Cựu Nhân

Chương 4:




Kể từ ngày đó, Cố Minh Cử nghiễm nhiên trở thành khách quen của phủ Nghiêm Phượng Lâu. Thị lang đại nhân trong lời đồn có một gương mặt đẹp đẽ rất thích phô trương thỉnh thoảng tới chơi lại chẳng mang theo người hầu, một mình hắn kéo ống tay áo thật dài, tiêu tiêu sái sái thò đầu vào thư phòng của Nghiêm Phượng Lâu.
Nghiêm Phượng Lâu lạnh mặt nói: “Không lẽ dịch quán tiếp đãi không được chu toàn, cho nên đại nhân mới suốt ngày chạy sang bên này?”
Cố Minh Cử cho chú chim Bát Ca trong lồng ăn, cong cong khóe miệng tự giễu: “Ta ở bên kia có nháo đến trời sập đi nữa cũng không biết ngươi có đến xem ta không, để ngươi mệt nhọc chạy qua chạy lại giữa hai nơi, còn chẳng bằng tự ta mặt dày đến rước lấy chán ghét của ngươi.”
Hắn nói xong liền quay đầu lại tùy tiện nhìn Nghiêm Phượng Lâu, Nghiêm Phượng Lâu nghẹn lời, vội vã mím môi cúi đầu xuống.
Những lời Cố Minh Cử nói chính là không nên nghe, thư sinh nhà nghèo không nơi nương tựa lại có thể một đường thăng tiến tới địa vị hiển hách như ngày hôm nay, quá nửa là dựa vào biệt tài uốn ba tấc lưỡi kia. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nói ngược nói xuôi, cứ nói liên miên là có thể nói tới thấu tận tâm can, cuối cùng bất ngờ nói ra tâm tư của người ta, đáng sợ hệt như ma quỷ ăn tim người trong thần thoại.
Cố Minh Cử cũng không vạch trần vẻ khẩn trương của y, thẳng thẳng sống lưng toàn tâm toàn ý đi trêu đùa con chim Bát Ca chỉ biết nói điều hay đang treo bên dưới mái hiên. Con chim này là do Trương tri phủ tốn hết tâm tư chọn được, tiếng hót véo von, bộ lông màu đen bóng mượt lấp lánh, ở trong lồng nhảy tới nhảy lui rất linh hoạt.
Mới đầu còn tưởng Nghiêm đại nhân cương trực sẽ đem con Bát Ca này trả trở về, không ngờ lại được y giữ lại, còn nuôi ở trong thư phòng. Ban ngày treo dưới mái hiên, chạng vạng lại thu về, thêm gạo thêm nước, chải vuốt bộ lông, chăm sóc đến tỉ mỉ gọn gàng.
Cố Minh Cử nói mà chẳng biết xấu hổ: “Phượng khanh, có phải mỗi khi nhìn thấy nó, ngươi sẽ nhớ tới ta đúng không?”
Đổi lấy chính là một ánh mắt khinh thường của Nghiêm Phượng Lâu.
Bây giờ đang là đầu năm, việc quan kỳ thực cũng không có gì nhiều, chỉ cần quan sát cấp trên cho tốt, dạy bảo đám thuộc hạ cho tốt, lại đem mấy đơn kiện “điêu dân” sắp xếp cho tốt, là có ngay một khoảng thời gian thật lớn để tiêu pha chơi đùa, cũng có nhiều huyện thừa nửa năm mới thăng đường lấy một lần.
Nhưng tới Nghiêm Phượng Lâu, Nam An huyện lớn bằng cái gang bàn tay lại có thể như quả cầu tuyết mà sinh ra một đống sự vụ tầng tầng lớp lớp, làm y vất vả từ sáng sớm tới tận tối khuya, thậm chí đến bình minh ngày hôm sau có thể vẫn đang ngồi trong thư phòng chỉnh lý công văn.
Cố Minh Cử nhìn sắc mặt vì mỏi mệt mà xanh xao vàng vọt của y liền lắc đầu liên tục: “Một cái Nam An huyện mà đã như vậy, nhược bằng đem cả Thanh Châu giao cho ngươi, chẳng há ngươi sẽ không ăn không uống không ngủ luôn sao?”
Nghiêm Phượng Lâu suốt một đêm chưa hề chợp mắt chỉ lặng im liếc nhìn hắn, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào viết mải miết. Cố Minh Cử tiến tới rút lấy tờ công văn trên bàn cầm lên nhìn thử, trên mặt giấy chi chít từng hàng chữ nối đuôi nhau cực nhỏ, ngang ngang dọc dọc, nét chữ ngay ngắn. Lại cầm thêm mấy tờ khác lên coi, tờ nào tờ nấy đều là như vậy.
Lại “chậc chậc” cảm thán một hồi: “Chẳng trách quan tốt đều đoản mệnh, thì ra là tự làm mình mệt chết.”
Nghiêm Phượng Lâu mệt mỏi rã rời, không còn khí lực để tranh cãi với hắn: “Đi ra ngoài.”
Hắn chắp hai tay sau lưng bước tới thong thả, cười hì hì tiến về phía Nghiêm Phượng Lâu thêm hai bước: “Nghiêm huyện thừa, ngươi là đang nói chuyện với bản quan sao?”
Nghiêm Phượng Lâu ngẩng mặt lên truyền lệnh ra ngoài cửa: “Tiễn khách!” Gọi liền mấy tiếng vẫn không thấy có người tới.
Cố Minh Cử hảo tâm nói cho y biết: “Làm việc ở chỗ ngươi cũng chẳng khác gì khổ sai, làm trên chục năm cũng chưa chắc thấy được một giọt váng dầu. Ta đã giúp ngươi kiếm một nơi nổi tiếng, thả cho bọn họ đi nghỉ một ngày rồi.”
Viên huyện thừa trẻ tuổi giận đến mở trừng hai mắt, suốt một lúc lâu không nói nổi lời nào, Cố Minh Cử đứng sau lưng y, dùng lực đạo rất chuẩn xác chầm chậm xoa bóp bả vai y: “Viết tiếp đi, công văn của Nghiêm huyện thừa ngươi mà viết không xong, bầu trời Nam An huyện sẽ sụp xuống mất.”
“Cố Minh Cử, ngươi cố ý đến để giễu cợt ta.” Bả vai bị hắn xoa nắn run lên không ngừng, có lẽ thực sự bị công vụ làm nhiễu loạn đến phiền cáu, Nghiêm Phượng Lâu hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi được rồi, ta không làm phiền ngươi.” Cố thị lang trong triều vốn nổi danh âm tình bất định lại hào phóng nhượng bộ, mới chỉ an tĩnh chưa tới nửa khắc lại nhịn không được mà xen miệng vào, “Chỗ này, ngươi không nên viết như thế, khẩu khí quá cứng rắn, Trương tri phủ sẽ cảm thấy ngươi không để ông ta vào trong mắt. Còn có chỗ này, cũng nên đổi thành một cách nói khác.”
Lật mấy tờ công văn vừa mới nhìn qua đặt xuống trước mặt Nghiêm Phượng Lâu, Cố Minh Cử chỉ rõ từng hàng từng cột cho y nghe: “Việc này là chiến tích của ngươi, ngươi không nên nói nhẹ nhàng hời hợt như vậy, cực khổ chính là cực khổ, cho dù là bảy phần cực khổ, ngươi cũng nên viết thành mười phần.”
“Công văn này tuy là để trình báo công vụ cho tri phủ, nhưng trong lời nói cũng nên thêm thắt vài câu ca ngợi tri phủ, kính vấn sức khỏe tri phủ, thậm chí đáp ứng mời hắn đến Nam An tuần tra, để ngươi có thể bộc lộ hết tấm lòng quan tâm hiếu kính.”
Hắn bày ra một bộ tư thái lão luyện trên quan trường với Nghiêm Phượng Lâu, chậm rãi nói: “Thành tích đơn giản thổi phồng thêm mấy câu, ăn không nói có đổi trắng thay đen cũng không phải là chuyện gì mới, ngươi phóng đại lên một hai phần như vậy thì đã làm sao? Ai có thể nhìn được chân tướng? Người ta đều tự tặng cho mình một tấm biển lớn ghi nhận công lao, sai sót thì một mực né tránh. Ngươi thì ngược lại, công lao thành tích chỉ viết tóm lược, sai lầm thì viết kín cả mặt giấy, đợi tới khi Lại bộ khảo hạch để tuyển chọn quan viên, chẳng phải vừa hay đổ mọi lỗi lầm lên vai ngươi sao?”
Nghiêm Phượng Lâu cố chấp chấm bút, chẳng hờn giận đáp: “Ta chỉ cần không thẹn với lương tâm.”
Cố Minh Cử nhìn tờ giấy trong tay, rồi lại nhìn nhìn y. Trang giấy màu trắng, bàn tay của nam tử chấp bút cũng là màu trắng, mười ngón thon dài, khớp xương rõ nét. Cổ tay áo sạch sẽ gọn gàng hơi hơi vén lên, một đoạn cổ tay mảnh khảnh trắng mịn liền rơi vào ánh dương quang màu vàng đang chiếu trên mặt bàn, oánh nhuận như thứ bảo ngọc hạng nhất.
Nhịn không được bèn thuận thế quan sát y thật tỉ mỉ, Phượng khanh của hắn có một gương mặt cam chịu, mi mục ôn hòa, khóe môi khẽ cong. Không thể nói rõ dung mạo tuyệt thế cỡ nào, cũng chẳng thể nói được kinh diễm thiên hạ ra sao, chỉ cần nhìn bộ dáng chuyên tâm ngồi dưới song cửa sổ hạ tay viết chữ của y, liền cảm thấy tĩnh lặng như một bức họa.
Người như vậy, làm phụ tá thì không đủ nhạy bén, làm thương nhân xem chừng còn thiếu lõi đời, mời vào con đường tu đạo niệm kinh lại chưa dứt khỏi trần duyên, chỉ có thể mở một học đường sâu trong con ngõ nhỏ, làm một vị tiên sinh dạy học trong nóng ngoài lạnh, bình bình đạm đạm trải qua cả một đời, không phú quý không quyền thế, nhưng cũng không sóng không gió, không âu lo đến tính mệnh.
Hắn ảo não chống một tay xuống mặt bàn, mấy lần muốn nói lại thôi: “Phượng khanh, ta biết ngươi sẽ không nghe ta. Nhưng ngươi phải nhớ, khi so với tính mệnh, khí tiết cứng cỏi căn bản không là gì cả.”
Hắn tha thiết nhắc nhở y, đối diện với thượng cấp thì phải thế nào, xã giao với đám đồng liêu thì phải ra sao, xử trí mọi việc trên quan trường nên thế nào: “Nịnh nọt tâng bốc hẳn là ngươi sẽ không học được rồi, nhưng cũng nên học lấy cách phòng thân cho mình, đừng vì người không liên quan mà bỏ cả tính mệnh của mình vào.”
Nghiêm Phượng Lâu ngừng bút, chậm rãi quay đầu sang bình tĩnh nhìn hắn: “Sao ta cảm thấy, giọng điệu này của ngươi giống như đang dặn dò hậu sự?”
“Vậy sao?” Lần này, tới lượt hắn bất ngờ sửng sốt, trở tay không kịp.
Ánh mắt của Nghiêm Phượng Lâu rất sắc bén, phóng thẳng tới như mũi tên, dường như có thể xuyên qua đôi mắt để nhìn tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn hắn: “Cố Minh Cử, ngươi có chuyện giấu ta.”
Cố Minh Cử bỗng nhiên rùng mình, thần sắc trong chốc lát biến đổi mấy lần: “Chuyện ta giấu ngươi có nhiều lắm, ngươi muốn nói chuyện nào?”
Hắn khom người xuống gần mặt Nghiêm Phượng Lâu, cong đuôi lông mày lộ ra một nụ cười phóng túng, “Nếu đã như vậy, ta liền cùng nhau dặn dò một chút đi. Ta mặc dù không có thê thiếp, nhưng cũng có một hai vị hồng nhan tri kỷ, sau khi ta đi rồi, cảm phiền Phượng khanh thay ta chăm sóc. Ngươi trước tiên hãy đi nói cho Mẫu Đơn của Phượng Nghi lâu trong thành biết, nói nàng quả thực là tình yêu trong lòng ta; sau đó lại tới thuyền Thúy Yên trên sông Tần Hoài nói cho họa cầm trong đó biết, nếu còn có kiếp sau, ta nguyện lấy nàng; còn có Sở Sở trong Nghênh Xuân viện của Giang Nam, nàng là nữ tử xinh đẹp nhất mà đời này ta được gặp; ngoài ra còn có Hồng Hạnh, Liễu Nhứ, Tiểu Liên… Thay ta nói với các nàng, ta thích nàng. À phải rồi, nếu ngươi có thể vào cung, hãy đi tìm…”
Vẻ mặt hắn dương dương tự đắc như một tên lãng tử lưu luyến hoa thơm, ưỡn ngực vênh vang khoe ra mình đã thưởng thức hoa thơm cỏ lạ khắp thế gian như thế nào. Nghiêm Phượng Lâu nhìn không lọt mắt, cắn môi cúi đầu xuống, liều chết nắm thật chặt cây bút trong tay: “A, Cố thị lang quả nhiên là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.” Ban nãy nghe giọng điệu của hắn, còn tưởng rằng, tưởng rằng… Lại không nghĩ tới… Thật là hận muốn chết ý nghĩ tự mình đa tình của bản thân.
Bất ngờ chẳng kịp đề phòng, bên tai đột nhiên bị kẻ nào đó thổi một luồng nhiệt khí vào: “Ngươi giận?” Ngữ khí xa xăm, toàn thân kinh hãi run rẩy.
Môi của hắn ngay sát bên tai, chỉ cần mình khẽ run một cái liền có thể chạm phải. Nghiêm Phượng Lâu cảm thấy bản thân như dây cung bị căng cứng ngắc, cố bảo trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, không dám có nửa điểm hành động thiếu suy nghĩ: “Cố đại nhân, ngươi vượt quá khoảng cách rồi.”
“Phượng khanh.” Trong lời hắn nói mang theo ý cười, từ nhịp điệu mở ra đóng lại của đôi môi, khí tức ái muội từng cơn thổi vào trong tai Nghiêm Phượng Lâu, “Ngươi đang giận.”
“Hạ quan không biết.”
“Ta biết là được rồi.” Hắn nói rất khẽ, ngữ khí lơ lửng, một tay ôm lấy bả vai Nghiêm Phượng Lâu, một tay đặt trên mặt bàn, lần theo mép giấy chầm chậm rời xuống, sau đó từ đầu ngón tay từng chút từng chút nắm lấy tay Nghiêm Phượng Lâu, “Ta biết là được rồi.”
Từ giọng điệu cho tới tư thế, không một điểm nào là không quá thân mật, thân mật hệt như lời thì thầm nỉ non giữa đôi tình nhân: “Phượng khanh, ta thích ngươi.”
“Ngươi…” Nghiêm Phượng Lâu nghe vậy liền bất chợt quay đầu sang, khẩu khí đột nhiên cất lên rồi lại đột nhiên đình chỉ.
Cố Minh Cử chân thành tha thiết nở nụ cười, mắt như đốm sao, con ngươi như lưu ly, cúi người xuống, khom lưng, cúi đầu, chuẩn xác không chút sai lầm phủ lên môi y.
Trong khoảnh khắc nhất thời, cả gian phòng trở nên vắng lặng.
Sau nụ hôn mơ hồ như chuồn chuồn lướt nước, sắc mặt Nghiêm Phượng Lâu nhất thời biến thành trắng bệch. Cố Minh Cử hơi đứng dậy, kéo ra một cự ly giữa hai người, nét mặt khẽ chuyển, liếc mắt nhìn ra bên ngoài thư phòng, người đứng ngoài cửa cũng có một gương mặt trắng bệch, Đỗ Viễn Sơn.
“Ôi chao, là Đỗ gia công tử.” Sau khi rời khỏi phủ huyện thừa, Cố Minh Cử chủ động cất tiếng gọi Đỗ Viễn Sơn lúc này còn chưa hồi phục sắc mặt.
Thư sinh trải đời còn kém chưa kịp hoàn hồn sau một màn vừa chứng kiến, đang đứng ngây ngốc trước cửa phủ huyện thừa, bước chân bất định.
Cố thị lang một thân y phục màu xanh nhạt, đầu đội ngọc quan cười đến hòa ái, đưa tay ra ngăn lại lối đi của Đỗ Viễn Sơn: “Muốn vào gặp Nghiêm huyện thừa phải không? Đáng tiếc hiện giờ chỉ e là hắn không có lòng dạ nào tiếp khách.”
Đỗ Viễn Sơn nghe vậy, cảnh tượng vừa năm lần bảy lượt ép bản thân phải quên đi liền hiện trở lại trước mắt, sắc mặt càng lộ vẻ phức tạp, gương mặt trắng ngần căng đến đỏ bừng, miệng lại lắp bắp không biết nên hỏi từ đâu: “Ngươi, ngươi… Hắn…”
“Ta và hắn làm sao? Ha ha…” Như vừa nghe được lời nịnh hót thoải mái nhất trên đời, Cố Minh Cử vui vẻ cười, tiến lên một bước đứng ở trước mặt Đỗ Viễn Sơn, lại làm Đỗ Viễn Sơn cả kinh bất chợt lùi về phía sau một bước lớn, “Đỗ công tử, bây giờ bản quan trả lời ngươi, vì sao ta không muốn cùng ngươi đi du thành.”
Thư sinh trước mặt quá sức bối rối, cho dù trừng lớn mắt cố thẳng sống lưng làm ra vẻ không chịu yếu thế, nhưng sự tức giận khiếp sợ và mấy phần hiếu kỳ vẫn viết ra rõ rành rành trong mắt, rõ đến mức so với lời chú thích bên rìa trang sách còn khiến người ta nhìn được sáng tỏ hơn. Gương mặt thiếu niên trẻ tuổi chân thật này khiến người ta không khỏi nhớ tới năm đó, chớp mắt một cái, thì ra đã mấy độ vật đổi sao dời, tóc mai màu đen bên rìa đã lặng yên đổi sang màu trắng.
“Trước khi làm quan, ta và Phượng khanh đã cùng học với nhau ba năm ở thư viện Nam An, Nam An thành còn có nơi nào mà chúng ta chưa từng đi qua, ngươi nói xem có phải hay không?” Như con mèo ấn chú chuột còn sống dưới lòng bàn chân tùy ý trêu đùa, hắn nheo mắt đem ngữ điệu hạ xuống từng bậc.
Nửa câu cuối cùng nói ra, vẻ mặt Đỗ Viễn Sơn đã trắng bệch như cận kề cái chết: “Thư viện Nam An…”
Cố Minh Cử còn ngại chưa đủ, khóe môi bất chợt cong lên, đôi mắt sắc như dao đâm thẳng vào tâm tư đang tán loạn của Đỗ Viễn Sơn: “Nghe nói Đỗ công tử và Phượng khanh chính là bạn tri giao, ái chà, hắn cư nhiên lại chưa từng đề cập với ngươi sao? Ha ha… Đỗ công tử nếu muốn biết tường tận, đừng ngại vào tìm Phượng khanh hỏi thử một chút. Lấy quan hệ tình nghĩa giữa hai người mà nói, hẳn là hắn sẽ không lảng tránh mới phải.”
Sắc mặt Đỗ Viễn Sơn đã khó coi đến không thể nhìn tiếp. Thư sinh tính khí quật cường sao có thể chịu để lộ hết mọi kém cỏi trước mặt vị thị lang mang tiếng xấu này, nghiến chặt răng đỡ lấy ánh mắt khiêu khích của hắn: “Đây là việc riêng của huyện thừa đại nhân. Học trò… không cần dò xét.”
“Ha ha ha ha…” Cố Minh Cử phát hiện ra, ở trước mặt Đỗ Viễn Sơn, tâm tình của mình luôn có thể không tự chủ được mà vui vẻ lên, tựa như Như Lai ở Tây Thiên kia buông mắt xuống cười nhạo Tôn Ngộ Không nhảy nhót tới lui trong lòng bàn tay mình, “Đã vậy, để bản quan nói cho ngươi biết một việc riêng của ta nhé, ha ha, không có gì ngại, cho dù ngươi đem việc này công bố cho cả thiên hạ, đến lúc đó người khó xử chính là Nghiêm đại nhân của ngươi, chứ không phải là ta.”
“Đỗ Viễn Sơn, Cố Minh Cử ta sinh ra ở huyện Thương Ngô của Lâm Châu, Nghiêm Phượng Lâu lại là huyện Chương Mậu của Lâm Châu, tính ra chúng ta là đồng hương. Sau đó học cùng nhau ba năm ở thư viện Nam An, năm Thiên Hữu thứ hai mươi mốt đi dự thi, chúng ta cùng năm trúng cử ra làm quan, trở thành đồng liêu. Ngươi nói xem, cái này có thể tính là duyên phận hay không?”
Hắn không trêu đùa Đỗ Viễn Sơn nữa, xoay người bước đi vài bước, còn khoanh tay đứng nghiêm trang, trong khẩu khí mang theo mấy phần cao ngạo vài phần phóng đãng, “Có điều đối với Cố Minh Cử ta mà nói, Nghiêm Phượng Lâu không chỉ là đồng hương hay đồng môn, cũng không chỉ là đồng liêu. Ngươi, hiểu, hay, chưa?”
Giống như trên yến tiệc tiếp đãi của tri phủ Thanh Châu đêm đó, hắn cũng không kiêng kị gì mà đem đoạn vãng lai không thể nói rõ giữa mình và Nghiêm Phượng Lâu ra trước mặt người khác, cũng chưa từng e ngại đem bí ẩn lớn nhất trong lòng mình ra chiêu cáo thiên hạ.
Phượng khanh, Phượng khanh, ngày đó ta khổ sở học hành nguyện đạt được một hồi công danh, vì thế cá chép hóa rồng tên đề hoàng bảng; sau này ta nôn nóng mưu cầu, nguyện đạt thành một phen sự nghiệp, vì thế một đường lên mây bễ nghễ thiên hạ. Nhưng đến ngày hôm nay, ta chỉ nguyện khắp thiên hạ duy một mình ta có thể gọi ngươi thân mật như vậy.
Bỏ lại Đỗ Viễn Sơn còn đang cứng lưỡi, hắn phất tay áo tiêu sái rời đi, đầu ngẩng cao vạt áo phiên phiên, tư thái dương dương hiển hách, như thiên quân trên đám mây hạ xuống phàm trần.
***
Sau khi Cố Minh Cử rời đi, chân trời cuộn lên một trận gió thu ào ào, từng hạt mưa tí tách rơi xuống, đập lên mặt lá khô lộp độp lộp độp, âm thanh truyền vào trong tai, rơi xuống đáy lòng.
Từ trước tới nay thế nhân vẫn luôn trọng nam khinh nữ, nữ nhi được dưỡng trong khuê phòng, tới khi xuất giá chỉ cần gánh đủ bốn chữ “nhu thuận hiền thục” là có thể được.
Thân làm nam nhi lại gánh nặng đường dài, người nam nhi tốt phải đem chí tại bốn phương, kiến công lập nghiệp, lưu danh sử sách. Nếu đọc sách, thì phải học được tới khi thanh danh lan truyền khắp thiên hạ; nếu làm thương nhân, thì phải có vàng ngọc chất đầy nhà; nếu ra làm quan, lẽ đương nhiên phải là trọng thần, để cho vợ con được hưởng đặc quyền đặc lợi, chỉ có như vậy mới được xem là vẻ vang với bốn chữ kim quang xán lạn “rạng rỡ tổ tông”, cha mẹ già cả ở quê hương khi nói chuyện với bà con làng xóm mới có thể trong tiếng ngợi khen mà ngẩng đầu ưỡn ngực, mở mày mở mặt.
Đơn cử như hiện tại, phàm là cha mẹ có con đi học đều không ngừng gõ đầu đứa con mang gương mặt lấm lem bùn đất của mình, thái dương bạo gân xanh căm giận mắng một câu: “Ngươi nhìn Cố thị lang trong triều đình kia xem! Lão nương tới khi nào mới có thể nhờ vào tên tiểu quỷ nhà ngươi để yên ấm những ngày còn lại đây hả!”
Cố thị lang tài học tốt thủ đoạn tốt vận khí tốt có thể nói là nổi danh khắp thiên hạ. Nhưng đối với thiên hạ mà nói, danh tiếng lan truyền như vậy không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh.
Nghiêm Phượng Lâu đem từng tập công văn tứ tán trên mặt bàn sắp xếp lại thành một chồng, vuốt lên nếp nhăn, cẩn thận gấp lại, đối chiếu theo trình tự sổ sách trong tay, rồi mới chỉnh tề ngay ngắn đặt sang bên trái.
Tờ công văn mới viết được một nửa thì bị cắt ngang kia vẫn còn đang bày trước mặt, Nghiêm Phượng Lâu đè lại miếng chặn giấy, chấm đầu bút lông, nâng cổ tay lên, chấp bút định sửa lại chữ bên trên. Ai ngờ, cán bút ngừng lại giữa không trung, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên không nghĩ ra được điều gì, ngay cả suy nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu cũng quên mất sạch bách.
Từng trận mưa nối tiếp nhau trút xuống, chiếc chuông đồng ở góc mái hiên bị gió thổi “đinh đinh đang đang”, cánh cửa khép hờ vang lên âm hưởng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, chú chim nhỏ không an phận nhảy loạn trong lồng.
Nhăn chặt đầu mày suy nghĩ nghiêm túc mấy lần, phế tạng trong lòng râm ran hỗn loạn, chữ mới viết được một nửa kia vẫn không cách nào hoàn thiện. Công văn này viết không xong, theo lời Cố Minh Cử nói thì chính là căn bản không nên viết.
Dứt khoát gác bút sang một bên, nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế muốn yên lặng nghỉ ngơi một chút. Thư phòng chỉ có một mình, trong đầu lật qua lật lại không cách nào cởi thoát được gương mặt thủy chung chưa từng lãng quên kia, năm đó và hiện tại, chiếu theo lời đồn thổi mà phác họa ra và tận mắt nhìn thấy, gần và xa, nhìn mình và nhìn người khác, muôn hình muôn vẻ thiên biến vạn hóa, từ năm năm trước đến năm năm sau, từ đầu đến cuối lại vẫn là gương mặt ấy, cái tên ấy, người ấy.
Nghiêm Phượng Lâu nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch như tiếng trống. Thì ra cứ giả bộ không thèm để ý cũng không cách nào lừa gạt được chính bản thân mình, Nghiêm Phượng Lâu y vĩnh viễn đấu không lại Cố Minh Cử, chỉ cần một câu nói của đối phương, một cái liếc mắt, một nụ hôn nhẹ tựa không khí, Nam An huyện thừa từ trước tới nay cương trực nghiêm túc liền bị quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn, ý chí tan rã.
Bị Cố Minh Cử nói trúng rồi, đã năm năm trôi qua, Nghiêm Phượng Lâu vẫn không tiến bộ dù chỉ một chút.
“Phượng khanh, ta có thể nói kỳ thực ngươi không hận ta hay không?” Sau nụ hôn ấy, hắn đã hỏi như vậy, vẫn duy trì gương mặt tươi cười khiến người ta vĩnh viễn đoán không ra, mâu quang trong mắt lập lòe thiểm thước.
Có hận hay không? Hắn không hỏi, chính Nghiêm Phượng Lâu cũng không biết. Giống như một câu nói “Ta thích ngươi” kia, từ trước tới nay giữa bọn họ đều chưa từng nói những lời như vậy. Cho dù là khi gắn bó kéo sơn, vành tai và tóc mai chạm nhau lúc trước, hắn hay y chung quy cũng chưa từng đem ba chữ này nói ra ngoài miệng.
“Đại nhân…”
Âm thanh bất chợt vang lên bên tai đánh gãy dòng suy nghĩ của y, Nghiêm Phượng Lâu mở mắt ra, nhìn thấy Đỗ Viễn Sơn đứng bên cạnh cửa. Giữa bàn sách và cửa có một khoảng cách, thư sinh cao cao có gương mặt ngây ngô lại chỉ đứng đó, tay chân như không biết bị thứ gì trói buộc, câu nệ chẳng chịu tiến thêm bước nào.
“Là Viễn Sơn à.” Y gọi thẳng tên của hắn, chỉnh lý lại vẻ mặt đang mang thần sắc mờ mịt của mình, nghiêng người về phía trước thân thiết gọi hắn.
Huyện thừa xuất thân từ thư viện Nam An từ xưa đến nay vẫn luôn đặc biệt chiếu cố học trò của thư viện, Đỗ Viễn Sơn là người xuất chúng nhất của năm nay, bởi vậy càng khiến y xem trọng, “Dạo này công việc bộn bề, ta và ngươi đã lâu rồi không cùng nhau đàm văn luận đạo, tới đây đi, trước tiên nói một chút nghe xem, ngươi dạo này lại viết được bài văn nào hay rồi.”
“Đại nhân, học trò tới là để hỏi ngài một chuyện.” Như đã lập lời thề hạ quyết tâm không quay đầu bỏ chạy, Đỗ Viễn Sơn vừa chạm phải ánh mắt của y liền vội vàng cúi đầu xuống, đem tầm mắt gắt gao ghim lên mũi giày, “Đại nhân ngài, ngài…”
“Ta?” Y hiếu kỳ.
Hắn lại chần chừ, nắm chặt hai bàn tay khổ sở kiềm nén: “Học trò biết đây là chuyện riêng của đại nhân, vốn không nên hỏi. Nhưng mà, nhưng mà…”
Hắn ấp úng, hận không thể vùi toàn bộ gương mặt của mình vào trong lồng ngực.
Tiếng mưa rơi lộp độp, tiếng giấy tờ trên bàn bị gió thổi tạo thành âm hưởng “sàn sạt”.
“Ồ? Ngươi muốn hỏi chuyện riêng của ta.” Học trò hiện tại quả nhiên không thể so sánh với mình năm đó, hồi ấy, khéo mồm khéo miệng như Cố Minh Cử cũng không dám tùy tiện đi dò xét chuyện riêng của các thầy giáo, huống chi là một huyện thừa.
Nghiêm Phượng Lâu càng cảm thấy hứng thú, hiền hậu cười khích lệ, “Chẳng lẽ trong thành nổi lên truyền thuyết gì về bản huyện sao? Ngươi cứ hỏi tự nhiên, ta tuyệt đối không đi đến quý phủ cáo trạng.”
“Ta, ta…” Hai tay hắn nắm lại thật chặt, thiếu niên từ trước tới nay vốn thẳng thắn bộc trực khẽ hít sâu một hơi, bất ngờ dũng cảm ngẩng đầu lên, “Đại nhân và vị Cố thị lang kia đến tột cùng là có đầu đuôi như thế nào?”
Câu hỏi bất ngờ ngoài dự liệu, chưa từng nghĩ tới câu hỏi như vậy sẽ được nói ra từ miệng một thư sinh vẫn luôn toàn tâm học tập như Đỗ Viễn Sơn, Nghiêm Phượng Lâu không khỏi kinh ngạc: “Viễn Sơn, vì sao ngươi lại hỏi vậy?”
Theo lời nói thoát ra, dũng khí tích góp rất lâu cũng đã tan hết. Đỗ Viễn Sơn đấu tranh suy nghĩ, muốn nói ra một màn khó có thể mở miệng kia: “Ban nãy, học trò vốn định đến bái kiến đại nhân, lại ở bên ngoài thư phòng, nhìn thấy, nhìn thấy… vị Cố thị lang kia, hắn, hắn…”
Hắn không nói được nữa, như một hài tử luống cuống, hai chân dính sát vào ngưỡng cửa, khắp người đều cứng đờ. Nghiêm Phượng Lâu nhìn thấy đầu vai hắn bị nước mưa xối ướt, có thể dễ dàng nhận ra hắn đã đứng quanh quẩn trong mưa một lúc lâu: “Ngươi nhìn thấy hắn hôn ta.”
“…” Đỗ Viễn Sơn mở miệng sửng sốt, không thể tin được viên huyện thừa mà mình từ trước đến nay vẫn luôn kính trọng lại có thể thản nhiên nói ra tràng cảnh lúc ấy như vậy, giọng điệu bình tĩnh tựa như chỉ đang tự thuật lại một màn mưa tí tách bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.