*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc Cửu Y tiếp tục ở lại phòng tập thể của cung nữ mà không theo Nam Chánh Can trở về vẫn khiến mọi người thầm thắc mắc: rốt cuộc Cửu Y có phải bị thất sủng hay không? Bọn họ phần nhiều đó là sự thật nhưng vẫn còn một phần không nắm chắc, nếu sơ sẩy bọn họ đoán sai mà làm càng thì không chỉ đắc tội với Cửu Y mà còn cả Nam Chánh Can. Vì lẽ đó, mọi người đối với Cửu Y vẫn thật e dè, không dám tiếp xúc.
Thế nhưng, vẫn có vài thành phần cá biệt, không đủ lòng kiên nhẫn.
– Đi lau cửa sổ ở khu phía Tây đi, ngươi không thấy ai cũng làm việc sao, tại sao ngươi cứ thảnh thơi như vậy.
Một cung nữ mắt xếch lạnh lùng lên tiếng nói. Trước kia, vì Cửu Y là cung nữ hầu cận của Nam Chánh Can, nên dù có biết Cửu Y được ưu ái, không phải làm việc cũng không ai dám hó hé, nhưng bây giờ, Cửu Y đã về khu tập thể rồi, đều là cung nữ như nhau, vì cớ gì nàng cứ ở không trong khi mọi người ai cũng phải làm việc, vất vả.
Đột ngột bị ra lệnh, Cửu Y cũng rất bất ngờ, liền đưa mắt nhìn cung nữ mắt xếch kia, thấy rõ sự chán ghét và ganh tị trong mắt nàng ta. Cửu Y chẳng buồn giải thích, gật đầu nói:
– Ừ, để ta làm.
Cửu Y chẳng một tiếng phản bác hay tức giận càng làm bọn họ đinh chắc Cửu Y thật sự đã bị thất sủng, từ nay về sau phải sống ở khu tập thể này không thể trở về nữa.
Còn với Cửu Y, làm việc với nàng không phải việc lớn lao gì mà phải tranh cãi, lúc này nàng càng muốn làm cái gì đó để bản thân khỏi phải nghĩ vẩn vơ.
Khi Nam Chánh Can trở về và đi tìm Cửu Y thì thấy nàng đang lau dọn như vậy, hắn liền tức giận.
– Tại sao nàng lại làm việc này? Là ai bắt nàng phải làm?
Cửu Y liếc mắt nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục vắt khô khăn lau.
– Chỉ làm chút việc nhỏ thôi, ngươi cần gì phản ứng dữ vậy.
– Ta… ngoại trừ ta ra, không ai được phép ra lệnh cho nàng!!!
Cửu Y thở dài nói:
– Đươc rồi, là ta muốn làm, nếu không ta đã không nhân lời rồi.
– Nàng.
Nam Chánh Can bực bội rút trong người ra cái khăn tay, cầm bàn tay cử Cửu Y lên mà lau chùi.
– Ta vất vả nuôi nàng như thế không phải để làm mấy việc lau dọn này.
Cửu Y lại giở khóc giở cười, Nam Chánh Can nuôi nàng> Hắn có nhầm lẫn không, bao năm qua không phải toàn nàng lo từng bữa cơm giấc ngũ cho hắn? Hắn còn là kẻ kén ăn nữa, món này không ăn, món kia không thích, dù hắn không nói ra miệng nhưng cứ việc nhìn thái độ của hắn là biết rõ. Những lúc như vậy, không phải đều do nàng ép hắn ăn để có đầy đủ dinh dưỡng sao. Nàng mới thật đã rất vất vả mới nuôi hắn lớn tới như vầy.
Như biết ý nghĩ của Cửu Y, Nam Chánh Can nói:
– Nếu không có ta, nàng có thức ăn ngon để ăn? Một ngày ba bữa, còn thường xuyên thay đổi thức ăn?
Cửu Y sững ra, à cũng đúng, nếu không vì danh nghĩa của Nam Chánh Can, nàng làm sao có thể ăn nhiều đồ ngon. Lại nói còn vì hắn kén chọn, thường xuyên để thừa rất nhiều, mà Cửu Y không thích bỏ phí đồ ăn nên lúc nào những đồ kia đều chui hết vào bụng Cửu Y, vì lẽ đó mà Cửu Y mới mũm mỉm như hiện giờ.
Cửu Y liền giận ngược.
…
– Nàng đã suy nghĩ kỹ những lời ta nói chưa?
Những lời hắn nói? Lời nào?
“Thê tử của ta duy nhất chỉ có mình nàng…”
Câu nói đó đột ngột soẹt qua trong đầu Cửu Y làm Cửu Y đỏ mặt xấu hổ.
Nam Chánh Can thích nàng, nàng biết, cũng không nghi ngờ. Điều nàng phân vân là bọn họ sống cùng nhau đã quá lâu, quá phụ thuộc, dựa dẫm vào nhau nên khiến nàng đâm khó phân biệt được tình cảm kia là tình thân hay là tình yêu nam nữ.
Nàng cũng biết dù tương lai thế nào, một khi nàng chấp nhận ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ không bao giờ ruồng bỏ nàng, nhưng hắn thật chỉ có một người là nàng?
Tham vọng của hắn, ước mơ của hắn, nàng đều biết, càng biết hắn muốn lên làm hoàng đế. Một khi đến ngày đó, hắn có thay đổi? Có thể giữ được lời hắn đã hứa? Liệu có vì lời hứa hôm nay mà hối hận hay không…
– Chánh Can, ngươi có nhớ ta từng nói con người vốn giống nhau, lên voi xuống chó là chuyện thường tình?
– Ý nàng là gì?
– À, như hoàng đế có việc làm của hoàng đế, cung nữ có việc làm của cung nữ, ai cũng phải làm việc vì cuộc sống, nhưng khi ngươi ở vì trí càng cao, quyền lực càng nhiều, càng dễ dàng áp đặt cuộc sống của người khác. Quyền lực dễ khiến người ta trở nên kiêu mạn, càng kiêu mạn càng dễ thay đổi bản tính của mình…
– Nàng vòng vo như vậy rốt cuộc muốn nói gì?
– Chánh Can, ta sợ.. ta sợ ngươi ngày sau vinh quang sẽ thay đổi suy nghĩ, sẽ cảm thấy lời ngươi từng nói thật vô nghĩa, ấu trĩ, ngươi sẽ cảm thấy ta không xứng với ngươi, hay đứng trước thiên hạ, mỹ nhân vô số, ngươi có còn nghĩ chung thủy với một người là vô lý, gò bó, ép buộc?
– Nàng…
– Ta không dám yêu cầu ngươi mãi mãi chỉ có mình ta, không dám đặt ra yêu cầu đó. Ta chỉ muốn ngươi hứa: nếu sau này, chúng ta không còn hợp nhau nữa, nếu ngươi thích một người khác, ngươi có thể… để ta ra đi được không?
Đừng nói trong thời đại trọng nam khinh nữ này, mà cả ở thời hiện đại, nam nhân thường xuyên ra ngoài làm việc, tiếp xúc bao người, bao cám dỗ, có bao nhiêu người luôn giữ được kiên định, không sa lầy? Bởi vì ám ảnh trong tiềm thức, Cửu Y
tuyệt đối không chấp nhận phản bội, chịu cảnh chung chồng với người khác. Nhưng ở hiện đại, con người còn có quyền ly dị, ở nơi cổ đại này, nàng có thể sao?
Quả nhiên, khi nghe Cửu Y nói thế, Nam Chánh Can liền phừng phừng lửa giận.
– Nàng muốn bỏ đi? Nàng vẫn muốn bỏ ta đi sao?
Cửu Y lắc lắc đầu nói:
– Không phải! Đó là ta đặt ví dụ nếu một ngày ngươi thích một nữ nhân khác…
– Ta thích người khác? Nàng nghĩ ta là kẻ dễ dãi vậy sao?
– Chánh Can, tương lai không ai dám nói trước đều gì. Ta cũng chỉ đề phòng, đó là nếu như, còn như ngươi không có, trường hợp đó sẽ không xảy ra…
Nam Chánh Can thở dồn dập kiềm lửa giận của mình, dù chỉ là giả thuyết thì hắn vẫn không cho phép Cửu Y có cái suy nghĩ sẽ rời bỏ hắn như vậy. Tại sao hắn có hứa hẹn thế nào, làm bao nhiêu chuyện, nàng vẫn không thể tin tưởng hắn hoàn toàn?
– Chánh Can…
Bình thường, nếu có thể nhún nhường, Cửu Y sẽ nhún nhường, nhưng đây là vấn đề mấu chốt, nàng không cách nào bỏ qua được. Nói là cố chấp, không hiểu chuyện cũng được, nàng vẫn muốn một lời cam đoan.
Nam Chánh Can nghiến răng nghiến lợi, lời nói của Cửu Y đã chạm tới tự tôn của hắn. Nàng còn muốn đi? Làm nữ nhân của hắn còn muốn từ bỏ hắn?
Cửu Y lại nói:
– Nếu một ngày ngươi cảm thấy thích một người khác, muốn ở cùng người đó, hãy để ta đi đi. Ta hứa với ngươi, lỡ như có ngày như vậy, suốt cuộc đời còn lại, ta sẽ không lấy một người nào khác, sẽ ở trong chùa miếu cả đời, chỉ cần không phải thấy ngươi và một người nào đó âu yếm trước mặt ta…
Nàng sợ, thật rất sợ, nỗi sợ từ sâu thẵm trong linh hồn. Nam Chánh Can lấy bình tĩnh nói:
– Sẽ không có ngày đó xảy ra.
– Vậy ngươi hãy hứa đi, hứa với ta đi.
Nam Chánh Can im lặng mãi, Cửu Y càng lúc càng hồi hộp, rốt cuộc hắn mở miệng nói: