Nơi thảo nguyên tiếp giáp chân trời có một sơn trại, khói bếp từ nơi này uốn lượn bay lên.
Sơn trại không lớn, tên gọi là Cơ Nặc.
Lúc mới tới đây, Khuất Bình có ấn tượng sâu sắc nhất chính là trong sơn trại này, bất luận nam nữ già trẻ, trên vành tai đều có một đôi vòng tai cầu vồng rất lớn.
Cái này cũng có thể cũng coi là một nét đặc sắc của sơn trại Cơ Nặc đi.
Ở càng lâu, Khuất Bình liền càng thích dân phong thuần phác nơi đây, ở đây cũng có sự yên tĩnh cùng khoan khoái hắn một mực hướng tới.
“Khuất lão sư, sớm a.” Vừa đi vào sơn trại, trước mặt liền có người hướng hắn chào hỏi.
“Sớm.” Khuất Bình mỉm cười gật đầu.
Cô gái trước mắt mặc váy dài ngũ sắc, trên đầu quấn khăn, trong tay mang một rổ quần áo, dường như đang muốn đi ra bờ sông giặt quần áo.
“Khuất lão sư mỗi ngày đều thức dậy rất sớm a.” Nàng tủm tỉm cười nói.
“Đúng vậy a, công tử nhà chúng ta tựa hồ cũng không cần phải ngủ …” Tần nhi xen vào.
Nghe ra sự lo lắng cùng nén giận trong giọng nói của Tần nhi, Khuất Bình chỉ bất đắc dĩ nhướng mi nhìn hắn, thực sự không thể nói gì.
“Không ngủ được?” Câu nói kia khiến nữ tử quan tâm, “Chuyện này không thể được a, ngày khác lão sư tìm Nặc Phong xem bệnh a.”
“Không có gì, ta vốn rất ít ngủ.” Khuất Bình vừa cười vừa nói.
“Như vậy sao được? Ngủ ngon thân thể mới tốt, ngươi nhớ rõ đi tìm Nặc Phong, biết không?”
“Ta sẽ dẫn công tử đi, Mẫn cô nương yên tâm.” Tần nhi tiếp nhận lời của nàng.
“Vậy là tốt rồi.”
Khuất Bình chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, suy nghĩ sớm đã bay về tới một buổi sáng sớm nào đó ở nhiều năm trước…
Khi đó đúng vào giữa tiết tháng ba, hắn đang ở vùng đất phía Bắc sông Hoài, phía Nam sông Hoàng Hà. Lúc ấy, mặc dù không có hẹn trước bất cứ điều gì với Đông Phương Hạo nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng có một tia bất an. Vì thế ngày ấy, vào buổi sáng mưa phùn lất phất bay, trong tíc tắc khi hắn nhìn thấy Đông Phương Hạo, hắn liền biết nỗi bất an này của mình là từ đâu mà đến.
Đó là một loại liên lạc nhìn không được nhưng lại có thể cảm nhận rất rõ có tên là “ràng buộc” giữa người với người.
Mà loại liên lạc đó giữa hắn với Đông Phương Hạo, lại càng mãnh liệt.
Nhìn Đông Phương Hạo cười hì hì đứng trước mặt, hắn chỉ cảm thấy kinh hãi.
Hắn biết rõ lúc này đường thủy khó đi đến mức nào. Dòng chảy của sông Hoàng Hà cuồn cuộn sớm đã bao phủ tuyến đường an toàn. Chính hắn vì vội vã hồi cung mà bị nước sông vây khốn, thuyền nhỏ cũng kém chút nữa chìm vào trong nước.
Thái phó.
Ngươi —
Trong nhất thời hắn lại nói không ra lời.
Ta tới tiếp ngươi hồi cung.
Nhị hoàng tử…
Đông Phương Hạo sớm đã ướt đẫm, cũng chật vật vạn phần, thế nhưng thần sắc cùng ngữ điệu của y khi đó lại làm kẻ khác không cách nào quên.
Cho tới bây giờ, đoạn ký ức này đột nhiên trở nên rõ ràng, cũng ập về đột ngột khiến hắn xoay sở không kịp.
Khuất Bình không khỏi nhắm nghiền hai mắt, cảm thụ được ký ức bất thình lình dồn về, cũng đồng thời cảm thụ được lưu luyến đau khổ cùng tim đập gia tốc.
Khi hắn mở mắt ra, đáy mắt khôi phục lại thanh thanh nội liễm như cũ.
Lúc này, lá cây bồng bềnh quấn quấn, ôn nhu rơi trên mặt đất, hương tùng say lòng ẩn ẩn xao xuyến trong không gian.
Ánh sáng mặt trời nhạt nhẹ phủ bên ngoài những ngôi nhà gỗ sạm đen, khiến cả sơn trại có vẻ cổ kính.
Trong đầu Khuất Bình đột ngột hiện lên một ý niệm, thế nhưng chỉ là trong một chớp mắt, hắn không hề nghĩ sâu xa hơn.
Phòng ốc trong sơn trại Cơ Nặc bình thường đều dùng gỗ tròn mà dựng, chia làm hai tầng. Cả phòng ốc kết cấu tinh xảo, trong phòng lấy ánh sáng từ hai tấm ván gỗ trên cửa sổ.
Chỗ ở của Khuất Bình có chút bất đồng, đây cũng là nơi duy nhất trong sơn trại Cơ Nặc có phong cách thiên hướng Trung Nguyên. Trong phòng tuy có trạm trổ nhưng bài trí vô cùng giản dị, rất giống tính cách của chủ nhân, tất nhiên, đó vốn không phải là Khuất Bình.
Khuất Bình chỉ nhìn thấy người đó có một lần.
Đó là một nam tử thoạt nhìn dung mạo chẳng có gì đặc biệt, một nam tử rất bình thường, ấn tượng duy nhất của Khuất Bình về người đó là khiêm tốn hữu lễ.
Hắn chỉ biết, nam tử kia là người mà thúc phụ cực kỳ trọng thị.
Vô luận chân trời góc biển, đều có thể làm bạn tùy tướng……
Nhưng người như vậy, có lẽ mình cả đời đều truy tìm không thấy đi.
Trở lại thư phòng, Khuất Bình tiện tay lấy ra một quyển sách đang đọc dở, đó là quyển thứ ba trong bộ “Lã thị xuân thu”, đệ tam thiên.
“…… Dục hữu tình, tình có tiết. Thánh nhân sửa tiết ngăn dục, cố bất quá đi hắn tình cũng. Cố nhĩ chi dục niên thanh, mục chi dục ngũ sắc, khẩu chi dục ngũ vị, tình cũng. Này ba người, giá thế nào ngu trí hiền không cười dục chi như một, mặc dù Thần Nông, hoàng đế hắn cùng thực là, trụ cùng. Thánh nhân sở dĩ dị người, được hắn tình cũng…… Công mặc dù thành hồ ngoại, mà sinh thiệt thòi hồ trong. Nhĩ không thể nghe, mục không thể xem, khẩu không thể thực, trong ***g ngực đại nhiễu, nói bừa muốn gặp, sắp chết phía trên, điên đảo sợ hãi, không biết gây nên, dụng tâm như thế, chẳng phải bi tai……” (1)
Khuất Bình tinh tế thưởng thức từng câu từng chữ trong sách, lại cảm giác ***g ngực thắt chặt lại, không khỏi chau mày.
Nhẹ nhàng khép quyển sách trên tay lại, hắn chậm rãi nhắm mắt.
Mãi cho đến khi một hồi đập cửa vang lên đánh vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
“Khuất lão sư.” Sau tiếng nói, một cái đầu tham tiến vào, trên khuôn mặt ngăm đen là hai con mắt sáng ngời hữu thần, người đến mặc bộ y phục dành cho hài tử của Cơ Nặc sơn trại.
Khuất Bình trông thấy người tới, trên mặt hiện lên một tia cười nhẹ, nói, “Là ngươi a, vào đi.”
Nam hài vừa nghe lời này liền lập tức chạy đến, trước đó cũng không quên đem cửa nhẹ nhàng đóng lại.
“Bài thơ hôm qua lão sư dạy, ngươi thơ đã nhớ kỹ sao?” Khuất Bình hớp một ngụm trà thơm, mỉm cười hỏi đứa trẻ.
“Ân, ta nhớ kỹ.” Nam hài tràn đầy tự tin mà đáp.
Khuất Bình gật gật đầu, đứng dậy lấy ra một quyển giấy mở ra trên thư án, lấy một cây bút đưa cho hắn.
“Viết một chút cho ta xem a.”
“Hảo.”
Nam hài cầm lấy bút chấm mực, yên lặng viết lên trên tờ giấy trắng.
Khuất Bình tĩnh tĩnh đứng một bên, nhìn nam hài chậm rãi viết từng nét từng nét…
“Thái phó –”
Thiếu niên cùng hắn nhắm mắt nghỉ trưa trên hành lang đột nhiên mở mắt ra kêu.
“Chuyện gì?”
“Thái phó đã từng nói Lý Bạch cùng Đỗ Phủ từng cùng nhau du ngoạn, cùng một chỗ ngâm thơ tâm tình uống rượu, hảo hữu chí giao, đúng không?”
“Ân. Làm sao vậy?” Nhìn thiếu niên, hắn hỏi.
Thiếu niên cũng nhìn hắn, đôi mắt lộ ra vẻ tươi tỉnh giảo hoạt, “Thế nhưn Hạo nhi có cảm giác, tình cảm của Đỗ Phủ đối với Lý Bạch so với Lý Bạch đối với Đỗ Phủ càng khắc sâu.”
“A?” Hắn nhướng mi chờ thiếu niên nói tiếp.
“Hai ngày nay Hạo nhi đọc một lượt thơ Đỗ Phủ, phát hiện trong đó các bài ca ngợi, nhớ nhung cùng tặng riêng cho Lý Bạch rất nhiều, mà trong thơ của Lý Bạch lại ít đề cập đến Đỗ Phủ.”
Nghe xong lời của thiếu niên, hắn không khỏi cúi đầu trầm ngâm, đem các bài thơ của Lý Bạch cùng Đỗ Phủ nhớ lại một lần.
“Nam tìm vũ huyệt gặp Lý Bạch, đạo phủ nghe hỏi nay cùng như…… Lý Bạch một đấu thơ trăm thiên, tự xưng là thi trung tửu tiên…… Gần đây trong nước vi trường cú, nhữ cùng Sơn Đông Lý Bạch hảo…… Lý hầu có câu hay, thường thường giống như kim khanh…… Gió mát nâng thiên mạt, quân tử ý như thế nào…”
Thiếu niên chậm rãi đem một ít câu của Đỗ Phủ ngâm tụng, sau đó cười nhẹ hỏi, “Thái phó, chẳng lẽ không phải sao?”
Hắn không khỏi bật cười nói, “Ngay cả khi đọc thơ ngươi cũng có thể nghĩ đến những chuyện khác?”
Thấy thiếu niên nhếch miệng, hắn còn nói thêm, “Chuyện của bọn họ trong lúc đó bằng vào vài câu thơ thì sao có thể suy đoán được hết? Mặc dù thật sự là như thế, từ lâu hóa thành bụi đất không tồn tại nữa.”
“Thái phó –” Thiếu niên hé miệng, lại nhịn không được khẽ nhích miệng cười, bất đắc dĩ thở dài, “Thái phó luôn như vậy, đối chuyện gì cũng không quá mức để ý…”
“Thật không?” Thanh âm của hắn bị gió nhẹ nhàng thổi tan, thần sắc thanh thản cũng lạnh nhạt.
Thiếu niên lúc này lại có chút xuất thần, mấy lời muốn nói cũng trở nên không mấy trọng yếu.
“Khuất lão sư, ta viết xong rồi.”
Lấy lại tinh thần, Khuất Bình nhìn lại bài thơ lại đúng là một trong số những thiên Đỗ Phủ mộng Lý Bạch.
“Chết đừng đã im hơi lặng tiếng, sinh đừng thường xót xa bùi ngùi. Giang Nam chướng lệ, trục khách không tin tức. Cố nhân nhập ta mộng, minh ta tướng mạo nhớ lại. Quân nay tại lưới, tại sao có cánh chim? Sợ không phải bình sinh hồn, đường xa không lường được. Hồn đến phong Lâm Thanh, hồn phản điểm mấu chốt đen. Rơi nguyệt đầy phòng xà, do dự chiếu nhan sắc. Nước sâu cuộn sóng rộng rãi, không sử giao long được.” (2)
— Mặc dù đã tan thành đất biến thành bụi, cũng nhất định là một đoạn kí ức tốt đẹp đi.
Có lẽ lúc ấy, Đông Phương Hạo muốn nói những lời này.
Khuất Bình không khỏi cười nhẹ một tiếng, nhưng trong tiếng cười lại ẩn ẩn một chút ngơ ngẩn.
“Nghe nói nhà của Khuất lão sư ở kinh thành, có phải là rất gần Hoàng cung a?” Nam hài đột nhiên hỏi.
Khuất Bình không khỏi nao nao, gật đầu.
“Khuất lão sư đã đến Hoàng cung?”
Tâm trí của Khuất Bình trở nên có chút hoảng hốt.
“Có thể xem như… đã đến a!”
“Hoàng cung rất lớn cũng rất xinh đẹp đúng không?” Khuôn mặt nam hài tràn ngập hiếu kỳ, “Mẹ ta nói, nếu như ta bây giờ có thể hảo hảo đọc sách biết chữ, tương lai có thể đi kinh thành gặp Hoàng Thượng.”
Mặc dù ở nơi xa xôi hẻo lánh trong sơn trại này, vẫn có người ôm mơ ước cùng kính sợ với chốn Hoàng cung.
Khuất Bình thấy đôi mắt đen láy kia nháy cũng không nháy nhìn mình chằm chằm, đành phải gật gật đầu.
“Khuất lão sư cũng đã gặp Hoàng Thượng?”
Hoàng Thượng……
“… Đã gặp.”
“Hoàng thượng có phải rất uy vũ a?”
“…… Ân.”
“Thương Ngôn trưởng thành rồi cũng muốn tiến cung làm việc cho Hoàng Thượng.” Khi nam hài nói lời này biểu lộ rất nghiêm trang.
— Ta không chỉ muốn có đuợc thiên hạ, ta còn muốn có được ngươi.
Thanh âm xa xưa bay tới, khiến Khuất Bình hơi hạ thấp đầu.
Hạo nhi…
Trong lòng hắn lại xuất hiện một cái tên, thật lâu không tan đi, ép lên trái tim hắn có chút trầm trọng không thở nổi.
Không cách nào không nghĩ đến sự chấp nhất của y đối với mình, thế nhưng mỗi một ký ức liên quan đến y đều khiến hắn lòng tràn đầy đau đớn.
Đó là bởi vì hắn cảm nhận được lòng yêu của Đông Phương Hạo đối với hắn — phần ái tình này càng sâu, đau nhức trong ngực hắn thì càng nặng.
Lúc trước khi hắn rời khỏi y, đến tột cùng là đúng? Hay là sai?
Hắn vẫn luôn tự trách móc bản thân mình nặng nề, vì lúc ấy hắn đối xử với y thực tàn nhẫn.
Có lẽ khi đó lưu lại, cũng có thể sẽ dần quen…
Thế nhưng nếu như hắn thật sự lưu lại, hắn còn có thể nhớ nhung y da diết như giờ này, ngày này?
Khuất Bình cười khổ, đáp án này hắn cũng không cách nào biết được.