Cửu Kiếm Giết Thần

Chương 11: Thì ra đây là thân thể của ta!




Hạ Phúc lại nói: “Lão gia cũng nói: Chính vì Hạ Vũ có chút công lao, nên ta mới nương tình không đánh gãy chân nó.”
“Được được được lắm, đây quả thực là phụ thân ruột của ta!” Hạ Vũ tức giận cười lớn.
Hạ Phúc khuyên nhủ: “Vũ thiếu gia, lão gia chỉ là đang tức giận mà thôi, dù sao ngài cũng đã giết nhị quản gia, nhị phu nhân lại đang nháo loạn. Vậy nên ngài trước hết hãy rời khỏi Hạ gia, đợi lão gia bớt giận, nói không chừng còn có thể quay về.”
“Quay về sao?”
Hạ Vũ cười lạnh nói: “Nếu như ông ta đã đuổi chúng ta ra khỏi Hạ gia, thì ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay về! Ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ, ông ta sẽ phải hối hận.”
Nghe thấy Hạ Vũ muốn rời đi, Phúc bá liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Vũ thiếu gia, nếu ngài muốn rời đi thì hãy mau lên! Đừng để kẻ thù tám năm trước của ngài tìm thấy!”
“Ta tự có chủ trương của mình.”
Lúc này, Hạ Vũ từ từ dìu mẫu thân trở về phòng rồi đóng cửa lại.
Nếu như Hạ Vân Tiêu đã bắt hắn rời đi trước hoàng hôn, vậy thì hắn sẽ tận dụng thời gian này để nâng cao thực lực bản thân.
Sau khi Vận Trúc ngồi xuống, bà chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm, hít một hơi thở dài, khiến bà thoải mái không gì sánh bằng.
“Vũ Nhi, phòng của con dường như có chút kì lạ?”
Hạ Vũ cười nói: “Nương, người ngồi đây một lát, chờ con nâng cao tu vi một lát. Nếu như đã muốn đi, thì nhất định phải thật mạnh mẽ để bảo vệ mình.”
Vận Trúc lo lắng nói: “Thật ra ngẫm nghĩ kỹ thì Hạ Vân Tiêu đã bạc tình bội nghĩa như vậy, chúng ta rời đi cũng tốt. Chỉ là chúng ta sẽ đi đâu bây giờ? Nếu như kẻ thù của con truy sát, chúng ta biết phải làm sao?”
“Nương, người yên tâm đi, con tự có chủ trương của mình.”
Hạ Vũ chỉ nói như vậy, cũng không nói sâu thêm, rồi nhanh chóng ngồi vào giữa trận pháp.
Lúc này, linh khí từ bốn phương tám hướng đều tụ tập lại, cộng thêm linh khí tràn ra từ linh thiết khoáng thạch, đã cực kỳ nồng đậm.
Sau khi Hạ Vũ đả tọa, thả lòng tinh thần, ngay lập tức tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu dựa vào công pháp của Mỹ Nhân sư tôn, mở ra “Nội Thị Chi Nhãn”.
Không lâu sau, trong lòng hắn khẽ động.
Nội Thị Chi Nhãn cũng không phải là con mắt thật, mà là một kiểu “Nội Thị Thuật”.
Mỗi người tu hành đều phải học “Nội Thị Thuật”, dùng để quan sát tình hình bên trong cơ thể và những biến hóa của khí hải trong đan điền của mình, được xem là một môn công pháp cấp thấp mà người người đều phải học.
Chỉ có điều Hạ Vũ lại không biết.
Mỹ Nhân sư tôn có lai lịch bất phàm, ngay cả công pháp cấp thấp nhất này cũng khác với bình thường.
Tuy rằng cũng là Nội Thị Thuật, nhưng nó lợi hại hơn rất nhiều lần!
Sau khi nắm vững nó, hắn không chỉ có thể quan sát được khí hải trong đan điền, kinh mạch khắp cơ thể và thức hải của tinh thần mà còn có thể cảm nhận được lục phủ ngũ tạng, khí huyết và thậm chí từng sợi lông trên cơ thể mình.
“Thì ra đây là thân thể của ta!” Hạ Vũ mở to mắt.
Con người rất chú trọng đến sự thay đổi của những thứ bên ngoài, nhưng lại rất hời hợt để ý bản thân.
Khi Hạ Vũ nhìn thấy tình trạng của chính mình, hắn liền nhớ lại phương pháp tẩy tủy phạt mao mà Mỹ Nhân sư tôn đã truyền thụ lại, để loại bỏ những tạp chất ra khỏi cơ thể.
Phương pháp tẩy rửa này là hấp thụ những linh khí của đất trời để thay thế cho những tạp chất.
Việc này tốn khá nhiều thời gian, vậy nên Hạ Vũ tu hành cả buổi chiều mới xong.
Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất chính là không những thể chất của mình đã được cải thiện mà tu vi cũng được nâng cao.
Hậu Thiên tầng thứ tám!
Hậu Thiên đại viên mãn!
Tiên Thiên tầng thứ nhất!
Cuối cùng, trực tiếp dừng lại ở Tiên Thiên tầng thứ tám!
Tổng cộng đã đột phá được mười cảnh giới, thật sự quá nhanh!
Tư chất bây giờ của hắn đã tốt hơn rất nhiều, con đường tu luyện sau này nhất định sẽ ngày càng thuận lợi.
“Thật thoải mái!”
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Vũ từ từ mở mắt ra.
Lúc này đầu, mặt và toàn thân hắn toát ra một chất lỏng màu đen trông cực kỳ đáng sợ, chứng tỏ những tạp chất trong cơ thể hắn đã được thải ra ngoài.
Đôi mắt hắn sáng ngời, toàn thân như được tái sinh một lần nữa, từng tế bào trong cơ thể đều tràn ngập hưng phấn.
“Đây chính là tẩy tủy phạt mao à? Thật sự rất thoải mái!”
Nhìn thấy Hạ Vũ mở mắt ra, Vận Trúc liền nói: “Vũ Nhi, con đã xong chưa?”
Mấy giờ trôi qua, Vận Trúc vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Vũ, biết nhi tử đang tu luyện nên cũng không dám làm phiền hắn, thế nhưng trong lòng lại rất sốt ruột.
“Xong rồi ạ, giờ con đi tìm chút nước để tắm rửa.” Hạ Vũ đứng dậy.
Lúc này linh khí của đất trời và linh khí của linh thiết khoáng thạch cũng đã được tiêu hao hết.
Vận Trúc nhắc nhở: “Vậy con nhanh chút nhé, Thiền Nhi ra ngoài mua màn thầu đến giờ vẫn chưa quay lại nữa.”
“Cái gì?” Hạ Vũ đột nhiên dừng lại, không nhịn được mà lo lắng.
Hắn chỉ mải tập trung tu luyện mà quên mất Thiền Nhi.
Đi ra ngoài mua màn thầu đã mấy tiếng đồng hồ, ắt hẳn cô bé đã gặp phải rắc rối rồi.
“Xem ra có vài người đã bắt đầu ra tay!” Trong mắt Hạ Vũ thoáng hiện lên một tia sát ý.
Vận Trúc lo lắng: “Cũng không biết đứa nhỏ bây giờ ra sao, ta thà rằng nó đã bỏ chạy rồi còn hơn.”
Bởi vì bỏ chạy còn đỡ hơn bị người khác bắt đi.
Tám năm trước Hạ Vũ đã đắc tội rất nhiều người, những người này vốn kiêng kỵ Hạ gia nên mới không dám ra tay.
Bây giờ thế lực bảo vệ đằng sau Hạ Vũ đã không còn, bọn chúng sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
“Nương, người đừng quá lo lắng. Chờ con tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta đi ra ngoài tìm Thiền Nhi.”
Hạ Vũ thu dọn trận pháp, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, trong tiểu viện vẫn còn rất nhiều người hầu của Hạ gia, những người này đều nhìn hắn chằm chằm như hổ đói, đều chờ đợi giây phút bọn họ bị đuổi ra ngoài.
Hạ Vũ cũng không thèm để ý, đi đến bên giếng, trực tiếp cởi quần áo, ngâm mình trong làn nước lạnh như băng.
Vào mùa này, nước trong giếng dâng cao, muốn tràn ra khỏi miệng giếng; vậy nên hơi nước bị không khí lạnh làm cho bốc hơi trông gần giống như nước nóng.
Hạ Vũ nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới rồi buộc tóc cao lên, cảm thấy toàn thân thật sảng khoái.
Lúc này, Vận Trúc cũng đã thu dọn xong đồ đạc.
Bà vốn dĩ còn muốn mang theo rất nhiều đồ, nhưng khi nghĩ đến Hạ Thiền không biết đã đi đâu, bà chẳng còn lòng dạ nào liền thu dọn một ít đồ đạc là được rồi.
Thật nực cười làm sao, bà từng là mỹ nữ đẹp nhất kinh thành, năm đó tiền tài bà nào để vào mắt, bây giờ lại túng thiếu đến mức chỉ còn lại mấy bộ y phục cũ.
“Vũ Nhi, bây giờ chúng ta đi luôn hay là sau khi tìm được Thiền Nhi lại quay lại lấy ít đồ?” Vận Trúc hỏi.
Hạ Vũ nhìn xung quanh, cười lạnh nói: “Người cho rằng sau khi rời đi chúng ta còn có thể quay lại lấy đồ sao?”
“Haiz...” Vận Trúc khẽ thở dài.
Hạ Vân Tiêu thật tuyệt tình.
Chỉ cần họ rời đi, thì đừng mong có thể quay lại.
“Vậy thì đi thôi. Đứa trẻ Thiền Nhi này mệnh cũng thật là khổ, cùng với gia đình này của chúng ta...” Vận Trúc ngẫm nghĩ, không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
“Nương, người chờ một chút.”
Hạ Vũ trở lại phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Hắn cũng chẳng có gì, thứ duy nhất mà hắn có chính là chiếc cuốc mũi nhọn, đó là chiếc cuốc được dùng khi đào khoáng thạch, được rèn từ linh thiết khoáng thạch, lợi hại hơn rất nhiều so với chiếc cuốc thông thường.
Hạ Vũ nhặt chiếc cuốc lên, dự định dùng nó làm vũ khí.
“Nương, đi thôi.” Hạ Vũ mở cửa bước ra ngoài.
Không khí tuy lành lạnh nhưng ánh nắng mùa đông lại rất ấm áp, chiếu vào cơ thể Hạ Vũ giống như được phủ một tầng ánh sáng vậy.
Những người hầu có mặt ở đó đều mơ hồ cảm thấy Vũ thiếu gia có gì đó rất khác so với trước đây.
Chỗ nào khác biệt thì không thể nói rõ được, chỉ có thể cảm nhận hắn ngày càng anh tuấn và có khí chất.
Vận Trúc bước ra khỏi tiểu viện rồi quay đầu nhìn lần nữa, vì bà biết rằng mình sẽ không bao giờ quay lại.
Bà khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía cửa sau của Hạ gia cách đó không xa, duỗi thẳng lưng.
Từ tiểu viện đến cửa sau của Hạ gia không quá xa, cũng là để thuận tiện cho Vận Trúc giúp người khác giặt y phục.
Vừa mới đi được mấy bước, liền thấy Hạ Tài đã đứng chờ ở đó, thấp giọng nói: “Vũ thiếu gia, Từ gia đã bắt đầu ra tay, chúng ta hay là đợi trời tối một chút rồi hẵng đi.”
“Đến là tốt rồi.” Hạ Vũ nhàn nhạt đáp một câu, sau đó lại hỏi: “Sao vậy, ngươi muốn đi cùng chúng ta à?”
Hạ Tài cúi đầu nói: “Vũ thiếu gia, kỳ thực ta không phải là người duy nhất muốn đi theo người, nhưng bọn họ còn phải chiếu cố cả nhà nên không tiện, còn ta chỉ có một mình, có chết cũng chẳng sao.”
Hạ Vũ nhẹ nhàng gật đầu, hắn sớm đã nghĩ ra một vài đường lui, vậy nên không chỉ giữ lại một vài đồ vật mà còn muốn tìm vài người đáng tin cậy, bây giờ xem như tất cả đều ổn rồi.
“Ngươi đi theo ta cũng được, ngươi chăm sóc cho nương ta, còn lại cứ giao cho ta, hôm nay ta bảo đảm ngươi sẽ không chết!” Thấy Hạ Tài trung thành như vậy, Hạ Vũ cũng không ngại trấn an hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.