Hoa bắt đầu rụng, cánh hoa tàn mềm rủ xuống, sương quanh quẩn trong không khí, có vẻ lãnh lãnh thanh thanh.
Khuất Bình đứng trong cơn mưa lá phong bay tán loạn tại đình viện, một bộ trường bào trắng muốt bằng tơ tằm khiến hắn thoạt nhìn có chút gầy, dưới cổ áo ẩn ẩn lộ ra một đường mảnh màu đỏ, mái tóc buộc lại sau lưng lất phất bay, thỉnh thoảng che đi vệt màu đỏ ấy.
Mỗi lần chứng kiến thân ảnh hắn một mình đứng thẳng tao nhã mà cương nghị, Đông Phương Hạo sẽ không khỏi dừng bước lại.
Nhìn thấy một Khuất Bình như vậy, đáy lòng y lại nổi lên không biết bao nhiêu cảm xúc, ký ức lại tràn về, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động… của hắn, gợi dậy biết bao nhiêu yêu thương, cũng gợi lại biết bao nhiêu đau đớn họ đã trải qua…
Tựa như mỗi lần y gọi hắn là “Thái phó”, đáy mắt Khuất Bình sẽ lại hiện lên sợi sợi ấm áp.
Những nhớ lại này khiến y hoài niệm, chúng thật đẹp đẽ, thật trân quý, đồng thời y cũng không hối hận, tất cả là những gì y muốn nắm chặt, vĩnh viễn cất kỹ dưới đáy lòng.
“Thức dậy sớm như vậy?” Nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng, Khuất Bình không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Đông Phương Hạo không trả lời mà nói, “Sao ngươi đã xuống giường rồi?”
“Ta đã không có việc gì.” Khuất Bình cười nói.
Nghe lời này, Đông Phương Hạo không khỏi hồi tưởng lại mấy ngày trước khi đón lấy hắn từ trong phòng bước ra, một thân ướt đẫm miến cưỡng đứng thẳng khiến Đông Phương Hạo từ đáy lòng thương tiếc xót xa.
Bóng lưng Khuất Bình lúc này có vẻ thon gầy, Đông Phương Hạo không tự chủ được vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cách tầng quần áo cũng có thể cảm giác được thân nhiệt khác thường của hắn, trong lòng biết hắn chưa khỏi hẳn.
Mười ngón giao nhau đặt phía trước người Khuất Bình, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, y thuận thế tựa đầu lên vai hắn, mùi hương lạnh nhạt thanh liễm của Khuất Bình truyền vào trong khứu giác, cũng mang theo mùi thuốc thanh lương.
Đông Phương Hạo không quên được những vết thương chằng chịt trên thân Khuất Bình, chỉ cần vừa nghĩ tới, y sẽ cau chặt lông mày.
Ngày ấy khi y tự tay giúp hắn cởi y phục ẩm ướt, tự tay đưa hắn vào bồn nước ấm thì cũng không phát giác, chỉ vì vết thương sớm đã sũng nước, thẳng đến về sau trông thấy bồn nước thứ nhất dần dần biến màu đỏ hắn mới nhớ tới thái y đã từng đề cập chuyện thương tích.
Cả trong quá trình Khuất Bình chỉ yên lặng ngủ, thế nhưng lông mày nhíu chặt của hắn vẫn đều không thư hoãn qua, có thể là vì những vết thương kia chạm vào nước ấm thì sinh ra đau đớn.
Nhìn thấy hắn như vậy, ***g ngực Đông Phương Hạo đã sớm đau nhức đến tột đỉnh, lại càng không cần phải nói khi y nghĩ đến lúc Khuất Bình một mình ở trong phòng chịu dày vò.
Đối với sự im lặng của Đông Phương Hạo, Khuất Bình tất nhiên sáng tỏ, vì vậy hắn trầm giọng, “Cũng đã trôi qua, Hạo nhi.”
Đông Phương Hạo ở phía sau hắn chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói, bởi vì đáy lòng y tràn đầy đau đớn.
Cánh tay y ôm Khuất Bình thoáng dùng sức rồi lại không dám quá dùng sức, chỉ tựa đầu vùi càng sâu một ít, y phát hiện mình muốn cứ như vậy một mực ôm hắn, một mực cảm thụ được hắn, vĩnh viễn không buông ra lần nữa.
Cảm nhận được y đột nhiên có ý ỷ lại, Khuất Bình không khỏi nở nụ cười, hắn đưa tay ôm trùm lên bàn tay Đông Phương Hạo, cùng nó siết lại, chậm rãi nói, “Ta vốn cho rằng uống xong chén rượu kia sẽ không bao giờ còn thấy được ngươi, nghĩ đến phải để ngươi lưu lại một mình đã cảm thấy lòng đau nhức……”
Khuất Bình ngẩng đầu, nhìn lên tầng mây trên không trung xa xôi, thanh âm của hắn trầm thấp, ngữ điệu vững vàng, ngừng một chút lại nói, “Khi biết được đó không phải rượu độc, ta thật sự cảm thấy thoải mái không ít, chỉ cần còn có thể gặp lại ngươi, như thế nào ta đều có thể chịu được.”
“Ngươi — ai……” Đông Phương Hạo cảm động, nghe đến câu cuối cùng thì chỉ có thể nhắm mắt lại.
“Khuất Bình……” Y thấp giọng lẩm bẩm cái tên đã làm y khắc cốt minh tâm, y có thể nhận ra được tình yêu của Khuất Bình đối với y, nhưng cái giá để nhận ra điều này quá lớn, tựa như giờ phút này y cầm được bàn tay của Khuất Bình, nhưng y chạm đến được cũng là vết thương chằng chịt.
Y buồn bực đem mặt giấu bên cổ Khuất Bình thấp giọng nói, “Ngày ấy Khâm quý phi nói ta hẳn là cảm thấy may mắn, nhưng ngươi biết không, nếu đó thật sự là rượu độc, lần này ta sẽ đi theo ngươi, vô luận sinh tử, thế mà hiện tại lại chỉ trơ mắt nhìn ngươi chịu khổ, ngươi có biết tâm tình của ta lúc này như thế nào?”
“Ta biết.” Khuất Bình thở dài, hắn nhẹ nhàng đẩy tay Đông Phương Hạo ra, xoay người lại, nhìn thấy cặp mắt tràn ngập đau lòng của y, hắn nói, “Ta biết rõ — Ta luôn cho rằng, người ngươi quan tâm nhất là ta, cho nên ta càng không thể lại bỏ ngươi một mình.”
“Thái phó……” Đông Phương Hạo than nhẹ. Ánh mắt tương đối, y nhìn thấy thân ảnh của mình in sâu dưới đáy mắt hắn.
“Ngươi cũng đã biết ta sẽ không lại buông tay…… Khuất Bình?” Y nhìn thẳng vào hắn, thanh âm trầm thấp mà kiên định, cũng mang theo cảm tình sâu nặng, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói ra.
Đã mất đi một lần, sẽ không để mất đi lần thứ hai.
Lúc này đây là sinh tử tùy tướng, bất ly bất khí.
Khuất Bình nao nao, cũng cười, hồi đáp, “Ta biết.”
Đông Phương Hạo nhìn xem hắn ôn hòa vui vẻ, nhịn không được thân thủ kéo hắn tới liền muốn hôn.
“……” Khuất Bình vừa định ngăn cản, còn chưa kịp mở miệng, đã bị môi Đông Phương Hạo chặn lấy.
Đông Phương Hạo một mực nghĩ hôn hắn, hôm nay bởi vì hắn dưỡng thương đưa đến nơi này, cũng sai người không được tùy ý ra vào quấy rầy, cho nên mới tại đây buông thả bản thân.
Khuất Bình vốn định nói cái gì, thế nhưng lúc này lại bị Đông Phương Hạo triền miên hôn làm hắn không cách nào mở miệng, vì vậy đành phải thôi, mặc cho lưỡi y xâm nhập trong miệng mình không ngừng liếm mút.
Gắn bó mật thiết, Đông Phương Hạo nhắm mắt cảm thụ được thân nhiệt nóng bỏng dị thường của Khuất Bình, đầu lưỡi tinh tế nhấm nháp mỗi một tấc mềm mại trong khoang miệng mà y có thể nếm tới, chóp mũi tràn ngập khí tức của hắn, trầm ổn bền vững, thật sâu hấp dẫn y, làm y một mực trầm luân, không cách nào tự kềm chế.
Hôn dần dần sâu sắc, ngón tay lẫn nhau quấn giao, thân thể cũng gắt gao cùng dán, hai người cùng cảm nhận được tiếng tim đập rộn ràng của nhau, cảm nhận được đáy lòng rung động, cũng cảm nhận được thứ tình cảm nồng nhiệt sâu sắc đến quặn đau triền miên như suối không dứt.
Gió mát khẽ thổi, tia nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở của tầng mây, trên mái ngói lưu ly hiện ra ánh sáng bạc lấp lánh, mái cong tựa như đứng thẳng nhập trong mây, nóc nhà liên miên kéo dài không dứt.
Lá cây chao liệng, bay bổng rơi xuống đất.
Dưới tán cây có tiếng thở dốc trầm thấp, ôn nhu như thủy, lưu luyến như mộng.
“…… Khuất Bình.” Tiếng thở dài cùng với tiếng gọi, Đông Phương Hạo khàn khàn, trên nét môi thấm đẫm vui vẻ.
Hàm răng khẽ cắn môi hắn, môi cùng môi tê ma đụng chạm, chính là không muốn tách ra.
“Không sợ ta đem bệnh lây cho ngươi?” Khuất Bình lên tiếng, trong giọng nói lộ vẻ sủng nịch cùng bất đắc dĩ.
“Vậy ngươi phải sớm ngày khang phục.” Thanh âm Đông Phương Hạo trầm thấp mang theo cười khẽ.
“Ngươi a — khái, khái……” Khuất Bình vừa muốn nói gì, lại bị một hồi ho khan cắt đứt, nụ hôn thật dài khiến khí tức của hắn trở nên hỗn loạn, hô hấp không thông thuận.
Nhìn hắn thoáng quay mặt qua chỗ khác cúi đầu ho nhẹ, Đông Phương Hạo khẽ giật mình, vội vàng đỡ lấy hắn định kéo hắn ngồi xuống, Khuất Bình chỉ khoát tay áo ra hiệu mình không sao.
Đáng chết, tại sao y lại đã quên hắn khó hô hấp, chỉ lo càng hôn càng sâu……
“Ta không sao.” Khuất Bình lúc này bình phục hô hấp quay đầu lại nhìn y, cười đưa tay vuốt hàng lông mày chau chặt của y.
Đông Phương Hạo còn chưa kịp nói chuyện, đã bị một loạt tiếng bước chân vội vàng cắt đứt.
“Hoàng Thượng –“ Một tiểu thái giám vội vàng chạy đến.
“Chuyện gì? Chẳng phải trẫm đã phân phó ai cũng không được vào sao?” Đông Phương Hạo trừng mắt hắn.
“Đúng vậy, nhưng là……” Tiểu thái giám sợ tới mức lui về phía sau một bước, liền nói không được.
Khuất Bình nhìn nhìn Đông Phương Hạo, mỉm cười, liền quay đầu hỏi tiểu thái giám, “Chuyện gì?”
Thanh âm của hắn từ trước đến nay luôn có loại làm cho người ta an tâm, tiểu thái giám nhìn hắn, lại hướng Hoàng thượng quan sát thần sắc, rồi mới lên tiếng, “Là….. Nương nương đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì?” Khuất Bình lo lắng nhăn lại lông mày.
Đông Phương Hạo mặt vô biểu tình, cũng không nói một lời.
………
Khâm quý phi sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lẳng lặng nằm ở trên giường lông vũ mềm mại.
Ý thức dần dần khôi phục, nàng nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
“Nương nương tựa hồ là một lòng muốn chết…… Cũng may nô tỳ phát hiện được kịp thời……”
Rèm mi dài khẽ chớp, nàng nhớ tới mình đang ở trong ôn trì tắm rửa…… Nàng không cách nào giải thích được hành vi của mình, bởi vì lúc ấy nàng quả thật có ý niệm phí hoài bản thân.
“Nàng hiện tại thế nào?” Nàng nghe ra đó là thanh âm của Hoàng Thượng, bàn tay vô thức nắm chặt đệm chăn.
Có phải hắn đã càng thêm chán ghét mình? Nàng không dám nghĩ.
“…… Nương nương đã thoát ly nguy hiểm, rất nhanh có thể tỉnh táo lại.” Chỉ nghe thái y nói.
Một hồi tiếng bước chân qua đi, Khâm uý phi tựa hồ cảm giác có người đi tới bên cạnh nàng, cũng nghe thấy một tiếng thở dài khẽ khàng.
Nàng mở mắt ra, trông thấy Đông Phương Hạo gương mặt lạnh lùng, còn có bên cạnh đó là Khuất Bình.
Đôi mắt thanh tịnh, thần sắc thong dong, phảng phất như nhìn thấu thế sự, phong đạm vân khinh.
Hắn — liền sinh tử cũng có thể nhìn thấu a……
Sinh thì như thế nào, tử thì như thế nào, đã không chiếm được thủy chung cũng là không chiếm được — Cuối cùng…… là chính mình quá ngốc, cho nên không cách nào nhìn thấu thôi.
Hoàng Phủ Khâm nhắm mắt.
“Ta đi ra ngoài trước.” Thấy nàng tỉnh, Khuất Bình liền nói với Đông Phương Hạo.
Thanh âm của hắn ôn hòa, hoàn toàn nghe không ra bất luận tâm tình gì.
Đông Phương Hạo “Ân” một tiếng, đồng thời nhìn theo hắn.
Thấy hắn xoay người muốn ly khai, Hoàng Phủ Khâm đột nhiên giật giật môi, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ đến, “…… Thực xin lỗi, Khuất thái phó.” (Làm cho đã tay rồi đi xin lỗi, hờ hờ…)
Khuất Bình dừng lại, hắn cúi đầu xuống thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi ngoái lại nhìn nàng, “Ngươi không gì để phải xin lỗi ta.”
Hoàng Phủ Khâm nhìn hắn lắc đầu, “Kỳ thật Hoàng Thượng…… đã sớm cùng ta nói rõ, nói hắn vĩnh viễn sẽ không yêu ta, là ta chính mình khăng khăng một mực……”
Nàng cười khổ, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng về phía Đông Phương Hạo.
Vẻ mặt y nguội lạnh trước sau như một, khóe miệng kiên nghị cũng mân thành một đường thẳng tắp, cặp mắt hẹp dài một mảnh thâm trầm, thế nhưng mỗi khi y nhìn Khuất Bình, trong ánh mắt ôn nhu tràn ngập lan ra cả khuôn mặt, biểu lộ cũng có vẻ sinh động.
“Nếu nói là khăng khăng một mực…… Trẫm làm sao không phải?” Đông Phương Hạo trầm giọng, nói những lời này lại có vẻ dị thường nhu hòa. Hắn nhìn xem Hoàng Phủ Khâm, “Nươi hẳn là hiểu trẫm, không phải sao?”
Khuất Bình lúc này than nhẹ, xoay người rời đi.
— Bởi vì vô luận Hạo nhi nói cái gì, hai ta nhất định thương tâm.
Gió thổi động, có vẻ phiêu linh.
Phong vân biến sắc, cung đình thâm sâu, không nghe thấy tiếng nức nở.
“Nàng đi.” Trong cặp mắt hẹp dài kia thủy chung chỉ có thân ảnh của hắn, y nhìn hắn nói.
Hắn gật đầu, nhưng lại không nói gì.
— Vì sao trên đời này luôn luôn rất nhiều người cô độc?
Đột nhiên nghĩ đến Mẫn cô nương, nghĩ tới Thanh Tử cùng thúc phụ, cũng nghĩ đến ngày ấy mình ở tiểu trong trại như một giấc mộng.
Ánh sáng vàng, như vậy chói mắt……
Hắn không khỏi nhắm nghiền.
— Ở nơi nào đều là không sao cả, ai bảo hắn không sao bỏ được người trước mắt ……