phục của phụ thân cầu xin: "Nữ nhi và hắn đã là vợ chồng, thì sẽ sống chết cùng nhau".
Lời của nàng mang theo sự quyết tuyệt, thậm chí ép Diệp thái sư không ngăn được động lòng mà hứa: "Phụ thân đáp ứng con, chỉ cần con sinh hạ hoàng tử, đế vị này cũng sẽ không thay đổi."
Nhưng ngay cả như vậy, hôm nay nàng vẫn là nói, nàng nghĩ muốn một nữ nhi.
Nếu là nữ nhi, đối với hắn mà nói mới là vô lo.