Cựu Nhân Khốc

Chương 4:




Quy Ngư Dương cầm lấy gói thuốc, vội vàng rời khỏi hiệu thuốc, y dĩ nhiên bị lời nói vô đích phòng thỉ (bắn tên không đích) của đại phu làm cho tức giận.
Y làm sao lại có thể lấy tiền cho Phùng Sanh Hàn điều dưỡng thân mình, rõ ràng là nói hưu nói vượn.
Y cầm dược, lại không trực tiếp hồi phủ, ngược lại đi đến  quan nha, thấy nha dịch liền nổi giận đùng đùng nói: “Gọi sư gia đến cho ta.”
Lâm Tôn Sùng vội vàng chạy tới, hành lễ bái kiến.
“Quy đại nhân khẩn cấp gọi ta đến như vậy, là có gì sai bảo?”
Quy Ngư Dương hồi tưởng chuyện vừa xảy ra vừa rồi ở hiệu thuốc, cơn giận còn sót lại chưa tiêu lại mạnh mẽ trỗi dậy, lời nói của đại phu làm cho y bây giờ còn bực bội.
“Đại phu vẫn nói cái gì hồi trước ta có lấy ngân lượng cấp cho Phùng Sanh Hàn điều dưỡng thân thể, còn nói ta mua Trường Bạch nhân sâm sai người đưa cho hắn, ta cùng hắn không thân cũng chẳng quen, vì cái gì phải làm như vậy? Hắn nói nửa năm tiền là ngươi đi tính, thật vậy chăng? Sư gia.”
Lâm Tôn Sùng khuôn mặt có điểm cứng ngắc, hắn cúi đầu. Dường như đang tìm câu trả lời như thế nào mới có thể làm cho Quy Ngư Dương bớt giận, không có tính nhiều, hắn hồi phục thanh âm vững vàng trả lời vấn đề của Ngư Dương.
“Đại nhân, cũng không có việc này, có lẽ là đại phu tuổi lớn, cho nên nhất thời hồ đồ nhớ lầm.”
Vừa nghe sư gia mình luôn tín nhiệm phủ nhận, Quy Ngư Dương càng thêm tức giận, đại phu nhưng lại làm trò nói chuyện loạn ngôn, cho dù lúc ấy Phùng Sanh Hàn không đi, y cũng sẽ phất tay áo rời đi.
“Hồ đồ sao lại hồ đồ đến vậy, quả thực là buồn cười, trước mặt Phùng Sanh Hàn nói không ngừng, nghĩ đến mà thấy buồn nôn.”
Phùng Sanh Hàn là long dương chi hảo, nếu quá mức thân mật cùng hắn, người bên ngoài không phải nghĩ lầm chính mình cũng có đoàn tụ chi phích? Y cũng không nghĩ muốn đem tên chính mình cùng Phùng Sanh Hàn đánh đồng, để tránh tự tìm uế khí.
“Đại nhân, ngài không cần tức giận, ta đi cùng đại phu nói chuyện, nói hắn sau này rõ ràng mới có thể nói, đừng nói những lời chọc giận đại nhân.”
Tưởng tượng đến chính mình còn phải vì người tên Phùng Sanh Hàn mà giải thích chính mình cùng hắn cũng không thân cận, liền cảm thấy được vô vị xuyên thấu, Quy Ngư Dương không kiên nhẫn nói: “Quên đi, quên đi, dù sao cũng không phải cái gì lớn lao, lại đi tìm hắn không phải làm cho người ta nghĩ lầm ta đối với chuyện này quá mức coi trọng, tóm lại, chỉ cần không có chuyện này thì tốt rồi, nghĩ cũng biết, ta như thế nào có thể đối......”
Quy Ngư Dương không có nói thêm gì đi nữa, nhưng là ý tứ coi rẻ hàm chứa trong câu nói, Lâm Tôn Sùng quan sát đến sắc mặt hắn, lại cúi đầu.
Quy Ngư Dương sau khi biết được sự thật, sắc mặt mới giãn ra rồi rời khỏi nha môn, mang theo thuốc an thai quay về phủ.
●●●
Lâm Tôn Sùng cũng lập tức ra nha môn, hắn chuyển hướng hiệu thuốc đi gặp đại phu.
Đại phu nhìn thấy hắn đến, phàn nàn không ngừng.
“Cũng không biết sao lại thế này, ta thỉnh đại nhân một lần nữa điều dưỡng thân thể Phùng công tử, bọn họ một người trốn, một người đi, ta đây là vừa rồi nói sai cái gì? Phùng công tử rõ ràng gần đây thân thể không tốt, đại nhân trước kia vô cùng quan tâm với hắn, như thế nào lần này lại thay đổi.”
Lâm Tôn Sùng bình thản nói: “Đại phu, Quy đại nhân cùng Phùng công tử gần đây không quá thân cận, ngươi cũng đừng trước mặt bọn họ nhắc tới đối phương, để tránh đắc tội với hai người bọn họ.”
“Ra vậy, chính là thân thể Phùng công tử không tốt. Dược cảm mạo cũng không tới lấy đã bước đi.” Đại phu vỗ vỗ gói thuốc bên người. “Hắn thân mình đã không tốt, nếu không hảo hảo uống thuốc, ta xem đến cuối thu, phong hàn cũng không khỏi được.”
“Ta gọi tiểu tư mang thuốc cho Phùng công tử, tiền thuốc của ngươi đây.”
Đại phu nhận tiền, đem gói thuốc đưa cho Lâm Tôn Sùng, rồi lại nhịn không được nhận xét.
“Lâm sư gia, Phùng công tử dường như muốn rời khỏi nơi này, ngươi có biết chuyện này không? Lần trước hắn có đề cập qua với ta, sẽ không là bởi vì mối quan hệ với Quy đại nhân mà đi, ta tuy rằng mắt mờ, vẫn là nhìn ra được Quy đại nhân đối với Phùng công tử dường như không còn tôn trọng như trước kia.”
“…”
Lâm Tôn Sùng ngưng trọng nghiêm mặt mài, “Đại nhân vẫn là đại nhân, chẳng qua không phải đại nhân trước kia, Phùng công tử lại vẫn là Phùng công tử trước kia.”
Đại phu nghe được nhíu đôi chân mày, thần tình khó hiểu, “Đây...... Đây bí hiểm gì sao? Ngươi càng nói ta càng nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu mới tốt, nếu là hiểu, ngược lại lại cảm thấy được tạo hóa trêu người, càng cảm thấy được thật đáng buồn, khốn khổ.”
“Di?”
Đại phu trợn mắt há hốc mồm, lần này hắn là càng nghe càng không hiểu.
Lâm Tôn Sùng vẫn chưa gọi tiểu tư, mà là chính mình mang theo gói thuốc lên núi, hắn gõ cửa bên trong cánh cửa không ai ra tiếng, lại ẩn ẩn nghe thấy thanh âm của tiếng khóc nức nở.
Hắn trong lòng một trận xót thương, lần này gõ cửa mạnh hơn một tí cũng đồng thời ra tiếng nói: “Phùng công tử có ở trong không?”
Phùng Sanh Hàn không có tới mở cửa, Lâm Tôn Sùng đem cửa chưa khóa đẩy ra, bên trong sách thành đống, xem ra gần đây có sắp xếp lại, dường như một thời gian nữa sẽ chuyển đi, Lâm Tôn Sùng cảm thấy, nếu hắn chuyển di, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện không tốt.
Hắn biết Phùng Sanh Hàn ở trong phòng, bởi vậy đang nghe liền cất cao giọng nói: “Phùng công tử, lão đại phu nói ngươi không lấy thuốc, ta giúp ngươi mang lên đây, tiền bạc ta đã giúp ngươi thanh toán, ta đặt lên bàn, ngươi lập tức sắc thuốc mà dùng đi.”
Hắn vừa mới nói xong, Phùng Sanh Hàn hai mắt sưng đỏ lừ từ trong phòng nội đi ra, trên mặt y nước mắt chưa khô, cầm lấy gói thuốc trên bàn ném vào người Lâm Tôn Sùng.
“Ta không cần Quy Ngư Dương giúp ta trả ngân lượng, ta khốn cùng đến không có tiền mua thuốc cũng không liên quan chuyện của hắn, ta không muốn thiếu nợ hắn.”
Lâm Tôn Sùng thấy hắn mũi, hốc mắt sưng đỏ, đã biết hắn vừa rồi về nhà nhất định gào khóc.
Không nghĩ cũng biết Quy Ngư Dương vừa rồi đi hiệu thuốc, nổi giận đùng đùng mà trở lại quan nha, nói vậy ở tiệm thuốc cũng chưa cho Phùng Sang Hàn một vẻ mặt dễ coi gì mấy.
Lâm Tôn Sùng thông cảm cho hắn, cũng mơ hồ hiểu được nội tâm hắn đang dày vò khổ sở, y nhặt gói thuốc lên, không cùng hắn sinh khí, ngược lại lại đem gói thuốc đặt lên bàn, vẻ mặt bình tĩnh.
“Cái này không phải là ngân lượng của Quy đại nhân, là ta tự xuất tiền túi, Phùng công tử, ngươi lấy thân thể làm trọng, Chuyện trọng yếu giờ phút này là nhanh đưa mình dưỡng hảo.”
Phùng Sanh Hàn mi phong vừa nhíu, hắn nắm lên kia gói thuốc dùng sức xé rách, đem dược hỗn độn làm rơi vãi trên mặt đất, khổ sở khóc lớn lên, rốt cuộc không thể trước mặt người khác che dấu mình đã bị tổn thương, huống chi người này sớm biết quan hệ của hắn và Quy Ngư Dương.
“Ta không cần ngươi thương cảm ta, ngươi mau cút, mau cút, ngươi đã sớm biết hai năm trước ta cùng Quy Ngư Dương ở cùng một chỗ, hắn hiện tại xem thường ta, không hiểu ta, ta không cần ngươi thương cảm ta, cút, cút, cút......”
Hắn khóc khàn cả giọng ngồi ở ghế, rốt cuộc khó nhịn được tâm tình lên xuống mấy ngày nay, ruột gan đứt từng khúc, lệ như chảy ra đầy hai bàn tay đỡ lấy mặt, khóc gần như ngất.
“Ta không có làm gì có lỗi với hắn, vì sao hắn hôm nay đối với ta như vậy? Đối đáp lời của ta thâm tin bất nghi, vì sao hắn muốn thương tổn ta như vậy? Nếu hắn sớm hạ quyết tâm không cần ta, lúc trước cần gì phải thề non hẹn biển, sau khi rời đi còn muốn ngươi đối với ta chiếu cố nhiều hơn......”
“Phùng công tử, ngươi buông tâm đi, hãy nghĩ những chuyện khác.” Việc duy nhất hiện nay Lâm Tôn Sùng có thể làm là nói những lời an ủi.
Phùng Sanh Hàn đập bàn: “Ngươi nghĩ rằng ta không muốn nghĩ thông sao?”
Hắn khóc rống với ngoài cửa: “Tránh ra, để ta yên lặng một chút, ta lập tức sẽ rời nơi này đi, cho Quy đại nhân của các ngươi nhìn không thấy ta, không thể khinh thị ta, xem thường ta, hắn muốn ta đi, ta sẽ đi.”
Thấy hắn khóc giống như sắp chết, Lâm Tôn Sùng cũng không biết muốn nói cái gì khuyên giải an ủi hắn, đành phải nhẹ lay đầu rời đi, khép lại cửa phòng, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng khóc của Phùng Sanh Hàn.
Mặc cho hắn đồng cảm cũng chỉ có thể xem như không biết muốn trách chỉ có thể trách ông trời. Lâm Tôn Sùng bước nhanh xuống núi, làm như không có nghe thấy tiếng khóc làm kẻ khác đau lòng.
●●●
Ngay cả Lâm Tôn Sùng đã nói sự thật làm cho Quy Ngư Dương tiêu tan, nhưng là tưởng tượng những lời nói vô nghĩa của đại phu, vẫn là làm cho Quy Ngư Dương toàn thân không thoải mái.
Không biết Phùng Sanh Hàn tốn bao nhiêu ngân lượng làm cho đại phu bịa đặt sinh sự, cho dù không phải sự thật, nếu dưới lời nói của ba người, không biết sẽ có bao nhiêu người tin tưởng.
Y lên núi nói Phùng Sanh Hàn đừng trêu đùa quỷ kế nữa, y lúc trước có tâm cùng y kết giao, hắn lãnh đạm mà cự tuyệt, hiện tại nghĩ đến ba chữ Phùng Sanh Hàn, y liền cảm thấy ghê tởm không thôi, căn bản là không muốn cùng hắn kết giao.
Đó không phải là bạch diện thư sinh, có nam tình nhân còn không an phận thủ thường, không ngờ trêu chọc đến y, thật không biết hắn rốt cuộc có cảm thấy thẹn tâm hay không, hay là bản chất thường hay thay đổi như vậy.
Rõ ràng hẳn là hắn biết cái tự trọng của người đọc sách, cho dù không để ý tự tôn của nam nhân đi bồi đãi nam nhân, cũng không nên nói cho mọi người đều biết.
Cho dù phải nói ra, cũng không nên đem tên của hắn cùng với tên mình một chỗ, để tránh lời đồn hỗn loạn, làm mất thanh danh của mình.
Quy Ngư Dương mấy ngày trái lo phải nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy được Phùng Sanh Hàn bề ngoài khí chất thanh tân, nhưng nội tâm cũng là tiểu nhân nham hiểm đê tiện vô sỉ.
Công sự xử lý xong, thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, y quyết định lên núi đi tìm Phùng Sanh Hàn, phải bắt hắn sau này thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng bày quỷ kế vô vị này trêu đùa.
Phải y đã quyết tâm, không để hắn ra ngoài nói, nói y có lấy Trường Bạch nhân sâm cho hắn ăn, để tránh người ngoài hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Quy Ngư Dương gõ cửa phòng hồi lâu, trong phòng cũng chưa ai đi ra mở cửa, hắn lớn tiếng hô lên.
“Phùng Sanh Hàn, ngươi có ở trong đó không?”
Trong phòng một mảnh im lặng, Quy Ngư Dương đi xung quanh nhà, cũng không thấy hắn chẻ củi, xách nước, y quay lại trước cửa, dùng sức gõ.
“Phùng Sanh Hàn, ít giả thần giả quỷ, ngươi rốt cuộc có ở nhà hay không?”
Y dùng lực gõ cửa, cửa tự động mở, Quy Ngư Dương tự mình đi vào phòng trong, trong phòng không có ai, bên trong im ắng, tựa như không ai ở tại nơi này.
Căn phòng vẫn giống như lúc trước y đến, sách nằm rải rác trên mặt đất, còn chờ sắp xếp, xem ra hẳn là còn chưa chuyển đi.
“Như thế nào không trả lời, có ai không?”
Quy Ngư Dương đang muốn xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy phong trong truyền đến một tiếng vang nho nhỏ, không rõ là âm thanh gì, bởi vậy y lập tức quay lại hướng phòng trong mà đi đến, vừa đi vào, chỉ thấy Phùng Sanh Hàn nằm trong sa trướng trên giường.
“Phùng Sanh Hàn, ngươi cũng quá quá lớn gan, ta ở ngoài phòng gọi ngươi, ngươi bất quá chỉ là thư sinh áo trắng, cũng nên đối với mệnh quan triều đình có chút tôn kính chứ.”
Quy Ngư Dương tức giận mắng, Phùng Sanh Hàn lại nằm thẳng, ngay cả một câu cũng không nói.
Y tức giận cực kỳ, đến gần bên giường, mắng càng thêm khó nghe.
“Ngươi lại còn giả chết sao? Phùng Sanh Hàn, ngươi đứng lên cho ta.....”
Y nắm tay Phùng Sanh Hàn kéo lên, bàn tay hắn nóng một cách bất thường
Y đem sa trướng đẩy ra, tiến vào trong sa trướng, lấy bàn tay phủ lên trán Phùng Sanh Hàn, nhiệt độ trên trán hắn cao đến bất thường, mới biết hắn đang sốt cao, chẳng qua là hắn sống một mình, bởi vậy không ai chiếu cố, cũng không ai biết được.
“Tại sao lại sốt cao như vậy. Phải mau đi tìm đại phu.”
Mặc dù vẫn còn giận dữ trong lòng, cũng chán ghét người này, nhưng Quy Ngư Dương cũng không phải là người thấy chết mà không cứu được, y đem sa trướng kéo ra ngoài, muốn chạy nhanh xuống núi kêu đại phu lại đây.
Mới vừa ra khỏi cửa, lúc ngày thu, mặt trời chiều ngã về tây phi thường nhanh chóng, chân trời chỉ hơi sáng, căn bản là không đủ để cho y có thời gian xuống núi tìm đại phu.
Huống chi đại phu tuổi già hoa mắt, bắt lão ở trong đêm tối khám bệnh, chẳng phải là lấy mạng của lão, mà chính mình mới lên núi vài lần, căn bản là không thuộc đường trên núi, không có khả năng tìm đường xuống núi.
“Này...... Này không phải bị nhốt ở trên núi chứ.” Ngay cả chính y đang suy nghĩ, không nghĩ tới vừa rồi ngày còn sáng, mới một lát mà đã chập tối.
Quy Ngư Dương chuyển hướng vào phòng, Phùng Sanh Hàn nóng quá, hoàn toàn không có phản ứng nằm ở trên giường, nếu không giúp hắn hạ sốt, chỉ sợ hắn tối nay sẽ chết.
“Ta đến tột cùng đã làm gì? Tự mình đi tìm phiền toái......”
Ngay cả đối với chính mình oán giận cũng không thể giúp được gì trong tình huống này, Quy Ngư Dương đi tìm vật gì đó có thể dùng, trong phòng đơn giản, ngay cả muốn tìm một cái khăn cũng không thấy.
Không tìm thấy khăn, nhưng thật ra phát hiện trong phòng có vài vật có cặp có đôi, bát đũa kia là màu hắn thích nhất, tình nhân Phùng Sanh Hàn đích xác là có cùng Phùng Sanh Hàn sống chung, chẳng qua hiện tại xuất môn bên ngoài, để hắn một mình trong này.
Quy Ngư Dương không khỏi liên tục lắc đầu, nam nhân này không khỏi cũng quá không có trách nhiệm, thật không biết Phùng Sanh Hàn thích nam nhân đó ở điểm nào, tình nguyện làm tình nhân của nam nhân đó, sống chết cũng không nguyện ý cưới vợ.
“Thân thể hắn đã không tốt như vậy, nhưng lại bỏ lại hắn một mình ở đây, nếu là không cẩn thận bệnh một cái đã chết, chẳng phải là từ nay về sau thiên nhân vĩnh cách.”
Tưởng tượng đến Phùng Sanh Hàn đáng thương như vậy, một mình cô đơn trong cuộc sống, đợi tình nhân trở về, tình nhân đi lâu không quay lại, lường trước trong lòng hắn cũng không tốt, Quy Ngư Dương không khỏi đối với hắn tức giận có chút tiêu tan.
Y tìm không thấy khăn, đành phải lấy vạt áo chính mình, tìm kiếm một một xô nước lạnh mùa xuân, đem giẻ bỏ vào trong nước làm ướt tiến vào trong sa trướng, giúp Phùng Sanh Hàn lau cái trán đang sốt cao.
Qua một khoảng thời gian vừa để uống chung trà, Phùng Sanh Hàn vốn tựa như đã chết, hơi hơi động thân mình, hắn thấp giọng nói: “Lạnh quá......”
Quy Ngư Dương nghĩ y đã phát ra sốt cao, mới có thể cảm thấy được rét lạnh, y ôn nhu an ủi nói: “Không lạnh, ta cởi áo khoác đắp lên người cho ngươi, rất nhanh sẽ không lạnh.”
Phùng Sanh Hàn nghe y nói ôn nhu, môi khép mở vài cái, cũng không biết đang nói cái gì, chờ trong chốc lát, lại mơ màng mê man đi.
Sợ hắn lạnh, chăn không đủ dùng, Quy Ngư Dương cởi áo khoác chính mình xuống, để tránh hắn thụ hàn, bất quá cứ như vậy, chính y cũng chỉ có một cái y mỏng.
Tuy nhiên Phùng Sanh Hàn vẫn phát ra sốt cao, ngay cả quần áo đều ướt, thì sao không thấy lạnh được.
Quy Ngư Dương cởi y kết của hắn, y ngàn lần không muốn cởi áo nam nhân, chính là hiện tại thời khắc nguy cấp, tình phi đắc dĩ, chỉ có thể bảo chính mình đừng hướng thân thể Phùng Sanh Hàn mà nhìn.
Y cởi nút buộc của vạt áo xuống, thân thể Phùng Sanh Hàn sốt cao không dứt, Quy Ngư Dương rõ ràng bảo chính mình đừng hướng thân thể Phùng Sanh Hàn nhìn, nhưng Phùng Sanh Hàn làn da trắng nõn, mềm nhẵn tuyết nị, ngay cả y là nam nhân, nhưng cũng phải công nhận, thân mình hắn phi thường xinh đẹp.
Quy Ngư Dương cho dù nghiêng đi ánh mắt, giúp y chà lau thân mình cũng không thể không thấy.
“Thân thể đẹp quá......”
Y cũng không phải đầu gỗ, không thể tự nhủ là chưa nhìn thấy, không thể tưởng tượng được Phùng Sanh Hàn chẳng những khuôn mặt xinh đẹp, mà ngay cả thân thể cũng tuyết trắng không tỳ vết, kẻ khác thấy cũng phải ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc hắn sinh là nam tử, nếu hắn là nữ tử, không biết có bao nhiêu nam nhân sẽ vì hắn điên đảo cuồng dại.
Bất quá nhớ đến  thân thế của Phùng Sanh Hàn đã từng đề cấp với y, nương hắn không được cha yêu thương, địa vị hắn ở nhà chỉ sợ cũng vô cùng đáng thương.
Hiện tại lại mắc nạn phải đến sườn núi xây nhà mà ở, đến cả tình nhân còn chưa trở về, Quy Ngư Dương nguyên bản cõi lòng đầy tức giận, hiện tại lại đối với hắn có một chút thông cảm, hắn sinh ra ở nơi như thế, cũng không trách được hắn cá tính cổ quái như vậy.
Lau xong phần trên cơ thể, tính cởi bỏ đai khố của Phùng Sanh Hàn, Quy Ngư Dương chần chờ một hồi lâu.
Giúp hắn cởi áo trên người đã là giới hạn lớn nhất của mình, phải giúp hắn cởi quần, chà lau giúp hắn nửa người dưới, khiến y cảm thấy buồn nôn.
Cho dù thân thể hắn có xinh đẹp bao nhiêu, y cũng không muốn nhìn đến nửa người dưới của nam tử trưởng thành.
Huống chi chính mình vốn đến đây là muốn hỏi tội, cho dù là thương cảm mà lau người hắn, nhưng như vậy cũng làm quá nhiều rồi.
Quy Ngư Dương vốn không nghĩ giúp hắn lau, rồi lại thấy Phùng Sanh Hàn quần ướt đẫm, ở trên giường vẫn phát ra mồ hôi nóng, nếu không giúp hắn lau, chỉ sợ gió thổi qua, bệnh càng thêm nặng.
Mạc khả nại hà, Quy Ngư Dương ngàn lần không muốn cởi xuống kết khố của hắn, nhưng y đành phải kéo quần của hắn xuống, lúc này mới cầm bố khăn nhẹ nhàng lau.
Nhìn thấy bộ vị quan trọng của hắn, y vội vàng quay đầu đi, nhưng chân hắn cũng tuyết trắng thon dài, không giống nam nhân bình thường, thật giống chân của nử tử xinh đẹp.
Vội vàng lau xong, đem cái khăn đắp lên, sau đó lại nhúng qua nước lạnh, đem khăn hướng trên trán Phùng Sanh Hàn đang phát ra sốt cao đặt xuống, Quy Ngư Dương lúc này mới xong, nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.