Cửu Kiếm Giết Thần

Chương 30: Không phải đó chứ




"Toàn thiếu gia, ngài làm gì..."
Hạ Toàn dùng ánh mắt âm u đảo qua đám người, gắn từng chữ: “Các ngươi vừa nói cái gì, bản thiếu gia nghe thấy hết rồi! Có phải các ngươi nghe nói Hạ Vũ thức tỉnh nên muốn ôm đùi hản không? Ta nói cho các ngươi biết đừng năm mơi Hạ Vũ đã bị đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ, buổi tối hôm nay chắc chản phải chết!"
Các gia đinh đều say rượu nên lèm bèm, nhìn thấy thiếu gia nổi giận đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Một người đã có tuổi nói: “Toàn thiếu gia, mọi người đều đang nói đùa thôi. Uống chút rượu liền thích nói lung tung."
"Nói đùa?" Hạ Toàn cười lạnh.
Mặc dù hẳn ta cũng là con thứ của Hạ gia, bị đày đến nơi đây quản quặng mỏ, nhưng hẳn ta chẳng những không đồng cảm với Hạ Vũ mà còn ước ao ghen tị với hẳn.
"Cả ngày nghe các ngươi nói Vũ thiếu gia Vũ thiếu gia, đã tám năm rồi, có phiền hay không?"
Hản ta gắt gỏng quát mắng rồi nói: “Lần sau nếu còn nghe các ngươi nói thương hại cho Hạ Vũ nữa thì ta sẽ báo hết cho phụ thân, để cả nhà các ngươi đều xui xẻo!"
Hạ Toàn nói xong thì hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Các nam tử trung niên trong phòng đều yên lặng cúi đầu, không dám cãi lại.
Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy Hạ Toàn đi tới cửa đột nhiên lui từng bước trở về, hơn nữa ngoài cửa còn truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Toàn Tử, tám năm trước tuổi của ngươi còn nhỏ, nhưng ta chưa từng đắc tội ngươi thì phải. Vì sao ngươi có vẻ oán hận ta như vậy?"
Một bóng người trẻ tuổi đi vào phòng từ gió tuyết, đi theo. phía sau còn có bọn người Vận Trúc.
"Vũ thiếu gia!" Các nam tử trung niên ở đây đều mừng rỡ. Phải biết rằng trận chiến núi Hồng Nhai lúc trước là do Hạ Vũ dẫn dắt họ liều chết chiến đấu, đó là quan hệ cùng vào sinh ra tử!
Sắc mặt Hạ Toàn trở nên rất khó coi, chẳng qua hản ta vẫn phản ứng rất nhanh.
"Vũ ca, ta chỉ uống nhiều rượu nên nói mê sảng thôi!" Hạ Toàn lập tức cười nịnh.
Tin tức ở thành Liễu Kinh còn chưa truyền đến nơi này, Hạ Toàn không biết Hạ Vũ đã giết Từ Lão Hổ, chỉ âm thầm nghi
hoặc sao cái tên này lại ra khỏi thành được.
"Nói mê sảng à." Hạ Vũ cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Hắn đi tới, cả đám người lập tức xông tới. "Vũ thiếu gia, thật là Vũ thiếu gia! Rốt cục người cũng thức tỉnh, tám năm rồi!" Đám người cực kỳ kích động, họ và Hạ Vũ đều có giao tình vào sinh ra tử với nhau.
Năm đó khi Hạ Vũ quản lý núi Hồng Nhai luôn đối xử không tệ với họ, mọi người rất hoài niệm.


Hiện tại gặp được Hạ Vũ, ai cũng hớn hở ra mặt.
Lại có người hỏi: “Nghe nói gia chủ đã đuổi người ra khỏi nhà, rốt cuộc là sao vậy?"
Hạ Toàn không rời đi, hắn ta cũng buồn bực nên cười gượng và hỏi: “Vũ ca, hay là phụ thân đổi ý rồi?"
Hạ Vũ cười lạnh và nói: “Hơn nửa ngày rồi mẹ ta và mấy tráng sĩ này đều chưa ăn gì, có gì nhét vào bụng không?"
"Có có có, bao nol"
Chỉ chốc lát sau, trên bàn đã được bày đầy bánh bao chay, canh thịt, bánh mì, thậm chí còn có rượu.
"Mẹ, Thiền Nhi, mọi người ăn trước đi." Hạ Vũ múc canh thịt cho lão nương và muội muội, lại nói với bọn người Hồng Thất: “Các ngươi cũng đừng khách khí, về sau núi Hồng Nhai là nhà của chúng ta."
Nghe hẳn nói thế, mọi người có chút nghi hoặc, không biết Hạ Vũ có ý gì.
Hạ Toàn lập tức hỏi: “Vũ ca, chẳng lẽ phụ thân đổi ý rồi? Lại cho huynh phụ trách quản lý núi Hồng Nhai?"
"Nếu thế thì tốt quá!" Các nam tử trung niên đều cười ha ha và nói, họ đều hi vọng được làm việc dưới trướng Hạ Vũ.
Hạ Vũ Nhấp một ngụm rượu rồi lắc đầu và nói: “Hạ Vân Tiêu đuổi chúng ta ra khỏi nhà, tuyên bố cắt đứt quan hệ, thẻ đệ tử Hạ gia cũng bị ta ném ra rồi giãm nát."
"Không phải đó chứ."
Đám người càng nghe càng ngơ ngác.
Hạ Toàn khuyên nhủ: “Vũ ca, một bút không viết ra được. hai chữ Hạ, phụ thân tính tình không tốt thì huynh cần gì phải so đo? Không bằng huynh quỳ xuống trước mặt phụ thân, xin người tha thứ thì nói không chừng còn có cơ hội..."
"Ta đã thề thoát ly Hạ gia. Hạ Vân Tiêu đối xử với ta thế nào ta cũng không để ý. Nhưng ông ta dám làm vậy với nương thì Hạ Vũ này đã nguội lòng!" Hạ Vũ kiên định nói: “Cho dù Hạ Vân Tiêu quỳ xuống trước mặt ta thì ta cũng không trở lại Hạ gia”
"Cái này.. " Hạ Toàn cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, ngươi đã nói như vậy thì còn tới núi Hồng Nhai làm gì?
Chư vị nam tử trung niên cũng sững sờ, một người lớn tuổi trong đó nhịn không được hỏi: “Vũ thiếu gia, vậy về sau người có tính toán gì?"
"Dự định cảm rễ ở núi Hồng Nhai." Hạ Vũ cười nói: “Không phải ta đã đến sao?”
"Không phải huynh đã thề không trở về Hạ gia, huynh cắm rễ ở núi Hồng Nhai là có ý gì?" Hạ Toàn mơ hồ cảm thấy vấn đề nghiêm trọng.
Hạ Vũ sầm mặt lại, nặng nề nói: “Nếu ta đã rời khỏi Hạ gia thì phải lấy lại những thứ thuộc về ta! Núi Hồng Nhai là do ta liều chết tranh được thì tất nhiên là của ta."
"Cái gì?" Hạ Toàn và mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.
"Vũ ca, huynh điên sao? Huynh làm vậy là đối nghịch với phụ thân! Người sẽ không bỏ qua cho huynh!" Hạ Toàn kinh sợ quát lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.