Cửu Kiếm Giết Thần

Chương 18: Vì sao cố gắng như vậy?




"Tiểu súc sinh, lần này hắn chết chắc!"
Từ Lão Hổ đứng ngạo nghễ trên cửa sổ lầu hai, cúi đầu nhìn xuống dưới lầu, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Ông ta rất có lòng tin với nhi tử của mình!
Mặc dù Từ Dương không đủ tư chất tiến vào tông môn tu hành, nhưng từ nhỏ vóc dáng của hắn ta đã cường tráng như trâu, còn yêu thích luyện võ!
Đám con cháu khác của Từ gia đều bận rộn ăn uống bài bạc đàn điếm, chỉ có nhi tử của gia chủ Từ Dương rất ít lộ diện, cả ngày luôn tập võ trong hậu viện!
Vì sao cố gắng như vậy?
Bởi vì trong lòng Từ Dương có một ngọn lửa!
Hắn ta là con trai của gia chủ mà lại không được coi trọng. Từ nhỏ cả Từ gia đều coi Từ Huân là bảo bối.
Bởi vì Từ Huân có tư chất tu luyện, tương lai sẽ tiến vào. tông môn tu hành!
Mà hắn ta không có!
"Từ Huân, ngươi chí lớn nhưng tài mọn, chết trên tay người này, hôm nay ta đến báo thù cho ngươi!"
"Cũng để người ngoài biết thế hệ này của Từ gia không phải bỏ đi!"
“Còn có ta! Từ Dương!"
Từ Dương cao gần hai mét, bắp thịt toàn thân phồng lên, hẳn ta đứng trước mặt Hạ Vũ như một ngọn núi cao, trông rất có khí thết
"ỒI Đây chính là Từ Dương?"
Phía sau một cửa sổ bí mật trên một con đường nhỏ khác, có một đám người áo đen đang ngồi.
Những người này nhìn về hướng Từ Dương, đều âm thầm giật mình.
Có thể luyện thân xác bên ngoài đến trình độ này thì thật sự đã đạt tới đỉnh cao của người tập võ.
"Nếu Từ Dương trực tiếp đánh chết Hạ Vũ thì chúng ta cũng không cần ra tay.' Một người áo đen nói.
"Hừ, đừng quên còn có con tiện tỳ kia!" Người áo đen dẫn đầu hừ lạnh và nói: “Nhận tiền rồi thì giải quyết vấn đề thôi! Nếu Trịnh gia đã đưa tiền thì chúng ta không chơi chết Hạ Vũ cũng phải chơi chết mẹ hẳn, băng không làm sao kết thúc công việc?"
"Cũng đúng."
Người áo đen đầu lĩnh lại nói: “Lần này Hạ Vũ chết chắc, chẳng qua hản là người hiếu thảo, nếu ta không đoán sai thì rất có thể Hạ Tài đã dẫn Vận Trúc chạy trốn bằng đường hầm rồi"
Những người áo đen còn lại đều tỉnh ngộ: “Thì ra là thế, Hạ Vũ đang tranh thủ cơ hội cho lão nương chạy trốn."
Người áo đen đầu lĩnh lại nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi đào đường hầm, chỉ cần tìm được đường hầm thì chúng ta có thể tìm ra Vận Trúc đang chạy trốn! Đến lúc đó chặt đầu ả xuống thì Trịnh gia không còn gì để nói."
"Được"
Thời gian đã tới chạng vạng tối, sắc trời âm trâm, những người này biến mất trong cuồng phong và màn tuyết.
Cùng lúc đó, Hạ Vũ cũng đứng mặt đối mặt với Từ Dương.
"Linh khí hoành luyện, võ giả luyện thể" Hạ Vũ gật gật đầu, nắm cuốc mũi nhọn trong tay và nói: “Không biết thịt của ngươi cứng hay là cái cuốc mỏ của ta cứng hơn?"
"Ngươi có gan thì đến cuốc!"
'Từ Dương đeo găng ngón tay bằng sắt vào, nhe răng cười một tiếng rồi bước một bước áp sát lên trước, thân thể hẳn ta như một ngọn núi đột nhiên trấn áp tới, nắm đấm sắt vung vẩy làm bùng lên một mảnh bồng tuyết!
"Chết đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.