Hai người họ mất đi hai cánh tay, không thể đứng vững, chỉ có thể lăn lộn trên đất, đau đớn la hét, nhưng vẫn không có cách nào đứng dậy.
Máu tươi, chặt tay, tiếng kêu la thảm thiết!
Trong tiểu viện, máu tươi đầm đìa.
Đám người hầu thấy cảnh tượng này, lập tức tỉnh táo lại, Vũ thiếu gia vẫn là Vũ thiếu gia!
Vẫn là Vũ thiếu gia bản lĩnh của tám năm trước!
Hiện giờ đã quay lại rồi!
"Vũ thiếu gia! Thuộc hạ vốn không muốn đến đây, chỉ làm theo mệnh lệnh, hôm nay tự chặt một tay, mong Vũ thiếu gia tha cho!"
Cũng có người thông minh, dứt khoát tự chặt một tay, sau đó lập tức chạy đi uống đan dược trị thương.
Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai.
"Vũ thiếu gia, ta cũng tự chặt một tay, mong được tha thứ!"
Đám người hầu chưa động thủ đều tự chặt một tay, sau đó rời đi.
Hạ Vũ cũng không ngăn cản.
Vốn dĩ bọn họ chạm vào vảy ngược của hắn, tội đáng chết vạn lần, nhưng mẹ nói đúng, hôm nay là người đáng mừng, giết gà dọa khỉ thôi vậy.
Ma bà bà đã sợ đến chết khiếp.
Trên đất toàn là máu tươi và tay, giống như tu la địa ngục vậy!
Bà ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, thấp giọng nói: "Hạ Đinh, không phải ngươi đạt tới Hậu Thiên tầng chín rồi sao? Ngươi ở đây canh giữ, ta đi gọi người tới!"
Sắc mặt Hạ Đinh cũng tái nhợt.
Hắn ta đã động thủ, lẽ ra phải tự chặt hai tay, nếu thật sự làm vậy thì đời này của hắn ta coi như xong rồi, sống không bằng chết.
"Hắn là Hoàng Bì Tử, có yêu pháp!" Hạ Đinh gian nan nói.
Hạ Vũ lạnh lùng, đi từng bước tới, lạnh nhạt nói: "Hôm nay không chặt tay thì đừng hòng rời khỏi nơi này!"
Mà bà bà đột nhiên đẩy Hạ Đinh qua, quay đầu bỏ chạy.
Hạ Đinh không kịp chạy, chỉ thấy một sợi dây nhỏ bảy màu đã quét về phía mình...
Sắc mặt hắn ta tái mét, lớn tiếng nói: "Vũ thiếu gia tha mạng, đây đều do nhị quản gia và Ma bà bà sắp đặt!"
Lúc này nói những lời này cũng đã muộn rồi.
Kiếm linh khí đảo qua, hai cánh tay rơi xuống đất.
Hạ Vũ căn bản không muốn dây dưa với hắn, thân ảnh hắn như tia chớp, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Ma bà bà đang chạy trốn.
Bà ta chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa thì có một lực mạnh từ sau lao tới, bà ta bị Hạ Vũ đạp một cái, phịch một tiếng, ngã quỳ xuống mặt đất.
"Vũ thiếu gia tha mạng!"
Ma bà bà xoay người, nằm rạp trên đất, lớn tiếng cầu xin: "Chuyện này không liên quan đến ta! Là nhị phu nhân bảo nhị quản gia cướp lại tiểu viện này, nhưng mẹ người không đồng ý, còn dùng kim quang hộ thể cho người, cho nên bọn ta mới bẩm báo lại với lão gia. Là lão gia ra lệnh dùng máu chó mực để giải trừ yêu pháp, sau đó đuổi ba người ra khỏi Hạ gia!"
"Nhị phu nhân, nhị quản gia, lão gia!" Ánh mắt Hạ Vũ lạnh lùng: "Tám năm trước, các người đều không phải như vậy!
Cảnh tượng tám năm trước xuất hiện trong đầu hắn.
Hạ Vân Tiêu rất tin tưởng hắn, giao hết sản nghiệp trong nhà cho hắn quản lý, đến cả núi Hồng Nhai quan trọng nhất cũng giao cho hắn. Nhị phu nhân giao con ruột Hạ Dương cho hắn, bảo hắn phải chăm sóc nó thật tốt.
Hiện giờ nghĩ lại, bọn họ đều đang lợi dụng hắn, xem hắn như vật hi sinh!
Sau khi Hạ Vũ hôn mê, bản tính của bọn họ mới lộ ra hoàn toàn!
Đúng lúc này, ở con đường nhỏ đối diện, một người đàn ông trung niên mang theo bảy tám người hầu đi tới, người này chính là nhị quản gia Hạ Hồn.
Thấy Ma bà bà bị Hạ Vũ giẫm dưới chân, Hạ Hồn lập tức quát lớn: "Đồ nghiệp chướng này, đừng có làm bậy! Mau buông Ma bà bà ra!"
Ma bà bà thấy cứu viện tới, lập tức kêu gào lên.
Bà ta hét lớn: "Tiểu súc sinh, mau cút đi! Lão nương bây giờ là người của nhị phu nhân! Ngươi dám động vào một sợi tóc của ta, nhị phu nhân sẽ đánh gãy chân ngươi!"
Hạ Hồn cũng lớn tiếng trách cứ: "Nghiệp chướng, đừng làm xằng bậy! Mau buông Ma bà bà ra, sau đó quỳ xuống, ta mang ngươi đến trước mặt lão gia nói chuyện!"
"Ngươi chính là nhị quản gia?"
Hạ Vũ ngẩng đầu, sắc mặt u ám, lại trầm giọng nói: "Nghe nói chính ngươi muốn đuổi nhà chúng ta ra khỏi tiểu viện, chuyện này có thật không?"
Hạ Hồn biến sắc. Một năm trước ông ta vừa mới trở thành nhị quản gia của Hạ gia, muốn tìm một tiểu viện thích hợp để ở, liền để ý đến nơi này.
Nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không nghĩ đến chuyện thừa nhận, chỉ cười lạnh nói: "Nghiệp chướng, rốt cuộc ngươi có phải Vũ thiếu gia thật không ta cũng không biết! Ta thấy ngươi nên ngoan ngoãn buông Ma bà bà ra, quỳ xuống rồi nói sau!"
"Vậy sao?" Sát khí trong mắt Hạ Vũ lóe lên, cúi đầu nhìn Ma bà bà.
Ma bà bà hoảng sợ nói: "Nhị quản gia cứu mạng, tiểu súc sinh này thật sự muốn giết ta!"
Hạ Vũ lạnh lùng giơ tay lên, thanh kiếm nhỏ bảy màu rực rỡ cắt ngang qua, Ma bà bà tội ác chồng chất cứ như vậy bị cắt đứt cổ!
Máu tươi phun ra, một cái đầu đáng ghê tởm lăn vòng trên đất, Ma bà bà trực tiếp bị một kiếm chém đứt đầu.
"Ôi! Giết người rồi!"
Hạ Hồn và người hầu dưới trướng đều hít một ngụm khí lạnh.
Vũ thiếu gia vẫn là Vũ thiếu gia, nói giết là giết!
Hạ Hồn cảm thấy trong lòng lạnh đi.
Ông dẫn theo mấy người hầu có thực lực, vốn muốn ngăn Hạ Vũ lại, mượn cớ "Hoàng Bì Tử nhập hồn", giết Hạ Vũ trước.
Nhưng bay giờ xem ra, thực lực của Hạ Vũ siêu phàm, thanh kiếm bảy màu kia cũng không biết là bảo vật gì.
"Nghiệp chướng, không ngờ ngươi lại thật sự dám giết người!" Hạ Hồn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có biết đây là đâu không? Đây là hậu viện Hạ gia, không phải nơi để nơi càn rỡ!"
Hạ Vũ cười lạnh một tiếng: "Nếu nói đến kẻ có tội thật sự, phải tính đến nhị quản gia Hạ Hồn đây rồi."
Hạ Hồn lập tức tái mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì, ta là đệ đệ ruột của nhị phu nhân!"
"Bắt nạt nương của ta, đều đáng chết!"
"Cản hắn lại cho ta!" Hạ Hồn hét lên.
Rầm!
Kiếm ra khỏi vỏ, tám tên người hầu xông lên, tạo thành đội hình trước mặt Hạ Vũ, cản đường hắn.
Những người này đều là thân binh của Hạ Vân Tiêu năm đó, có thực lực thật sự, đám người hầu lúc nãy căn bản không thể sánh bằng.
"Vũ thiếu gia, ta phụng mệnh bảo vệ nhị quản gia." Một người hầu trung niên rút kiếm hét len.
Hạ Vũ cũng không lùi về sao, ngược lại tiến lên từng bước.
Hắn nhìn người nọ, nói: "Hạ Cửu, năm đó con trai ngươi nghịch ngợm, trúng Linh Trùng Độc. Đan dược giải độc cần ba mươi lượng bạc, ngươi đi mượn khắp người thân bạn bè cũng chỉ mượn được mười bảy lượng. Đi xin cha ta cũng chỉ được mười lượng, còn thiếu ba lượng không gom góp nổi. Khi con trai ngươi sắp chết vì độc..."
Người hầu tên Hạ Cửu tỏ ra áy náy, cúi đầu nói: "Cuối cùng Vũ thiếu gia nhe được tin, đi suốt đêm đến nhà tiểu nhân để đưa thuốc giải độc... Đại ân đại đức của thiếu gia, tiểu nhân ghi nhớ suốt đời!"
"Nhưng ngươi đã báo đáp ta thế nào?" Hạ Vũ hét to: "Khi nương của ta gặp bất công ở Hạ gia, các ngươi đều đang làm gì?"
"Ta! Ta..."
Thật ra Hạ Cửu cũng đồng cảm với thứ phu nhân, nhưng hắn ta chỉ là một người hầu, mệnh lệnh của lão gia và nhị phu nhân, sao hắn có thể không nghe theo?
Bị Hạ Vũ quát như vậy, mặt hắn ta đỏ bừng, xấu hổ không chịu được, quỳ rạp xuống đất: "Từ khi Vũ thiếu gia cứu con trai ta, ta đã âm thầm thề rằng sẽ chết vì thiếu gia! Nhưng ta không làm được, ta, mặc ngài chém giết!
Quả là một hán tử.
Hạ Vũ vốn muốn để hắn ta tự chặt một tay, nhưng bây giờ thay đổi ý định, quát: "Quỳ xuống!"
Sau đó, hắn đi về phía một người hầu trẻ tuổi hơn.
Người này thấy Hạ Vũ đi tới, không nhịn được liếm môi, nhỏ giọng nói: "Vũ thiếu gia..."
Sắc mặt Hạ Vũ tối sầm, chỉ vào mũi người đó nói: "Hạ Thập Cửu, lúc ở núi Hồng Nhai, ngươi sợ khổ nao núng, ta thấy ngươi còn trẻ cho ngươi cơ hội, mắt nhắm mắt mở cho ngươi qua. Khi Từ gia đột kích, ngươi suýt chút bị người ta chém chết. Là lão tử đã văng đám tôi tớ của Từ gia cứu ngươi, ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?"
Hạ Thập Cửu xấu hổ cúi đầu, hạ thanh đao trong tay xuống.
"Vũ thiếu gia, ta..."
Giọng Hạ Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ta có ơn cứu mạng ngươi, ngươi cũng nhìn thấy nương của ta bị sỉ nhục như vậy, không giúp thì thôi đi, sao còn giúp bọn họ cắn ngược lại ta?"
"Vũ thiếu gia, ta cũng không muốn, đây là mệnh lệnh của lão gia..." Vẻ mặt người này bất lực.
"Ta cũng biết ngươi theo lệnh mà đến." Hạ Vũ đột nhiên nói giúp hắn ta một câu.
Nhưng người này vừa mới thở phào một hơi, lại nghe thấy Hạ Vũ nói tiếp: "Không phải là kẻ cầm đầu, tội chết có thể miễn, ngươi tự chặt một cánh tay đi."