"Cái gì?" Hạ Thập Cửu nhất thời tái mặt.
Tuy rằng hắn ta rất áy náy, rất có lỗi với Hạ Vũ, nhưng bảo hắn ta tự chặt một tay, đây là điều không thể nào!
Thấy hắn ta bất động.
Hạ Vũ vung tay, ánh sáng bảy màu lóe lên, máu tươi bắn ra, một cánh tay và cả thanh đao trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng!
"A!" Hạ Thập Cửu phản ứng lại mới ôm lấy cánh tay, kêu gào thảm thiết.
Hạ Vũ cũng không thèm nhìn hắn ta, lại đi đến trước mặt một tên người hầu có râu quai nón: "Hạ Tài, chuyện của ngươi không cần ta nói chứ?"
Hạ Tài tự trách, lập tức quỳ xuống đất nói: "Tiểu Nhân vốn tên Triệu Tài, phạm sai lầm trong quân ngũ, chạy tới Hạ gia làm nô tài. Sau đó có người báo cáo chuyện này, dã doanh vệ đến bắt người, là Vũ thiếu gia ra mặt, đổi tên cho tiểu nhân thành họ hạ mới thoát được một mạng!"
"Còn ngươi thì sao?" Ánh mắt Hạ Vũ vô cùng sắc bén.
"Tiểu Nhân..."
Hạ Tài vừa định nói chuyện thì Hạ Vũ chợt nghe thấy giọng của mẹ truyền đến từ phía sau: "Vũ Nhi đừng hiểu lầm người tốt, Hạ Tài thủ vệ âm thầm giúp ta ra ngoài mấy lần, còn viện trợ tiền tài!"
Lúc này Hạ Vũ mới thu lại ánh mắt kia, nói: "Thiện ác khó phân, tự chặt một ngón út đi!"
"Tạ ơn Vũ thiếu gia!" Hạ Tài lập tức đưa ngón út ra, một đao chặt đứt.
Hạ Vũ tha cho Hạ Cửu, là bởi vì hắn chỉ cứu được con trai Hạ Cửu, nhưng đối với Hạ Tài là ơn cứu mạng, cho nên mới phạt hắn chặt đứt một ngón tay.
Đây cũng có thể coi là thưởng phạt phân minh rồi!
Hạ Tài chặt một ngón tay, chẳng những không oán trách, ngược lại còn nói lớn: "Chư vị huynh đệ, đây không phải Hoàng Bì Tử nhập hồn gì cả! Đây là Vũ thiếu gia, Vũ thiếu gia đã tỉnh lại rồi!
Những người hầu khác cũng đều bỏ đao xuống.
Nếu Hạ Vũ nhận ra từng người, vậy đây còn không phải là Hạ Vũ thật sự sao?
Huống chi Hạ Vũ còn có bản lĩnh như vậy, bọn họ nào dám phản kháng.
Hạ Hồn vừa thấy tám tên gã gia đinh đều bỏ đao xuống, sắc mặt sợ hãi, lớn tiếng quát: "Hạ Vũ, ngươi không được làm bậy! Ta là đệ đệ ruột của nhị phu nhân!"
"Vậy sao?" Hạ Vũ mang theo sát khí tiến lên từng bước một.
Lúc này Vận Trúc vội vàng đi tới khuyên nhủ: "Vũ Nhi, nếu con đã tỉnh lại, vậy thì chuyện quá khứ cứ cho qua đi! Trong tiểu viện đã đầy cánh tay và máu rồi, đừng giết người thêm nữa, ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng này đâu."
Hạ Hồn vừa nghe vậy, như được đại xá, vội vàng nói: "Đúng vậy! Thứ phu nhân nói đúng! Oan gia nên giải không nên kết! Ta đi trước đây."
Nói xong, ông ta xoay người muốn chạy trốn.
Tám năm trước ông ta vẫn chưa đến Hạ gia, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy sự uy phong của Vũ thiếu gia, cũng thật sự bị dọa sợ rồi, chuẩn bị trở về thương lượng với nhị phu nhân.
Nhưng đúng lúc này, một thanh kiếm mỏng lập tức đuổi theo phía sau, đâm xuyên qua ngực ông ta.
Thanh kiếm nổ tung, tạo thành một cái lỗ máu, tim cũng bị nổ tan tành.
Hạ Hồn dừng bước, ông ta không dám tin nhìn xuống ngực mình, rồi ngã xuống đất.
Lúc này giọng nói vô tình của Hạ Vũ mới truyền đến: "Nương của ta có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng ta không thể!"
"Haiz!" Vận Trúc thở dài một tiếng.
Bà ngăn cản Hạ Vũ là vì sợ giết Hạ Hồn sẽ đắc tội nhị phu nhân!
Trong tám năm Hạ Vũ hôn mê, nhị phu nhân quản lý Hạ gia, là người nắm quyền thật sự của Hạ gia, con trai của nhị phu nhân là Hạ Dương bốn năm trước thức tỉnh tiên căn, tư chất xuất sắc, bái nhập tiên môn!
Hạ Vũ giết Hạ Hồn, cũng là kết thù với nhị phu nhân!
Nhưng chuyện đã đến mức này, Vận Trúc cũng không biết nên nói gì.
Người cũng đã chết, chuyện này e là khó mà giải quyết ổn thỏa.
"Vũ Nhi, hôm nay là ngày con tỉnh lại, ta thấy tới đây được rồi, bỏ qua đi!" Vân Trúc lại khuyên nhủ.
Nhìn cánh tay và máu tươi đầy sân, trong lòng bà cũng có chút sợ hãi, chỉ muốn kết thúc mọi chuyện càng nhanh càng tốt.
Hạ Vũ gật đầu, lúc này mới mở miệng nói: "Hạ Cửu, các ngươi rửa sạch nơi này một chút, nương của ta không muốn thấy thi thể và đống tay bị chặt đó."
"Vâng." Hạ Cửu lập tức dẫn người dọn dẹp.
Hạ Vũ đi theo mẹ được hai bước bỗng dừng lại nói: "Bẩm báo với cha ta rằng ta đã tỉnh rồi, lúc nào ông ấy rảnh, ta sẽ đến bái kiến ông ấy."
"Vâng." Đám người Hạ Cửu lại cúi đầu hành lễ.
Người hầu gia đinh có mặt đều đang vô cùng hoảng sợ, Vũ thiếu gia vừa tỉnh lại đã làm ra chuyện thế này. Giết Ma bà bà là chuyện nhỏ, nhưng Hạ Hồn là đệ đệ ruột của nhị phu nhân đó!
Lần này rắc rối lớn rồi, cũng không biết lão gia sẽ đứng về phía ai.
Sau khi trở lại tiểu viện của mình, Hạ Vũ vẫn có chút mơ hồ, tuy rằng hắn đã tu luyện Đại Mộng Trảm Tiên Quyết trong mộng cảnh, nhưng cơ thể của hắn vẫn còn rất yếu!
Linh lực mà hắn có quá ít.
Vừa rồi chỉ đối mặt với một ít người hầu, nếu đối mặt với cường giả thật sự, hắn sẽ không thể phát huy hết khả năng của mình, bị người ta giết chết.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không tiếp tục truy cứu nữa.
Sau khi trở về tiểu viện, Hạ Thiền cũng ra ngoài, hai mẹ con đều đã thay y phục sạch sẽ. Mẹ quý nhờ con, Vận Trúc cuối cùng cũng có dũng khí để đeo khăn che mặt lên.
"Ca ca!" Hạ Thiền chín tuổi chạy tới.
"Thiền Nhi." Hạ Vũ ôm lấy muội muội.
Đây là tiểu cô nương hắn nhặt được ở núi Hồng Nhai, lúc đó có sấm chớp, cô bé này nằm bên vách núi, bởi vì trên cổ có một con ve sầu bằng ngọc, nên Hạ Vũ đặt tên cho cô bé là Hạ Thiền.
"Thiền Nhi đã lớn như vậy rồi." Hạ Vũ cười nói: "Những người xấu đó đã bắt nạt nương thế nào, mau kể ca ca nghe."
"Đám người xấu đó muốn chúng ta chuyển nhà, không chuyển thì đánh người..."
"Bọn họ nói nương là yêu nữ tu luyện yêu pháp..."
"Bọn họ nói muội là tiểu tiện tì được nhặt về, còn ném đá vào người muội..."
Trẻ con nói chuyện không chút kiêng dè, Hạ Thiền chịu ủy khuất nhiều năm, bây giờ ca ca đã tỉnh lại, mọi cay đắng trong lòng đều trút hết ra.
Vận Trúc không dám để cô bé nói thêm gì nữa, vội vàng ngắt lời: "Thiền Nhi, đừng nói lung tung! Mấy năm nay ta sống rất tốt!"
Thiền Nhi cũng rất ngoan, lập tức cúi đầu không nhiều lời nữa, chỉ là đôi mắt to tròn đã ngấn nước mắt.
Hạ Vũ tối sầm mặt, xem ra mẹ và muội muội bị bắt nạt không phải ngày một ngày hai, cũng không chỉ vì chuyện chuyển nhà, mà bắt nạt trên mọi phương diện! Sỉ nhục! Chèn ép!
Mẹ bị hủy dung, hắn hôn mê bất tỉnh, tất cả đều là vì Hạ Vân Tiêu và Hạ gia!
Kết cục thế này, thật khiến người khác phải run rẩy!
"Những người đó bắt nạt chúng ta, phụ thân không nói gì sao?" Hạ Vũ đột nhiên hỏi.
Thiền Nhi sợ tới mức không dám nói gì, Vận trúc giật mình, vội nói: "E là Vân Tiêu không biết, dù sao bên ngoài đều đồn rằng mấy năm nay ông ấy bế quan, đột phá Linh Tuyền Cảnh, nếu ông ấy biết, chắc chắn sẽ không cho phép."
Nói xong, bà hỏi thêm: "Vũ Nhi, con mới tỉnh lại, đừng quản nhiều như vậy. Con có đói không?"
Hạ Vũ vừa bị hỏi, quả nhiên cảm thấy đói.
"Đói." Hạ Vũ cuối cùng cũng mỉm cười.
Hắn cười, gia đình nhỏ cũng vui vẻ, Hạ Thiền cười, Vận Trúc cũng nở nụ cười đã lâu không thấy.
Bà đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy mấy đồng tiền bên hông ra, đưa cho Hạ Thiền nói: "Thiền Nhi, đến nhà Tứ Nương ở sau phố mua mấy cái bánh bao đi, mua thêm chút dưa muối nữa."
Hạ Thiền cầm lấy tiền, phấn khích: "Hoan hô! Cuối cùng cũng có thể ăn bánh bao rồi!"
Nói xong, tiểu cô nương lập tức xách cái giỏ trúc chạy đi.
"Ăn bánh bao thôi mà vui như vậy?" Hạ Vũ ngơ ngác.
Quan trọng hơn là, Hạ gia cung ứng tập trung, các tiểu viện không được tự nấu ăn, đồ ăn đều do nhà bếp mang tới. Đối với chủ tử, bánh bao gì đó phải luôn có sẵn, chỉ cần phái người đi nói là sẽ đưa đến.
Không cần tự đi mua.
"Nương, nhà bếp không đưa cơm đến sao?" Hạ Vũ hỏi.
"A... Có đưa." Vận Trúc ấp úng.
"Nương! Rốt cuộc có đưa hay không?"
"Có! Đương nhiên là có đưa cơm, không đưa chúng ta đói chết sao?" Vận Trúc mỉm cười, dáng vẻ rất thoải mái.
Hạ Vũ vẫn nhíu chặt mày như cũ: "Đã đưa cơm canh, vì sao còn phải bảo Thiền Nhi đi mua bánh mỳ?"
"Nương..."
Thấy Vận trúc không thể trả lời, Hạ Vũ đi thẳng vào nhà, trong phòng có một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy đủ cơm canh.