Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 12:




Nàng hỏi: "Người nào phái các ngươi tới? Là Vương hoàng hậu, hay là Vương Thừa Tướng?"
"Không cần hỏi nhiều, Hoàng Phủ Tĩnh ở đâu, giao người ra đây, có thể tha chết cho ngươi."
Mẫu thân nhẹ nhàng cười, trong âm thanh mang theo một tia bất đắc dĩ."Không đuổi tận giết tuyệt, không phải là tác phong của Vương thị."
Sát thủ bức mình, kề thanh đao lên cổ mẫu thân, cả giận nói: "Nói nhanh một chút, ngươi giấu Hoàng Phủ Tĩnh ở nơi nào?"
"Nếu như các ngươi muốn báo cáo kết quả, thì mau giết ta đi, ta đã phái người ra ngoài, rất nhanh sẽ mời Hoàng Thượng tới đây." Âm thanh của nàng bình tĩnh thong dong, giống như gác ở trên cổ mình chính là khăn choàng êm ái, mà không phải vũ khí giết người sắc bén.
"Hoàng Phủ Tĩnh đã bị đưa vào trong cung?" Trong lời nói của sát thủ xuất hiện một tia căng thẳng.
Sau một khắc, hắn nghe thấy âm thanh tuốt đao ra khỏi vỏ, sau đó là tiếng mẫu thân kêu đau đớn, cái âm thanh bị đè thấp và đau đớn kia, trong lòng hắn biết rõ, mẫu thân đè nén là vì không muốn hắn nghe thấy.
Nàng sợ hắn nghẹn ngào nức nở, sợ hắn bị kẻ địch phát hiện.
Nhưng hắn che miệng, nghiêm túc lắng nghe, hắn nghe thấy tiếng nói của mẫu thân càng lúc càng nhẹ, cho đến khi không thể nghe được gì nữa. . . . . .
Kế tiếp, tiếng lật đồ hỗn loạn, sát thủ kiểm tra toàn bộ, lấy đi tất cả Kim Ngân châu báu, bọn họ dùng dao găm phá hư tất cả những đồ tốt trong phòng, nhằm tạo ra hiện trường giả bị cường đạo tấn công.
Hắn co rúm người lại, tự cảnh cáo mình, không cho phép run, hắn nắm chặt quả đấm, nhét tay vào trong miệng, không cho phép mình phát ra bất cứ âm thanh gì, hắn sớm đã bị dọa cho sợ, lại không ngừng tự nói với mình phải dũng cảm, không ngừng lừa gạt mình hắn không sợ hãi.
Hắn khi đó, tựa như. . . . . . Giống như Mạc Thi Mẫn tối nay.
Trong cặp mắt đen nhánh câu hồn người kia thoáng qua tia âm ngoan.
Sáng sớm, nương theo mấy tiếng gà gáy, mùi hoa nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ tán vào trong phòng.
Thi Mẫn tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang lim dim buồn ngủ, xoa bóp cánh tay đau nhức, duỗi cái lưng mỏi hai cái, quay đầu xem nam tử trên giường một cái, tới gần, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn che ở trán của hắn , dò thử nhiệt độ. Không tệ, cư nhiên không có phát sốt, người này đại khái không phải là mèo chín mạng đầu thai chuyển thế, thì cũng là nợ nhiều thì chơi liều, bi thương nhiều nên nhịn đau.
Lau mặt qua loa, súc miệng với muối tinh khiết, đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài, tỳ nữ thiếp thân Hỉ muội bưng đồ ăn sáng tới, nàng vội vã ăn vài miếng, liền căn dặn chuyện chăm sóc hắn.
"Đưa bát nữa tới đây, thuận tiện nấu một nồi cháo thịt, thịt phải cắt nhỏ, nấu với lửa nhỏ , thời gian phải theo đúng yêu cầu của ta, tùy thời cho người ta đưa vào."
"Vâng"
Hỉ muội lặng lẽ nhìn một cái trong phòng, là chuẩn bị cho vị gia kia sao, hôm qua, nàng bị Cữu phu nhân đuổi ra ngoài, nếu không nàng thật muốn vào xem một chút, là nhân vật phương nào, có thể vào ở trong phòng cô nương.
"Nói Trương thúc đưa Cữu phu nhân đi vườn quýt một chuyến, chờ bọn hắn trở lại, tới gặp ta."
Nàng phải sớm xác định những cây quýt trong vườn kia có dùng được hay không, nếu có thể, với những quả nhỏ trước mắt, trước chế tạo vài cái nồi lớn, mua một đống hũ để đựng tương quất, đúng rồi, còn phải tìm chế dược sư trong Từ đường đến, hỏi một chút biện pháp gia công trần bì .
"Vâng"
"Thuốc trị thương trong nhà không đủ, bảo Lý bá đi đến Từ đường một chuyến, nếu như gặp Lăng sư phụ lời nói, thì mời hắn về luôn. Đúng rồi, để Lý bá đi một chuyến đến ngõ nhỏ Cẩu Tử tìm Trang sư phụ, hỏi cho rõ, lúc nào thì Trang sư phụ và thiếu gia về nhà, ách. . . . . . Cứ nói trong nhà bận, không ai nuôi gà nuôi vịt dọn cứt trâu, dù sao từ nhà cách Kinh Thành không xa, lui tới chỉ hơn canh giờ, nếu không có chuyện gì khác, chờ ngày có yết bản sai người đi xem là được."
Đáy lòng nàng biết rõ, ca ca vô cùng coi trọng kết quả kì thi lần này, hắn gấp rút muốn vượt qua thành tựu của phụ thân, để an ủi linh hồn của mẫu thân.
Nhưng nàng không muốn lưng ca ca đeo áp lực lớn như vậy, giả sử bọn họ về đến nhà, có nhiều việc để quan tâm như vậy, bao nhiêu đó cũng đủ để rời đi lực chú ý của họ.
"Nếu như thiếu gia quyết định xem yết bảng xong mới trở về thì sao?" Hỉ muội xin chỉ thị.
Nàng trầm ngâm giây lát, trả lời, "Vậy đừng để thiếu gia phải lo lắng về bạc, thừa dịp mấy ngày nay nhàn hạ ở trong phòng buồn bực, đi chung quanh với Trang sư phụ một chút, nghe nói trong kinh thành có rất nhiều chuyện vui, để thiếu gia giúp ta chọn vài đồ chơi mới mẻ mang về, nếu không tìm được thứ hợp ý ta , ta sẽ không đồng ý."
"Nói cho cùng, cô nương chính là lo lắng thiếu gia bận tâm đến kết quả thi toàn quốc, muốn tìm chút chuyện cho thiếu gia làm." Hỉ muội chê cười chủ tử hai câu, nhưng nàng thật lòng hâm mộ, nàng chưa từng gặp huynh muội nào có tình cảm tốt như vậy.
Thi Mẫn trừng mắt nhìn nàng."Càng ngày càng không có quy củ.”
Hỉ muội mới không sợ nàng, cười nói"Bản thân cô nương cũng không phải là một chủ nhân có quy củ, sao lại nói đến phép tắc, nếu để ma ma nghe thấy, nhất định phải cười đến rụng răng.
Thi Mẫn bóp hông nàng một cái, làm hỉ muội nhột cười khanh khách không ngừng.
"Được rồi, đừng chơi nữa, các quản sự đều tới rồi sao? ."
"Đang chờ bên ngoài, vì một phần tiền lãi này, các quản sự còn hăng say hơn cả cô nương, nghĩ sớm trở về một chút, nhanh chóng đi về làm việc đấy."
Đây là luật lệ Thi Mẫn định ra, nàng hứa hẹn, cuối năm sau khi bán sản vật của trang viên, chia hai phần lời cho hộ nông dân, một phần lời cho các quản sự.
"Như vậy không phải rất tốt sao?" Không cần cầm roi dùng lực gọi quát hắn..., con lừa liền cất vó chạy lên phía trước, tiết kiệm rất nhiều công sức.
"Mới không tốt, lần đầu cô nương tiếp quản công việc, không hiểu quy củ, ngài cho hộ nông dân tiền tiêu hàng tháng, ngày mùa lại thưởng, đã bất đồng với các Trang chủ khác, cuối năm, nếu chủ tử thưởng ít rượu thịt đã là ưu đãi rồi, cô nương vẫn còn muốn chia tiền lời, không biết có bao nhiêu hộ nông dân nghe vào trong tai, thầm nghĩ chuyển vào trang viên chúng ta đâu, ngài cũng không sợ chọc giận Trang chủ lân cận?"
Hỉ muội tính tình lanh lẹ, là người cũ mang tới từ Tấn Châu, chắc vì Thi Mẫn dễ tính, không phân biệt chủ tớ, nên có gì nói đó, không có nửa điểm giữ lại.
"Ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là, muốn con ngựa chạy mau, thì phải nuôi nó to khỏe, dưỡng tinh thần, ngươi đối đãi người ba phần tốt, người khác nhất định trả ngươi năm phần tâm, được rồi, ngươi cho các quản sự đi vào, sau khi đi xuống, tìm người nấu ít nước nóng, đưa đến trong phòng Cữu phu nhân, để cho bà vú tới đây thay ta."
"Vâng"
Trong phòng, hắn đã tỉnh rồi, lại nhắm mắt lại, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hắn nghe Thi Mẫn đối thoại với các quản sự, từng câu từng chữ có trật tự, không giống tiểu cô nương, trái lại càng giống lão phu nhân chưởng quản gia đình nhiều năm, hắn kinh ngạc, nàng lại có thể tài giỏi như vậy.
Ngọc đẹp phải qua điêu khắc, người giỏi muốn giỏi phải qua rèn luyện gian khổ, hoàn cảnh khó khăn, mới có thể dần dần trở thành người tài giỏi.
Đuổi các quản sự, Thi Mẫn bất nhã ngáp một cái, nũng nịu nằm trên lưng bà vú mới vừa vào cửa, "Bà vú, người giúp một tay coi chừng vị bên kia, chú ý hắn có phát sốt hay không, nếu như phát sốt hãy để Hỉ muội đi tìm con, nếu như tỉnh táo, liền hỏi hắn có muốn uống chút cháo hay không, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, muốn mau lành vết thương thì cần nhiều dinh dưỡng."
"Biết, nhanh đi tắm một cái đi, một thân mùi tanh hôi, người không biết, còn tưởng rằng bị thương chảy máu là ngươi."
Thi Mẫn nhún nhún vai, hôm qua quá mệt mỏi, trong lòng nhớ nhiều chuyện, lại quay đầu đi liền ngủ mất, nửa đêm tỉnh lại lại không thể làm phiền người khác nấu nước, không thể làm gì khác hơn là chờ đến trời sáng, bộ dạng này , đừng nói bà vú, chính nàng cũng ghét bỏ.
"Biết, ngay lập tức đi."
Thi Mẫn vào nhà, tìm quần áo tắm rửa, liếc mắt nhìn bệnh nhân, không yên tâm sờ sờ đầu của hắn, mới xoay người rời phòng.
Vừa ra đến trước cửa, bà vú đau lòng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, lại nói mấy tuần, "Nơi này có ta, người đừng lo lắng, tắm rửa qua, nghỉ ngơi một chút, không cần quay lại gấp."
Đợi Thi Mẫn trở lại trong phòng mình thì hắn đã ngồi dậy, uống cạn hai chén lớn cháo thịt, hiện tại đang tiến hành chén thứ ba.
Thấy nàng vào cửa, bà vú cười nói: "Trời ơi, chưa từng thấy qua bệnh nhân có thể ăn nhiều như vậy."
Không lâu sau, hắn liền quen bà vú. Cho ăn cháo xong, bà vú lấy khăn ra tỉ mỉ giúp hắn sạch mặt, còn giúp hắn chải tóc, sửa sang lại lần nữa, xem ra tinh thần cả người sảng khoái rất nhiều.
"Không phải là không giành được thức ăn, bị người cầm đao chém thôi." Thi Mẫn nói đùa, đến gần bên giường, nắm tay của hắn lên bắt mạch.
Hắn không lên tiếng, bà vú vượt lên trước hỏi: "Như thế nào, tình trạng vẫn tốt chứ?"
"Cũng không tệ lắm, hắn có sức khôi phục kinh người, không đến mấy ngày nữa là có thể xuống giường. Bà vú, người đi chiên mấy quả trứng, thuận tiện bưng thuốc lại đây, a, đúng rồi, lươn bổ huyết, hôm qua hắn mất không ít máu, người đi nói mấy nông dân ra ruộng bắt mấy con lươn về đây."
"Mới tỉnh lại mà ăn nhiều như vậy, được không?" Bà vú do dự hỏi.
"Ăn càng nhiều, vết thương sẽ liền nhanh hơn, chúng ta mới có thể nhanh chóng tiễn vị công tử phiền toái này đi, nếu như hắn không muốn ăn càng tốt, con sẽ ăn, bà vú, con nhớ món lươn xào của người rồi."
"Nữ hài tử nói chuyện nửa điểm không biết ngại." Bà vú nhìn nàng một cái.
Thi Mẫn cười cười, cũng chỉ có bà vú còn nghĩ nàng là nữ hài tử.
"Ngại cái gì, ăn uống là vua, ai cũng không quản được con."
"Người đó, phu nhân nhất định sẽ trách lão nô không dạy bảo cô nương cho tốt."
"Đừng lo, tính tình mẫu thân rất tốt, bà sẽ khen người đã chịu nhiều khổ cực, nuôi lớn con và ca ca."
Hai người qua lại mấy câu, bà vú dở khóc dở cười, chỉ đành đi đến phòng bếp.
Thấy bà vú rời đi, Thi Mẫn lập tức cúi người, nhanh tay nhanh chân cởi bỏ bộ nông phục trên người hắn, chuyện như vậy phải thừa dịp bà vú không có ở đây để làm, nếu không sẽ bị nhắc đi nhắc lại .
"Ta muốn giúp ngươi xử lý vết thương, có muốn uống chút thuốc để giảm đau hay không? Nhưng nếu uống thuốc, vết thương sẽ khép lại chậm một chút." Nàng nói tình trạng xấu nhất cho hắn nghe, để chính hắn quyết định.
Hắn dường như không cần suy nghĩ, liền lắc đầu.
Được rồi, sự lựa chọn là của mỗi người, Thi Mẫn nhún nhún vai, cởi vải bông nhỏ ra, vết thương của hắn vẫn sưng đỏ lợi hại. Không uống thuốc sao? Nàng làm mặt quỷ, chậc chậc hai tiếng.
Trước đặt rượu mạnh lên trên chậu than cho ấm một chút, lại thấm ướt vải bông, Thi Mẫn đồng tình nhìn hắn, sau đó bay thẳng đến trên miệng vết thương của hắn mà lau, mặt của hắn trong nháy mắt méo mó, nhưng kiên cường, cắn răng, không than một tiếng.
Nghe thấy hai hàm răng của hắn nghiến lại khanh khách, nàng biết loại đau này không phải người bình thường có thể chịu được. Nhanh tay nhanh chân khử trùng tất cả vết thương lần nữa, nàng đứng dậy, híp híp mắt, chờ hắn ổn định lại.
Rốt cuộc, sắc mặt của hắn chuyển từ tím sang trắng, đầu vô lực rủ xuống dưới, mồ hôi hột theo đà chảy xuống.
Nàng ngồi ở mép giường hỏi: "Ngươi có khó chịu chỗ nào hay không?"
"Không có." Hắn trả lời.
"Ta nói trước, không phải ác chỉnh ngươi, rượu có thể giúp vết thương của ngươi nhanh khỏi hẳn, mỗi ngày đều lau một lần, thương thế của ngươi mới không đỏ lên, thối rữa."
Nàng nói là thật, nhưng người chịu đau hết lần này đến lần khác, nghe lời giải thích này, lại thành muốn được khen ngợi.
Đau đớn trong quá khứ, hắn khẽ nhíu mày lông, nhìn về trong mắt mang theo thẩm đạc của nàng.
Nàng không có né tránh ánh mắt của hắn, ngược lại nhếch lông mày lên nhìn nhau, con ngươi trong sáng, rực rỡ lại chói mắt, bị nàng nhìn, hắn lại cảm thấy mấy phần thẹn thùng.
Mình làm sao vậy, bất quá là một tiểu nha đầu.
"Không tệ lắm, có thể mở miệng nói chuyện, ta cho là ngươi còn phải câm từ ba đến năm ngày, mới có hơi sức."
"Chút thương nhỏ này." Hắn hừ cười một tiếng.
"Vết thương nhỏ? Công tử, ngài làm nghề gì thế, cứ cho đây là vết thương nhỏ, như thế nào mới tính tổn thương nặng nề? Gãy tay gãy chân hay rơi đầu?" khử trùng vết thương xong, nàng bôi thuốc trị thương sư phụ đặc chế lên.
"Thương nhân." Hắn nói giản tính hài.
"Hiện nay làm thương nhân phải đi khắp nơi, đầy người thương tích? Là tiểu nữ nông cạn, hay là việc buôn bán của công tử không chính đáng?" Nàng không ngừng nói chuyện với hắn, nhằm dời đi sự chú ý của hắn, để hắn không còn để ý đến vết thương nữa.
Nhíu mày, hắn nhìn nàng giống như bức tranh thuỷ mặc, bàn tay nhỏ bé đang xoa thuốc trên người hắn rất nhẹ nhàng, hắn hiểu, nàng sợ hắn đau.
Miệng tựa như dao găm, tâm lại như đậu hũ, mang mặt nạ nhìn kiên cường, nhưng lại buồn khổ khóc trong đêm tối, nàng là cô gái như thế nào? Đối với nàng, hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
"Yên tâm, việc buôn bán của ta không chỉ chính đáng, nếu như ngày khác cô nương có cần, tại hạ ít nhiều cũng có thể giúp một chút."
Một hơi nói liền vài câu, quả thật có chút miễn cưỡng, hắn thở khẽ hai cái, mặt mày nhăn lại.
Thấy hắn nhíu mày, nàng cười nhạt, làm bộ không thấy, hào phóng nhận lời.
"Chịu ơn một giọt, báo đáp một dòng sông, phần tâm tư này của công tử, tiểu nữ nếu không nhớ kỹ, chẳng phải có lỗi với phẩm hạnh đoan chính của công tử sao? Yên tâm, ngày sau nếu có cần, ta nhất định sẽ hảo hảo tìm cơ hội khiến công tử hồi báo.” Nghe thấy lời của nàng..., hắn nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Thấy hắn cười một tiếng, nàng gọn gàng thay dược mới, lại dùng vải màu trắng buộc vết thương của hắn lại, mặc quần áo vào, kéo chăn, đại công cáo thành.
Tay chân của nàng trở nên gọn gàng, chính là theo chân Lăng sư phụ quanh năm chữa bệnh cho dân nghèo mà thành, sau khi mẫu thân qua đời, cho dù trên người nàng có bạc, cũng không thể lấy ra phát cháo miễn phí cho dân nghèo, lỡ như chuyện đó truyền tới tai Giang di nương, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ.
Cho nên chỉ có thể mượn danh hiệu sư phụ, chung quanh là người chữa bệnh từ thiện, cho đến khi chuyển vào trang viên, sư phụ loay hoay ba ngày hai bữa không thấy bóng dáng, mới dừng chuyện này lại.
Xử lý tốt bệnh nhân, Thi Mẫn cầm cái ghế ngồi đối diện hắn, hỏi: "Tên?"
"Phó Cánh."
"Hôm qua suy nghĩ không thông, quên hỏi một vấn đề."
"Cô nương hỏi."
"Kẻ thù của ngươi rất lợi hại đúng không, có thể điều tra, tra được trong thôn trang chúng ta, mang đến họa diệt môn, tắm máu cho từ trên xuống dưới mười mấy miệng ăn chúng ta hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.