Từ sau ngày hôm đó, ngoại trừ vào triều, Khuất Bình cũng không hề gặp riêng Đông Phương Hạo nữa, về phần nạp phi, kỳ thực cũng là sớm muộn mà thôi, chờ xin chỉ thị của Lý Thái Hậu lại xử lý cũng không muộn.
Mùa đông một năm này tựa hồ rét lạnh dị thường, tuyết bay trắng xóa đã một thời gian dài vẫn không chịu rút đi, tiểu tuyết cứ hết đợt này đến đợt khác, tuyết trên mặt đất tích lại càng lúc càng dày, cả Hoàng cung đều ngập trong tuyết trắng, cũng khiến tòa cung điện nguy nga này càng thêm óng ánh sáng long lanh, tinh mỹ tuyệt luân.
Một ngày làm việc của Khuất Bình ngoại trừ hội kiến một ít quan viên, liền tại Tần Hoa Các đọc công báo từ các tỉnh đưa tới, tấu chương Hoàng Thượng đã phê duyệt, có khi còn phải phác thảo một vài bố cáo thiên hạ, công văn bổ nhiệm… quay qua quay lại đã hết một ngày, thẳng đến khi lên đèn mới bởi Tần nhi nhắc nhở mà lên kiệu hồi phủ.
Hôm nay hắn ra về so với thường ngày sớm hơn một ít, Khuất Bình một mình chậm rãi xuất cung, lúc này nhìn cung điện sừng sững trong tuyết, dưới ánh đèn đuốc mang một vẻ rực rỡ loá mắt, cũng khó trách trong thiên hạ có rất nhiều người vì danh vì lợi vì hoàng quyền tranh đoạt thành vạn cốt khô.
Khuất Bình thản nhiên cười, hắn cũng là một người trong đó đi, thế nhưng hắn vì lý do gì mà sảm một cước vào trong cuộc tranh đoạt ấy..?
Bầu trời lại rơi xuống từng đợt bông tuyết, thưa thớt tự nhiên, thoạt nhìn vạn phần nhàn nhã. Ngoài cung kiệu đã sớm chờ đợi, Tần nhi nhìn thấy Khuất Bình đi bộ ra thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội chạy vài bước tiến lên đón, thay hắn mở ô, cũng cẩn cẩn dực dực phủi đi tuyết nhè nhẹ rơi xuống trên vai hắn.
Khuất Bình xoay người ngồi vào ấm kiệu.
Kinh thành lúc lên đèn vốn cũng rất náo nhiệt, nhưng gần đây ước chừng là do thời tiết rét lạnh, bóng tối buông xuống đường phố liền trở nên yên lặng hơn rất nhiều so với ban ngày ồn ào náo động.
Lúc này hẳn là thời điềm người một nhà hoà thuận vui vẻ ngồi ở trong phòng có lò sưởi ấm áp hưởng thụ lấy sự ôn hòa của gia đình.
Khuất Bình nghĩ đến cảnh tượng ấm cúng kia, không khỏi khẽ nhích khóe miệng.
Thiên hạ thái bình, thật sự là một chuyện làm hắn cảm thấy rất vui mừng.
Khuất Bình đưa tay khẽ vén rèm nhìn ra bên ngoài, tuyết tựa hồ lại rơi lớn hơn một chút.
Đang lúc hắn mơ màng ngắm cảnh tuyết tung bay trong không trung, đột nhiên từ xa vọng tới từng trận thanh âm vó ngựa truyền đến từ phía trước, nghe thanh âm này, tựa hồ là đại đội nhân mã đang nhanh chóng tiến về phía này.
Khuất Bình còn không kịp làm cho tùy tùng ngừng kiệu, chợt nghe được một hồi ngựa hí, vì vậy, cỗ kiệu lúc này cũng ngừng lại.
Có lẽ là vì gió tuyết quá lớn, mùa đông trời sớm tối, cho nên hai đội nhân mã đều không nhìn rõ ràng liền mới đụng phải cùng một chỗ.
“Là ai to gan như vậy, dám cản trở đường đi của Vương gia?” Trong đội nhân mã của đối phương đột nhiên có một thanh âm nghiêm nghị quát lên.
“Vương gia các ngươi là ai? Lại cản trở đường đi của đại nhân chúng ta?” Tần nhi cũng không cam yếu thế hỏi ngược lại. (Cái gì gọi là Quyền thần? Chính là cái này a… *Cảm thán vol. 2*)
“Tần nhi.”
Nghe được thanh âm trầm trầm của Khuất Bình từ trong kiệu truyền đến, Tần nhi lập tức cúi đầu xuống, “Dạ, đại nhân.”
“ Đưa kiệu lui qua một bên, thỉnh Thụy thân vương đi trước a.”
Người cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ của đối phương lúc này không khỏi lắp bắp kinh hãi, vừa rồi thuộc hạ của hắn chỉ nói một tiếng Vương gia, liền bị người trong kiệu lập tức nói ra thân phận của hắn, ngược lại hắn không cách nào đoán ra trong kiệu rốt cuộc là vị đại nhân nào.
Có điều nghe thanh âm kia lại thật là quen thuộc, thanh âm như vậy, nghe qua lần thứ nhất không quên mới đúng.
Vì vậy, lúc này hắn hạ mình tự mở miệng nói, “Không biết ngồi ở trong kiệu chính là vị đại nhân nào?”
Chỉ có điều ngại tại thân phận, hắn vẫn ngồi trên ngựa không xuống.
“Là đương triều nhất phẩm Tả thừa tướng Khuất đại nhân.” Tần nhi nhịn không được nói ra danh hào.
Thụy thân vương vốn đang không… mấy để ý, những nghe được ba chữ “Khuất đại nhân” phía sau thì biến sắc, vội vã xoay người xuống ngựa, đi đến trước cỗ kiệu.
“Hiên nhi không biết là Khuất thái phó, xin thứ cho Hiên nhi vô lễ.”
Một cử động kia, lại làm cho cấp dưới của Thụy vương cực kỳ kinh ngạc, nếu như chỉ là một Tả thừa tướng cũng không cần thân vương cho hắn hành đại lễ như vậy.
Lúc này, chỉ thấy một tay vươn ra vén rèm, tấm rèm mềm mại nằm trên bàn tay thon dài lại khí khái nho nhã quả thực khiến người trông vào cảnh đẹp ý vui, sau đó người nọ liền xuất hiện.
Chỉ thấy đó là một nam tử mang trên mặt một nụ cười nhè nhẹ, khí định thần nhàn đứng trong mảnh trời mênh mông gió tuyết lúc đó.
Tại trong băng tuyết được nguyệt quang lạnh như băng chiếu rọi, người này tỏa ra một loại lưu quang rạng rỡ, thần thái phi dương, nhìn ở trong mắt, đúng là phong tư trác tuyệt, trên người hắn ẩn ẩn lộ ra một loại khí chất cao quý, thần thái ưu nhã, càng làm cho người không khỏi nín thở tán thán.
Trên đời này, lại có người như vậy?
“Nhiều năm không thấy, cuộc sống của ngươi vẫn tốt đi?” Thanh âm thản nhiên của Khuất Bình mang theo một tia ân cần.
Thụy thân vương lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Khuất Bình lúng ta lúng túng nói, “Hiên nhi rất tốt, không nghĩ tới Thái phó còn nhớ rõ Hiên nhi.”
Khuất Bình cẩn thận đánh giá Thụy thân vương, đột nhiên thở dài, “… Ngươi những năm qua… A…”
Thụy thân vương nghe trong lời nói của Khuất Bình có chứa ít nhiều thương cảm, không khỏi ngây ngốc một chút.
Hắn nhìn Khuất Bình so với mấy năm trước càng thêm phong thái bức người nhưng khuôn mặt dường như càng thêm thon gầy, không khỏi hỏi, “Thái phó những năm này có khỏe không?”
Khuất Bình chỉ mỉm cười, cũng không trả lời, “Hoàng Thượng mấy ngày trước từng nhắc tới ngươi, không nghĩ ngươi đã trở lại rồi.”
“Hiên nhi có điểm nhớ nhà, vì vậy không đợi chỉ dụ của Hoàng thượng liền vào thành.” Thụy thân vương rủ xuống con mắt, nói.
“Cũng nên trở về nhìn một chút.” Khuất Bình gật đầu nói, “Tranh thủ thời gian đi gặp Hoàng Thượng a, người thấy ngươi nhất định thật cao hứng.”
“Ân, ta cũng quả thực tưởng niệm hoàng huynh.” Thụy thân vương gật đầu. Nói đến đây, hắn nhìn nhìn sắc trời, lại nói, “Bên ngoài gió lạnh thiên hàn, thỉnh Thái phó hồi kiệu a.”
Sau đó hắn quay đầu lại phất phất tay, ý bảo nhân mã của hắn thối lui đến một bên, “Kính xin thái phó đi trước.”
Khuất Bình cũng không chối từ, trở lại nhập kiệu.
Chờ người nâng cỗ kiệu dần dần khuất vào trong bóng tối, Thụy thân vương mới lại xoay người lên ngựa.
“Vương gia, hắn… Đến tột cùng là ai nha?” Thuộc hạ của hắn lúc này mới như từ trong mộng bừng tỉnh, không khỏi hỏi.
“Người ấy là Thái phó của Hoàng Thượng, không nghĩ tới bây giờ đã là tả thừa tướng …” Nói đến, hắn không khỏi bật cười, “… Đây cũng là chuyện đương nhiên chuyện.”
“Thì ra đây chính là Khuất đại nhân, thuộc hạ cho là người này tuổi tác đã rất lớn, không nghĩ tới còn trẻ như vậy, lại như vậy …” Hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung loại phong độ ấy, liền nói một nửa liền ngừng.
“Đại nhân đương nhiên không già, khi người làm Thái phó cũng bất quá mới hai mươi mà thôi.” Thụy thân vương ung dung nói, suy nghĩ của hắn hiển nhiên đã lâm vào hồi tưởng quá khứ, không thể tưởng được lần này trở lại kinh thành liền trước tiên gặp được người này, con mắt sắc của hắn không khỏi trầm xuống, làm cho người ta nhìn không thấu hắn thực ra đang nghĩ gì.
Trở lại trong phủ, Tần nhi đi phía sau Khuất Bình không khỏi hỏi, “Đại nhân, Thụy thân vương đến tột cùng có thân phận gì nha?”
Khuất Bình cười nhẹ nói, “Hắn được phong làm Thụy thân vương phái đi Tây Bắc sớm đã là chuyện của bảy năm trước, ngươi không biết cũng là đương nhiên.”
“Nói như vậy, hắn là Hoàng Thượng…” Tần nhi đột nhiên ẩn ẩn nhớ tới trước đây mình từng nghe đến một người.
“Ân, hắn chính là Cửu hoàng tử Đông Phương Hiên.”
Khó trách nha, trong ấn tượng của Tần nhi hắn vẫn nhớ có một Hoàng tử bị phái đến biên cương, còn nói là Vương gia, khó trách đại nhân ngồi ở trong kiệu cũng biết. Tần nhi lúc này mới chợt hiểu ra.
Cửu hoàng tử xa kinh bảy năm đột nhiên trở lại kinh thành, cũng không biết có mục đích gì. Tuy nhiên vừa rồi trông thấy binh mã không tính là nhiều, hơn nữa hắn đối với mình cũng cực kỳ hữu lễ, thế nhưng Khuất Bình có cảm giác biểu tình của Đông Phương Hiên vẫn có một chút gì đó không thích hợp, hắn tựa hồ không mấy tự nhiên.
Khuất Bình vừa nghĩ vừa đi vào thư phòng.
Thư phòng bố trí rất giản đơn, vài bồn hoa thủy tiên dưới ánh đèn chập chờn bóng dáng, thanh nhã thật động lòng người.
Tần nhi bưng trà khẽ bước đến, lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Khuất Bình ngồi xuống, đang muốn lật xem một ít thông cáo, mục quang đột nhiên xẹt qua bức họa trên tường, lại không biết nhớ ra cái gì.
Bức họa kia vốn không có gì đặc biệt, bất quá là quyển “Từ biệt” trong “Lạc Thần phú đồ cuốn”, thực sự không phải là trân phẩm gì đó, chỉ là thúc phụ hắn tự tay tùy ý phác họa. Thúc phụ mỗi lần vẽ một nửa liền la hét muốn treo trên tường cho mọi người thưởng thức, còn lại một nửa liền yêu yêu vô tung, vì vậy trong nhà treo quá nửa đều là loại tranh “bán tàn” chứ chưa tàn này.
Loại tính cách lười nhác như của thúc phụ cùng cuộc sống nhàn vân dã hạc của người từ trước đến nay phụ thân tối không quen nhìn, thế nhưng Khuất Bình ngược lại có chút hướng tới.
Chợt nhớ tới một vài câu trước khi qua đời phụ thân nói với hắn.
— Bình nhi, ở bên người Hoàng Thượng làm việc, mọi chuyện đều phải tiểu tâm cẩn thận. Vi phụ không cầu ngươi vi Hoàng Thượng vi thiên hạ có nhiều cống hiến, chỉ hy vọng ngươi cuối cùng có thể giữ lấy thân mình, bình yên vô lo.
Có lẽ thẳng đến ngày đó, phụ thân mới chính thức hiểu, dù người làm quan lớn, nhưng sau khi chết lại không mang theo thứ gì, mà như thúc phụ sống một đời tự do tự tại cũng không hẳn đã là một chuyện không tốt.
Huống hồ, trên quan trường, hơn nữa lại là ở bên người Hoàng Thượng, mỗi một bước đi đều là đi trên miếng băng mỏng, ẩn giấu huyền cơ, ai mà không ở phía sau lục đục với nhau, công tại tâm kế, ngươi lừa ta gạt mà cầu mạng sống? Có đôi khi thật sự là làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Ngơ ngác nhìn chăm chú thật lâu, hắn đứng lên, đi đến trước bức họa kia.
Lại ngưng mắt nhìn trong chốc lát, đột nhiên đem bức hoạ xốc lên, trong tường thình lình hiện ra một ám các, khi hắn đem một cái hộp đặt trong ám các lấy ra, dưới vách tường trống không lại vẫn có một tầng cơ quan tồn tại.
Chắc hẳn đây mới thực sự nơi cất giữ vật phẩm quý trọng.
Khuất Bình mở cơ quan, lấy ra một hộp sắt màu đen, đặt trên án*. (* Bàn làm việc)
Đây là món đồ cuối cùng phụ thân lưu lại cho hắn, Khuất Bình tuy loáng thoáng có thể đoán được bên trong là thứ gì, lại không quá nguyện ý ngẫm nghĩ kỹ.
Bởi vì phụ thân đã từng nói cho hắn biết, không đến lúc gặp đại nạn, ngàn vạn lần không thể mở ra, nếu không thì sẽ đưa tới họa sát thân.
Nếu không phải hôm nay bất ngờ gặp lại Đông Phương Hiên, làm hắn đột nhiên cảm giác được một tia bất an, hắn cũng sẽ không nghĩ muốn đem thứ này lấy ra.
Có thể thứ ở trong hộp này quả thật như mình dự liệu, nhưng tuyệt đối không thể giữ lại được.
Hắn cũng không phải sợ họa sát thân, chỉ sợ sẽ liên lụy tai ương cho Đông Phương Hạo, đến lúc đó hậu quả thiết tưởng càng không chịu nổi.
Hắn lấy ra từ trong ngăn kéo một chiếc chìa khóa màu vàng, nhưng vẫn do dự nửa ngày, bên tai lại vang lên lời nói của phụ thân khi đó.
— Bình nhi, “gần vua như gần cọp”, những lời này không sai. Nếu như ngươi gặp nạn, thứ ở trong hộp này miễn cưỡng cũng có thể bảo vệ ngươi một mạng, giúp ngươi toàn thân trở ra.
Rốt cục, hắn thở dài, lại đem chìa khóa đặt trở về ngăn kéo.
Hay là đợi đến khi hắn xác định được chuyện của Đông Phương Hiên hãy nói đi.