Cựu Mộng

Chương 2:




Lâm Dịch đi rồi, Lâm Gia Duệ lăn lên giường ngủ tiếp, mãi đến giữa trưa mới đứng dậy rửa mặt, mặc T-shirt đi giày như lúc trước, bước ra ngoài. Cậu giải quyết bữa trưa dưới tầng khách sạn, khi ra khỏi cửa khách sạn, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang đen tiến lên, cung kính chào: “Tiểu thiếu gia.”
Người đàn ông này tướng mạo bình thường, chỉ là trên mặt có một vết sẹo rất lớn, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Lâm Gia Duệ giật mình, nhớ ra gã là tùy tùng bên cạnh Lâm Dịch, đã theo Lâm Dịch lăn lộn bao năm trước đây, có biệt danh Mặt Sẹo. Vì vậy, cậu lên tiếng hỏi: “Có việc?”
Mặt Sẹo chà xát tay, cười nói: “Lão đại nghe nói tiểu thiếu gia không thi đỗ bằng lái xe, sợ cậu ra ngoài không có phương tiện, nên phái tôi đến đây làm tài xế.”
Lâm Gia Duệ trời sinh tính thiếu gia, Lâm Dịch nếu đã tặng nhân tình này, cậu đương nhiên không khách khí, gật đầu: “Vừa lúc, tôi hôm nay có hẹn người uống trà, phiền anh đưa tôi đi.”
Mặt Sẹo vội lái xe lại đây.
Lâm Dịch thật hào phóng, ngay cả chiếc xe hắn yêu thích cũng để lại cho Lâm Gia Duệ, không biết sáng nay hắn đến công ty kiểu gì. Lâm Gia Duệ ngồi lên xe, báo địa chỉ, bỗng hỏi: “Chú ta mấy năm nay thế nào?”
Tuy không chỉ tên nói họ, nhưng hai người trong xe tự nhiên hiểu “chú ta” ở đây là ai.
Mặt Sẹo vừa lái xe vừa trả lời: “Còn có thể thế nào? Chúng tôi đi chuyến này, quá nửa chuỗi ngày đao thương liếm máu, sống hôm nay không biết ngày mai. Hơn nữa, Lão đại là kẻ liều mạng, có một lần ảnh bị trọng thương, hôn mê tận ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa không tỉnh lại…”
“Chú ta không phải cưới con gái Lão đại xã hội đen sao? Chẳng lẽ không giúp được gì?”
“Ha ha, có thể đứng ngang bằng nhau, kẻ nào không phải trải qua đôi lần bắn giết chứ? Nếu không có bản lĩnh thật thì có cưới ai chăng nữa cũng vô dụng! Cũng may, Lão đại đã rửa tay gác kiếm, lìa xa giang hồ rồi, bọn đàn em chúng tôi cũng có thể theo anh ấy sống an ổn thêm mấy ngày. Vợ tôi trước đó không lâu vừa sinh cho tôi một cô con gái, tôi không muốn chém giết như trước đây nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…”
Mặt Sẹo vừa mở đài, vừa thao thao bất tuyệt.
Lâm Gia Duệ không lên tiếng nữa, ánh mắt bất tri bất giác nhìn bên ngoài cửa sổ, bắt đầu chuyên tâm suy nghĩ phim điện ảnh mới của mình.
Cậu từ nhỏ đã quyết chí làm bác sĩ, sau này vì chút biến cố mà bỏ học, đổi sang điện ảnh, rồi chạy đi làm đạo diễn. Cậu đến cùng có tài hay không khó có thể nói, nhưng tài lực và thế lực của Lâm gia thì không thể nghi ngờ, bỏ ra một số tiền đầu tư, quả nhiên ra ngay mấy bộ phim đặc biệt. Thêm vài nhà phê bình phim thổi phồng, Lâm Gia Duệ dần dần ở trong giới có chút danh tiếng, không ít người đều nghe đến đại danh của Lâm công tử.
Lâm Gia Duệ lần này hẹn uống trà, chính là để chọn nam chính cho bộ phim mới của mình. Đối phương tên Cố Ngôn, nổi danh trong giới là diễn viên bình hoa, tuy bề ngoài rất đẹp tiếc rằng không có thực lực. Cũng may Lâm Gia Duệ không ngại điều này, cậu chỉ cần người phù hợp với tạo hình nhân vật trong kịch bản, có thể khiến cậu cảm được, thì dù nam chính là bình hoa cũng không sao cả.
Ô tô đi thật nhanh, không bao lâu đã đến nơi.
Lâm Gia Duệ hẹn gặp Cố Ngôn ở một quán trà nơi con phố cổ. Quán trà được xây dựng ven sông, từ ngoài vào trong được trang hoàng hết sức cổ kính, bước lên bậc cầu thang gỗ có thể nghe thấy tiếng cót két. Cửa sổ vừa mở ra, là thấy ngay hàng liễu đong đưa hai bên bờ sông, buổi chiều ba bốn giờ, ánh mặt trời chiếu lên tòa nhà tạo thành vệt bóng thật dài, cảm giác nhàn nhã, thời gian như dài hơn.
Bữa trà này uống coi như thỏa ý.
Tướng mạo Cố Ngôn đương nhiên không thể moi móc, hơn nữa tính cách cũng đúng gu Lâm Gia Duệ, không có cái tính Đại minh tinh tẹo nào, sau khi nghe Lâm Gia Duệ nói về kịch bản, thẳng thắn nói bản thân không có thực lực, chỉ thích hợp diễn mấy vai bình hoa thôi.
Tiến lùi đúng mực — Lâm Gia Duệ rất thưởng thức anh ta ở điểm này, nhịp tay nói: “Tôi mặc kệ anh là đồ để trưng hay có thực lực, thậm chí không biết tí gì diễn xuất cũng không sao hết, chỉ cần có thể diễn tốt trong phim của tôi là được.”
“Đạo diễn Lâm rất tin tưởng tôi à?”
“Sai rồi, tôi tin tưởng mắt nhìn của mình.”
Lâm Gia Duệ rõ ràng lưu loát nói xong, không cần biết Cố Ngôn có đồng ý hay không, dù sao đã nhận định anh ta cho bộ này, lưu lại số điện thoại rồi cáo từ.
Cậu nhanh chóng tìm được nam chính cho bộ phim mới, tâm tình tự nhiên tốt, ra khỏi quán trà phát hiện Mặt Sẹo vẫn còn chờ ngoài cửa, xem ra quyết tâm làm tài xế cho cậu.
Lâm Gia Duệ không phát biểu ý kiến, lập tức mở cửa xe ngồi vào, nói: “Trở về khách sạn.”
Vừa nãy ngồi uống trà với Cố Ngôn, Lâm Dịch có gửi tin nhắn qua, bảo cậu trở về cùng ăn cơm với hắn. Lâm Gia Duệ không trả lời, nhưng cũng không tính đi nơi khác, trở về khách sạn tắm rửa thay quần áo, lúc ra ngoài không thấy bóng Lâm Dịch. Cậu đói bụng, liền đi một vòng, cuối cùng tìm được Lâm Dịch trong bể bơi của khách sạn.
Lúc này không có người bơi, mặt nước trong suốt lấp lánh sáng.
Dáng dấp của Lâm Dịch trong nước đẹp tuyệt vời.
Màu da của hắn so với Lâm Gia Duệ sẫm hơn, cơ thể không hiện rõ cơ nhưng hiển nhiên đã được rèn luyện nhiều năm, đường cong phần eo lại càng xuất sắc. Trên lưng hắn có vài vết thương cũ, mái tóc đen bị nước làm ướt, bọt nước sáng trong chảy dọc theo sống mũi, một giọt lại một giọt chảy xuống ngực, ánh mặt trời chiếu xuyên qua miếng thủy tinh trên trần nhà, cảm giác từng thớ thịt của hắn đều tỏa ánh hào quang.
Lâm Gia Duệ nhìn thoáng qua từ xa, liền dời ánh mắt, từng bước đến gần thành bể, khoanh tay nhìn Lâm Dịch bơi.
Lâm Dịch bơi hai vòng, rồi lười biếng dựa vào thành bể hỏi Lâm Gia Duệ: “Đã trở lại? Ăn cơm chưa?”
Lâm Gia Duệ lắc đầu.
Lâm Dịch vừa lòng, cười nói: “Tôi bơi thêm một vòng nữa rồi cùng nhau đi ăn.”
Nói xong, tầm mắt du hành trên người cậu, hỏi: “Có muốn xuống nước đùa một lúc không?”
“Không cần, tôi không biết bơi.”
“Tôi có thể dạy em.” Lâm Dịch liếm môi, hạ giọng: “Nếu làm trong nước, tôi cam đoan mùi vị rất khác.”
Khóe mắt đuôi mày hắn còn dính nước, đôi mắt đen hẹp dài càng thêm phong tình, thêm chút tình ý mông lung.
Nhưng Lâm Gia Duệ không thèm chấp, ngay cả hừ một cái cũng không, quay đầu bước đi. Chân phải cậu vừa bước ra một nửa, cảm giác chân trái đau xót, mắt cá chân bị một bàn tay ướt sũng bắt được. Lâm Gia Duệ sắc mặt đột nhiên thay đổi, chỉ nghe được tiếng cười trầm thấp phía sau của Lâm Dịch rồi sau đó bị hắn kéo vào trong nước.
Ào.
Bọt nước văng khắp nơi.
Thủy tinh rực rõ trên trần nhà, thêm những ngọn đèn chiếu sáng, khiến cậu càng chói mắt. Lâm Gia Duệ dường như lập tức nhắm nghiền mắt, cũng như bao người không biết bơi khác, cậu ở trong nước ra sức giãy. Nước mang theo mùi khử trùng tràn vào miệng mũi, cậu uống phải hai ngụm, tay chân đột nhiên cứng lại, cứ thế mà chìm.
“Tiểu Duệ?” Lâm Dịch phát hiện có điều không đúng, vôi vàng ôm lấy thắt lưng cậu.
Lâm Gia Duệ có tai như điếc, hai mắt nhắm chặt, ý thức được bản thân đang ở trong nước. Đây không phải là cảnh sóng yên biển lặng trong mơ mà là sự thật, nước ngập tràn!
Hai tay cậu không thể nhấc nổi, cảm giác cơ thể trong nước nặng nề di chuyển, thoáng chốc như trở về buổi chiều nhiều năm trước kia — trời xanh mây trắng, chim hót, hương hoa, xa xa có tiếng chuông nơi giáo đường vang lên, cậu cả người đắm trong nước, không giãy dụa cũng không kêu cứu, mặc cho dòng nước lạnh từng chút từng chút nhấn chìm bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.