Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 2:




“Ngươi nói chuyện hôm nay là ý của ta, xin hỏi, một cô gái không bước chân ra khỏi cửa như ta làm sao hẹn ước với người? Là ai đưa tin, chúng ta gặp nhau khi nào?”
Cái đó… Sát khí Lý Hải Đình bị ánh mắt sắc bén của nàng dọa cho sợ đến mức nói lắp bắp.
“Là, Là giữa tháng, Phổ Độ Tự, nàng, nàng ở trong chùa cứu trợ lương thực, chính miệng nàng mời ta, nay, nay, hôm nay đến phủ một chuyến.” Hắn lại bị nàng dọa cho sợ đến mức run cầm cập.
“Cho nên trước đó, ta và ngươi chưa có gặp mặt?” Tuy là truy hỏi, nhưng khẩu khí của nàng trầm ổn, giống như quan huyện ngồi xử án trên công đường, làm cho người nói láo không có chỗ nào để trốn.
“Trước, giữa tháng trước, tại hạ từng, từng nhìn thấy cô nương từ xa, tại, tại hạ thưởng thức yêu thích cô nương từ tâm lương thiện, liền năn nỉ bà mai tới cửa.” Lý Hải Đình sợ đến mức nói hết ra sự thật.
“Nói cách khác, tất cả tình đầu ý hợp là từ giữa tháng này, bắt đầu ở Phổ Độ Tự?”
“Đúng, hai ta nhất kiến chung tình, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn…” Lý Hải Đình phấn khởi lên tinh thần, ý đồ nói thêm gì nữa, lại bị sự lạnh lùng trong đáy mắt của nàng ngăn chặn.
“Hôm đó theo ta đi đến Phổ Độ Tự, có bảy tên nha đinh, tám gã ở, năm tỳ nữ, cùng với ba vị phương trượng trong chùa, từ khi ra cửa cho đến khi về tới phủ, bọn họ không rời ta một bước, nếu ta và ngươi có việc riêng, bọn họ sao có thể không nghe không thấy? Đừng nói bọn họ, chính là phương trượng trong chùa, hắn há có thể cho phép nam nữ định ra tư tình chốn phật môn thanh tịnh?”
“Nói mau! Hôm nay là ai mở cửa Mạc phủ cho ngươi?Là ai đồng ý cho ngươi phá hư thanh danh của ta? Là kẻ nào trong thần ngoài quỷ, giúp ngươi làm ra chuyện bỉ ổi bực này?”
Thi Mẫn từng câu từng chữ đều hết sức có lý, hùng hổ dọa người, hỏi Lý Hải Đình không cách nào lên tiếng trả lời.
Hắn mặt mày lo âu, hít sâu một cái, chắp tay nói: “Tiểu thơ, nàng cũng đừng ngang ngược nữa, bất kể như thế nào, chuyện hôm nay, ta chắc chắn chịu trách nhiệm, ta Lý Hải Đình thề với trời, cuộc đời này nhất định sẽ đối tốt với nàng.”
Lời nói này của hắn chẳng khác nào bác bỏ lời nói lúc trước, cái gì nhất kiến chung tình, cái gì tình đầu ý hợp, tất cả đều là hắn ăn nói_ bịa chuyện, phá hư danh tiếng cô nương thôi.
Nhưng Mạc đại tiểu thơ không có nghe ra ý vị trong đó, vẫn mở miệng nói giúp Lý Hải Đình.
“Đúng vậy, muội muội liền nhận đi, dù sao thân thể của ngươi đã không còn thanh bạch, chuyện hôm nay truyền đi, còn có người nam nhân nào chịu lấy ngươi? May mà Lý công tử chịu trách nhiệm này, Lý gia tuy không phải danh môn, nhưng cũng không phải lo ăn mặc, ngươi cứ chờ kiệu hoa lớn đến cửa đi, còn phụ thân, cũng chỉ là nhất thời tức giận, đừng lo lắng, nương sẽ khuyên phụ thân, chúng ta đây, liền hóa chuyện xấu thành chuyện tốt, tất cả đều vui vẻ.”
Mạc Phân Mẫn vốn là người điêu ngoa cay cú, chuyện tuyển tú để cho nàng mang hờn giận trong lòng, hôm nay, nàng có thể không vui sướng khi trên nỗi đau của người khác, bỏ đá xuống giếng sao?
Thi Mẫn nghe vậy xoay chuyển ánh mắt, khóe miệng chứa nụ cười khinh miệt, nụ cười đó khiến Mạc Phân Mẫn lạnh thấu tâm.
“Ta nói là làm, danh dự, ta thấy còn nặng hơn ngươi, chuyện xấu chính là chuyện xấu, có bôi vàng tô bạc, cũng không che giấu được thứ cặn bã. Chỉ là ngày hôm nay muốn đổi lại tên trên danh sách tuyển tú, do ta thay Mạc gia đảm nhiệm, sao lời mới nói ra không bao lâu, liền xảy ra chuyện bẩn thỉu bực này, thật đúng là làm người ta khó hiểu.”
Thi Mẫn vừa nói vừa đi về phía bàn trang điểm, mấy câu nói ngắn ngủi, bọn hạ nhân vốn hoài nghi nàng, cùng chuyển ánh mắt sang Mạc Phân Mẫn.
Thấy thế, nàng hổn hển, chỉ vào sau lưng muội muội nói: “Ngươi không được ăn nói bừa bãi, ngươi có chứng cớ gì nói chuyện tối nay là do ta làm? Ta tối nay cũng ở trong phòng, không có đi nơi nào.”
Không giải thích còn được, càng giải thích càng tệ, thái độ hốt hoảng của nàng làm ánh mắt mọi người đặt trên người nàng, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, này không phải nhị tiểu thư thật sự bị hãm hại sao?
Thi Mẫn thái độ tự nhiên ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía mọi người, lời nói nhẹ nhàng: “Ta chưa nói là do tỷ tỷ làm, tỷ vội cái gì chứ.”
“Ta chỉ là muốn, người hôm nay hại ta, một người ta cũng không bỏ qua, còn sống, ta bất quá là một cô gái yếu đuối, có lẽ không đối phó được với thế tục dư luận, không đối phó được với người có quyền có thế, nhưng chết rồi, biến thành lệ quỷ, nhất định có thể hướng những người thiếu ta đòi công đạo..”
Dứt lời, trong tay nàng cầm một thanh dao găm sắc bén, đó là nàng dùng để thay bệnh nhân khoét thịt trừ đau nhức, đầu ngón tay nàng tỉ mỉ lướt qua lưỡi đao sắc bén, nhìn mình trong gương, thảm thiết cười một tiếng.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy nàng giơ đao lên, hướng ngực nàng đâm một nhát, vị trí không lệch chút nào, đao rơi, máu tươi chảy lênh láng, nàng nhìn về gương, nhìn người thân phía sau… Kinh ngạc.
Nàng cười đến mức ác độc, cười đến dữ tợn, tất cả những người trong phòng, nàng không muốn bỏ qua cho một ai.
“Thi Mẫn!” Ý thức cuối cùng của nàng, là tiếng hô to của Mạc Hâm Mẫn.
Trong nhà yên tĩnh, một bộ quan tài gỗ lim đặt trong thính đường, ở trong đó, là thi thể Mạc Thi Mẫn.
Hôm nay là tuần đầu của nàng, nàng nhìn chằm chằm cây nến trắng và khói hương lượn lờ, bên tai nghe tiếng khóc của bà vú, lòng đau âm ỷ.
Mạc phủ trên dưới cũng cách linh đường xa xa, chỉ có mấy tỳ nữ, gia đinh bị phái tới đây túc trực bên linh cữu, bọn họ rất sợ, tay cầm cũng run run, nhưng bọn họ không thể không ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, cho đến hôm nay, một màn máu chảy thành sông kia, vẫn lay động lòng người như cũ.
Chuyện đêm đó truyền đi rộng rãi, từ mi Quan Âm bị tặc tử làm nhục, uất ức tự sát, nhất thời trở thành đề tài được nhiều người trong kinh thành thảo luận.
Trên trăm ngàn bình dân bách tính trong thành từng chịu qua ân huệ của Thi Mẫn, mỗi ngày mang theo gia quyến đến Mạc phủ, dập đầu trước linh cữu của nàng, tiếng khóc truyền khắp nơi.
Mạc đại nhân vì “Đau lòng ái nữ”, ưu tư thành tật, bị bệnh liệt giường, không cách nào vào triều.
Chuyện truyền đến tai hoàng đế, hắn cảm phục Thi Mẫn trinh liệt, xử tử Lý Hải Đình bên ngoài Ngọ Môn, cũng vì Thi Mẫn lập một đền thờ trinh tiết, mà Mạc đại nhân chức quan thăng một cấp, từ tam phẩm thành nhị phẩm.
Thi Mẫn nhíu lông mày mỉm cười một cái, nụ cười thê lương hiện rõ trên chân mày.
Lời nói của thầy coi bói thật chính xác, họ nói: mẫu thân nàng, ca ca và nàng, là ấm phụ (là người che chở, phù hộ cho phụ thân), mệnh cách với phụ thân, có bọn họ con đường làm quan của Mạc đại nhân sẽ tươi sáng, tương lai rộng lớn.
Đúng vậy, ngay cả chuyện nàng chết cũng có thể khiến phụ thân được thăng chức quan.
Chẳng qua danh dự, làm chuyện dối trá cỡ nào…
Nàng đứng bên cạnh bà vú, vỗ nhẹ đầu vai của bà, khẽ nói một câu xin lỗi. Nàng sớm nên nghe lời, nếu không phải nàng quá yếu thế, sao có thể để cho bản thân đi tới trình độ như ngày hôm nay?
Giống như cảm nhận được sự tồn tại của Thi Mẫn, bà vú đột nhiên ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt hỏi: “Tiểu thư, người trở về rồi sao? Người quay lại nhìn lão nô sao?”
Đau xót trong mũi, máu trong tim giống như ngưng thành từng hạt châu, nàng nhẹ giọng nói bên tai bà vú: “Hãy rời Mạc phủ, cùng nhi tử sống qua ngày, chăm sóc mình thật tốt, đừng chịu uất ức nữa.”
Bà vú không nghe thấy, vẫn đưa mắt nhìn bốn phía, muốn tìm bóng dáng của tiểu thư.
Lắc đầu, Thi Mẫn đứng dậy, rời khỏi linh đường, đi trở về cửa phòng ngủ của mình.
Nến trong phòng đang sáng. Bên trong có người?
Thi Mẫn không hiểu, vào thời điểm này, còn ai dám vào “Nhà có ma”?
Xuyên qua tường, nàng nhẹ nhàng bay vào bên trong nhà, dõi mắt nhìn khắp căn phòng xộc xệch, đồ của nàng đang bị lật tung.
Một tiếng quát khiển trách, Thi Mẫn quay đầu, nhìn về phía Mạc phu nhân đang kéo, đánh Mạc Hâm Mẫn một trận.
Tất cả bàn ghế toàn bộ đều bị lật đổ, không biết bọn họ đang tìm những thứ gì, Thi Mẫn lay động kỷ trà, ngồi xuống, thờ ơ lạnh nhạt.
“Nương, đừng đánh, con biết sai rồi được chưa?” Đôi tay Mạc Hâm Mẫn ngăn ở trước ngực, luôn miệng cầu xin tha thứ.
“Biết sai có ích gì? Bây giờ chuyện ầm ĩ đến mạng người rồi, nếu Lý gia không cam lòng nhi tử bị chết oan, cứ muốn truy xét xuống, sớm muộn cũng tra ra ngươi vì trả năm trăm lượng bạc thiếu sòng bạc mà bán muội muội của mình.
“Sao ngươi không chịu lo học, đã nói mấy ngàn mấy vạn lần rồi, chính ngươi không đọc sách, không chịu vươn lên, mặc kệ thê thiết động phòng ở nhà, cả ngày vui đùa ở thanh lâu sòng bạc, ngươi… Ngươi cố ý muốn ta tức chết phải không?”
Lại là hắn! Thi Mẫn cười khổ. Nàng còn tưởng rằng cả Mạc phủ, chỉ có hắn đối tốt với nàng, thì ra là vì năm trăm lượng… Trong sạch của nàng trong mắt hắn, chỉ đáng có năm trăm lượng.
“Nương, ta làm tất cả không phải đều vì người , vì Phân Mẫn mà suy nghĩ sao? Người muốn đồ cưới mẹ Thi Mẫn để lại, hết lần này đến lần khác bà vú và Thi Mẫn coi thật kỹ, người ngay cả chút béo bở cũng không vớt được; Phân Mẫn muốn vào cung làm nương nương, rồi tên tuổi lại bị Thi Mẫn chiếm mất, các người cũng đừng nói láo, nói các người chưa từng nghĩ muốn nàng chết sớm một chút, chẳng qua phụ thân ở nơi đó nhìn, không xuống tay được mà thôi.”
Nàng đã hiểu. Thi Mẫn bật cười.
“Ngươi con người lòng dạ hiểm độc này, ta nào có?” Nghe được lời này, Mạc phu nhân xiết chặt lôc tai nhi tử, giận đến nói không ra lời.
Nàng ta xuất thân nhà quan, chỉ có thể bất đắc dĩ làm thiếp người ta, đã sớm sinh lòng bất mãn, thật vất vả vợ cả qua đời, nàng được phù tránh , nhưng mỗi lần thấy Thi Mẫn, chính là nhắc nhở nàng ta nhớ rằng cả đời này nàng ta không được cưới hỏi đàng hoàng, đây giống như cái gai đâm vào tim nàng ta nhiều năm qua, Thi Mẫn chết rồi, cái gai coi như đã được loại bỏ.
“Tiểu hung phụ người ngấm ngầm nguyền rủa bao nhiêu lần, người tưởng ta nghe ít sao?” Hắn gạt tay của mẫu thân, vẻ mặt cợt nhã cãi lại.
“Được, được, ngươi giỏi lắm, hiện tại hạ nhân Mạc phủ đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn mẫu tử chúng ta, phụ thân ngươi cũng hoài nghi Phân Mẫn, ngươi cho rằng, phụ thân ngươi còn có thể để cho Phân Mẫn vào cung tuyển tú sao? Ngươi như vậy không phải giúp chúng ta, ngươi căn bản là muốn hại người, nếu Phân Mẫn đời này không ai thèm lấy, ngươi phải nuôi nàng cả đời.” Nàng tức giận chỉ nhi tử, lên tiếng đe dọa.
“Nương, người nói vậy là bất công rồi, con chỉ muốn giúp Thi Mẫn tìm mối nhân duyên tốt. Lý Hải Đình nói, hắn không cần nửa phần đồ cưới của Thi Mẫn, đồ mẹ nàng ta lưu lại toàn bộ sẽ thuộc về chúng ta, còn nói đợi Thi Mẫn gả đi, tuyệt đối sẽ đối xử tử tế với Thi Mẫn, ngay cả cây kim cũng không cho cầm, Thi Mẫn xuất giá, vào cung dĩ nhiên là Phân Mẫn, đây không phải là tốt đủ đường sao”
“Ai biết, Thi Mẫn ngày thường im hơi nặng tiếng, lại là người cố chấp liều mạng, hại mình, cũng hại Lý Hải Đình một lòng yêu nàng.” Giọng Mạc Hâm Mẫn lỗ mãng, không hề coi trọng mạng người.
“Giỏi thật, ngươi còn có thể nói năng hùng hồn như vậy, ông trời ơi, sao người không mở mắt ra, sao để ta cực khổ cả đời, lại nuôi ra một hung thủ giết người.”
Nàng ta thở hổn hển, không nhịn được đấm đá nhi tử một hồi.
Mạc Hâm Mẫn bị đánh tức lên, một phát bắt tay mẫu thân, nói không kịp nghĩ: “Ta không phải hung thủ giết người, Thi Mẫn là tự sát, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nếu nói đến hung thủ giết người, là nương mới đúng.”
Tay Mạc phu nhân dừng một chút, khuôn mặt thoáng qua vẻ kinh hoàng, giận dữ trừng hắn, “ngươi nói hưu nói vượn cái gì vậy?”
“Năm đó Phương Mẫn chết như thế nào? Hắn bị người ta đẩy xuống nước? Người khác không biết, nhưng ta nhìn thấy rất rõ, phải nói tàn nhẫn? Nương, người ngoan tuyệt hơn con nhiều.”
“Tên nghiệt tử này” Mạc phu nhân rút tay về, tát một cái lên mặt nhi tử.
ẩn nhẫn đã lâu, hắn không chịu nổi nữa, cặp mắt đỏ lên, hung bạo trợn mắt với mẫu thân.
“Nương, người ác độc giết chết Phương Mẫn, ngay cả ta cũng muốn diệt khẩu sao? Cũng được, nhưng trước tiên người phải giơ cao đánh khẽ, cho phép đám di nương sinh hạ mấy người con thứ, chọn lựa kỹ càng trong đó, chọn một đứa nuôi trên danh nghĩa của người, chỉ là, người phải nhớ kỹ, chớ nuôi ra một đứa không tốt nữa, nếu vậy coi như uổng phí tâm huyết rồi”
“Đương nhiên rồi, tìm một nhi tử trong thanh lâu cũng là biện pháp tốt, bất quá, cái loại hài tử có huyết thống bất chánh đó, ngu đần không khôn khéo, nếu Mạc đại nhân tâm huyết dâng trào, muốn trích máu nhận thân, vị trí Mạc phu nhân của nương… Sợ là khó giữ được.”
Hàm ý trong lời nói của hắn khiến Mạc phu nhân suy sụp ngã xuống đất, kinh ngạc không thôi, nàng ta nhìn về phía Mạc Hâm Mẫn. “Ngươi biết? Ngươi cư nhiên biết.”
“Biết cái gì? Biết con trai của người vừa sinh ra đã chết? Biết ta do gái lầu xanh sinh ra, cũng không phải là máu mủ của phụ thân, là người vì áp chế mẹ của Thi Mẫn, cứng rắn giành ta từ trong tay mẹ ruột?”
“Nương, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng, người đã làm chuyện gì, trong lòng Phật Tổ đã ghi chép tường tận.”
Cái ngày tận mắt chứng kiến mẫu thân đẩy Phương Mẫn xuống hồ, hắn đã học được giờ trò ác độc, học được muốn sống tốt, thì phải đoạt được đồ trên tay người khác, vì tư lợi, ác độc hung dữ, mẫu thân đã giáo dục hắn bằng hành động rất cụ thể.
“Ngươi giỏi vô cùng! Là mắt ta bị mù, đem con bạch nhãn lang như ngươi thành tâm can bảo bối mà nuôi, dưỡng hổ phản chủ, ha ha…! Quả là báo ứng của ta.”
Nàng ta cắn răng, vẻ tuyệt vọng trong đáy mắt. Nàng ta nóng vội bày mưu, liều cả mạng sống, tìm được một cách, không ngờ, ha… Ông trời, biện pháp trừng trị người của ngài thật đúng là hung ác.
Thấy Mạc phu nhân xụi lơ trên mặt đất, hắn xoay người cười nhạt, không để ý tới Mạc phu nhân nữa, tiếp tục lật rương tìm kiếm vật hắn muốn.
Dì? Rỗng? Dưới sang thậm chí ngăn bí mật.
Nằm trên mặt đất, đưa tay tìm kiếm dưới sang. Hắc! Rốt cuộc hắn đã tìm được vật mà mẫu thân ngày nhớ đêm mong.
Ngoắc ngoắc tay, dùng sức kéo vách ngay bí mật ra bên ngoài, đổ hết đồ vật bên trong lên mặt đất, kiểm tra kỹ càng, có mấy tờ ngân phiếu, khế đất, một cái chìa khóa còn có một ngọc bội khắc hình rồng.
“Chìa khóa nhà kho này ở chỗ này, đồ cưới trăm người nâng của đại nương rốt cuộc rơi vào trong tay ta.”
Hắn quay đầu liếc nhìn Mạc phu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.