Lục Huống quyết tâm lập Lục Trừng làm người kế vị, thế nhưng vừa mới nảy ra ý định thì Lục Trừng lại gặp chuyện rồi.
Nói là ngoài ý muốn, nhưng thật là một sự trùng hợp.
Rất nhiều người trong triều đều không muốn giang sơn rơi vào tay Lục Trừng, bởi vì nếu chuyện này mà thành thì Diệp Thanh Triều sẽ thành thái hậu, nếu nàng muốn thay Diệp gia phục thù, điều đó khiến rất nhiều các thế gia ban đầu đối phó với Diệp gia đều đứng ngồi không yên.
Không kịp tra rõ hung thủ, hắn ngay lập tức cho phong tỏa tin tức.
"Nếu như để Vĩnh An cung bên kia biết, các người đều không cần đến gặp trẫm." Hắn nghiến răng chỉ vào nội giám đang quỳ trong điện.
Hắn để người nói với Thanh Triều rằng Lục Trừng bị hắn đưa đến quân doanh rèn luyện, mỗi tháng đều phỏng theo bút tích của nhi tử để viết thư cho nàng.
Nhưng những tin tức này lại chỉ có thể giấu trong vài tháng, có điều một năm sau, Vĩnh An cung đột nhiên truyền đến một tin xấu.
Ai cũng không biết nàng từ đâu nghe được tin tức, cung nhân nói một đêm trước hầu hạ nàng đi ngủ vẫn còn tốt, đến sáng thức dậy thì thấy nàng mặc y phục nằm trên sạp, trong tay vẫn giữ một miếng vàng vỡ.
Người là mất vào ban đêm, người mà thái y sắp xếp lúc vội vã rời đi di thể cũng đều lạnh rồi, hắn thế nhưng không chịu tiến vào, chỉ ép các thái y đang quỳ ở ngoài điện dùng thuốc cứu nàng.
Nhưng chuyện sinh tử, sợ rằng ngay cả thiên tử, cũng đành bất lực.
Các thái y vừa run rẩy lo sợ, vừa nghĩ thầm, Bệ Hạ sao lại để ý đến Diệp phi?
"Phế vật! Phế vật!" hắn rít lên, lại đột nhiên nhớ ra điều gì, đúng rồi, Gia Nghi! Nàng thích Gia Nghi, "đi gọi công chúa đến đây!"
Gia Nghi khóc đẫm nước mắt, được đỡ tiến đến, Lục Huống kéo nữ nhi chạy nhanh đến trước giường nàng.
Do qua một đoạn thời gian, di thể nàng không còn cứng nữa, da thịt đã mềm mại trở lại, nàng nằm đó, giống như là đang ngủ.
Hắn nhìn chằm chằm, dường như không dám đến gần, Gia Nghi đã lao về phía trước, hắn đôi mắt đỏ hoe, thanh âm khàn khàn không thành tiếng nữa, "Gia Nghi, mau gọi nương nương tỉnh dậy, con gọi nàng, có thể nàng luyến tiếc mà không đi nữa.."
Sau lưng có người kéo y phục của hắn, là Lương quý phi.
"Bệ Hạ, đây không phải nữ nhi của nàng, là nữ nhi của thần thiếp"
Đồng tử của hắn co lại, chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó xuyên qua.
Phải rồi, đây không phải nữ nhi của nàng, nàng không có sinh ra, Trừng Nhi không còn, nàng liền cái gì cũng mất rồi.
Tất cả những điều nàng quan tâm, đều đã bị vận mệnh cướp đoạt mất.
Nhiều năm này, hắn vẫn là cái gì cũng không để lại cho nàng..
Ban đầu lúc Gia Nghi ra đời, nàng rất thích, lúc đó ca ca của nàng đương chính, ngay cả hắn cũng phải xem sắc mặt nàng, vì vậy đã lệnh cho người đem công chúa đến Tiêu Phòng điện, nói là để Hoàng Hậu nuôi dưỡng, nhưng không lâu sau nàng lại đem đứa bé trả lại bên cạnh Lương quý phi.
Nàng không biết, thực ra là hắn cho người đem thuốc tránh thai để vào đồ ăn của nàng, những thứ đó làm tổn thương thân thể của nàng, liền là sau này không có việc hỗn loạn ở hành cung Đường Sơn nữa, đứa trẻ kia cũng không thể sinh ra.
Lúc A Doanh chết, nàng đi Thiện Tư đường là làm bộ làm tịch, nàng hết lần này đến lần khác bảo vệ hắn là vì ngôi vị hoàng hậu, nàng đối với Gia Nghi, Trừng Nhi cũng là vì bản thân, tất cả mọi việc đều có lý do.
Nàng làm sao sẽ thật sự nhân hậu, nàng là nữ nhi của Diệp thái sư, muội muội của Diệp Thiệu, làm sao sẽ có tâm địa tốt đẹp?
Làm sao có thể..
Hắn nhớ cái ngày nàng rời khỏi Trường Thu cung, hắn đi thăm nàng, nói với nàng: "Đời này giữa nàng và ta có quá nhiều thù hận, đã định trước không cách nào ở bên nhau, nếu kiếp sau gặp lại, mong rằng có thể làm một đôi phu thê bình thường."
Nàng bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhưng kiếp sau ta không muốn làm phu thê với bệ hạ."
Mắt hắn dần tối đi, thì nghe thấy nàng chậm rãi nói: "Bởi vì ta hy vọng kiếp sau Bệ Hạ có thể ở bên người mình yêu.."
Ở kiếp này, làm sao sẽ có một người như vậy, lại làm sao, sẽ bị hắn gặp được..
Nàng chỉ là quá giỏi đóng kịch, từ đầu đến cuối, đều chỉ muốn lừa lấy sự đồng tình của hắn, toàn bộ đều là nhân quả báo ứng mà ra..
Hắn loạng choạng đi ra ngoài, đi tới hậu viện, chỉ thấy trong viện khóm dâm bụt đó đang nở hoa.
Lúc nàng gả cho hắn, Trường Thu cung cũng trồng đầy dâm bụt, đêm sau khi nàng đến đây đã nở hoa, nàng rất thích, hắn thế nhưng lại lệnh cho người đem hết đi.
Ngụy Doanh thích nhất là hoa dâm bụt, hắn vì nàng mà trồng, tại sao sau này thế nhưng lại để người ngoài đến thưởng.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt bi thương như đang cầu cứu, hắn chỉ coi như không thấy.
Sau này hắn mới biết, hóa ra nàng thích nhất, cũng là hoa dâm bụt.
Hắn chỉ khóm hoa dâm bụt trong viện phân phó trước sau: "Đem nó phá bỏ, từ nay về sau không được để trẫm nhìn thấy nó trong cung nữa."