Ngoài phòng trăng sáng treo cao, trong phòng ánh nến chập chờn.
“Cho ta xem xem nha! Đại ma đầu, đại Thánh Giả, đại sư huynh…” Trong phòng Lâm Cửu đứng bên cạnh Diệt Thiên, nào là xoa bóp vai, lại chạy trước chạy sau châm trà hầu hạ.
“Thoải mái hay không nha?” Hai tay đặt trên vai giúp Đại ma đầu mát xa, Lâm Cửu cười hì hì ghé vào tai Diệt Thiên, nói: “Ngươi đừng đùa ta, mau để ta xem một chút đi, ngài lấy được bảo bối tốt gì từ nơi của thối hoàng đế đó, xin thương xót, đừng tiếp tục giấu ta nữa.”
Khi Lâm Cửu trở về vừa vặn Diệt Thiên cũng đã quay về, vừa thấy nam nhân này, Lâm Cửu liền nhảy qua, vội vội vàng vàng kéo Diệt Thiên vào phòng, muốn biết Đại ma đầu đã lấy được thứ gì trong tẩm cung của Hoàng Phủ Thiên Niên, Lâm Cửu khẩn cấp muốn nhìn xem đó là bảo bối trân quý gì, nhưng Đại ma đầu kia vẫn chậm chạp không lấy ra.
Đối với Lâm Cửu mà nói, việc này quả thực giống như để y nhịn đói ba ngày ba đêm, hiện tại có một cái mega big mac* nhưng y lại chỉ có thể ngửi được hương vị dụ – nhân, mà không ăn được nó, vậy trong lòng có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu, khó chịu, khó chịu cực kì!
*Mega big mac: là một trong những sản phẩm chính của McDonald’s.
Giơ tay bắt lấy bàn tay đang nhu niết trên vai mình, Diệt Thiên nhẹ nhàng kéo, nam tử đứng phía sau cước bộ lảo đảo rồi ngã vào lòng hắn.
Ngồi xuống đùi Đại ma đầu, khoé miệng Lâm Cửu liền cười toe toét, hiện giờ đã ở chung với nhau đến thế này rồi còn nói cái gì thẹn thùng hay không thẹn thùng nữa, tay khoác lên vai Diệt Thiên, Lâm Cửu vươn một bàn tay khác ra, đưa tới trước mặt Diệt Thiên.
Ôm chân phật thì tính là cái gì, hôm nay có thể ngồi trên đùi của ma đầu lớn mạnh nhất trên thế gian mới là lợi hại.
Lâm Cửu còn không biết y là người duy nhất trên đời này có thể ngồi trên đùi của Đại ma đầu, nhưng mà đối với Diệt Thiên mà nói, mặc kệ Lâm Cửu làm gì, chỉ sợ Diệt Thiên đều có thể thản nhiên tiếp nhận, phần độc nhất vô nhị vào giờ khắc này sẽ mãi không thay đổi, cho dù là nhiều năm về sau cũng chưa từng thay đổi dù chỉ một chút.
Với Diệt Thiên mà nói, Lâm Cửu là độc nhất vô nhị, đối với Lâm Cửu mà nói, Diệt Thiên làm sao lại không phải là duy nhất của Lâm Cửu a? Lâm Cửu của lúc này còn chưa nhận ra sự ỷ lại của y đối với ma đầu, đã quá nhiều quá sâu, liền giống như chất độc thẩm thấu vào sâu bên trong cốt tuỷ.
Tựa như làm ảo thuật, Diệt Thiên đặt một vật vào trong lòng bàn tay Lâm Cửu.
Thứ này giống như một cái vảy, lại có chút giống vỏ sò, vàng óng ánh vô cùng xinh đẹp, dưới ánh nến loé ra màu vàng chói mắt, ánh sáng màu vàng thậm chí còn chiếu lên mặt người, khiến người ta cảm thấy thứ ánh sáng màu vàng chói mắt này có chút hào nhoáng.
“Quả thực là một bảo bối, nhưng mà đây là cái gì?” Lâm Cửu tò mò trái ngắm phải ngắm thứ trên tay, cái vảy màu vàng này đặt trên tay cũng khá nặng, ngón tay khẽ gõ gõ còn có thể phát ra tiếng “ông ông” hơi giống tiếng gió thổi, lại giống tiếng rồng ngâm, thật sự là vô cùng kì lạ.
Nhìn màu vàng thuần khiết chói mắt này, Lâm Cửu không khỏi nói: “Thứ này là vàng ròng sao?” Lâm Cửu cho vào miệng cắn cắn, rất cứng, cắn mà ê cả răng.
“So với hoàng kim còn quý hơn ngàn vạn lần.” Nhìn Lâm Cửu cầm kim lân hết cắn lại nhìn, Diệt Thiên mỉm cười lắc lắc đầu, nắm lấy bàn tay cầm kim lân của Lâm Cửu, chầm chạm nói: “Tuy rằng ngươi có khả năng phòng ngự của cực thánh chi thể, nhưng cũng không thể ngăn cản được nhiệt của hoả phượng hoàng, có lân phiến này trong người, hoả của phượng hoàng niết bàn không thể gây thương tích cho cơ thể ngươi.”
Hoá ra ngân phiến này dùng để ngăn hoả, Lâm Cửu từ trong túi càn khôn tuỳ thân lấy ra một viên châu đỏ rực, giống như dâng vật quý nói: “Đây là Tị Hoả Châu ta mang xuống từ trên núi, thứ này liệu có thể ngăn cản được niết bàn chi hoả của phượng hoàng không?”
“Tị Hoả Châu chỉ có thể ngăn được lửa bình thường, cũng chỉ là một thứ tục vật, có lẽ đám gọi là tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn kia cũng chẳng lấy ra được cái bảo vật gì, hạt châu này giống như gân gà, không cần cũng thế.” Tiếp nhận Tị Hoả Châu trong tay Lâm Cửu, lòng bàn tay Diệt Thiên dấy lên một ngọn lửa màu đen, chỉ chốc lát đã đốt sạch sẽ viên Tị Hoả Châu kia, ngay cả tro cũng không còn.
Tị Hoả Châu là tục vật? Mang tới hiệu cầm đồ bán cũng có thể bán được không ít tiền a, cho dù không thể so sánh với lân phiến, nhưng bị đốt đến sạch sẽ như vậy, trong mắt Lâm Cửu không khác gì đốt tiền, càng xem mà lòng đau như cắt, đau lòng a, tiền a, tiền đáng yêu a, cứ như vậy mà biến mất.
“Sao ngươi lại đốt đi, rất đáng tiếc a…” Lâm Cửu vạn phần tiếc hận nói.
“Thứ vô dụng này, đặt ở trên người cũng thấy chướng mắt.” Bỏ kim lân phiến vào trong túi Càn Khôn của Lâm Cửu, thấy Lâm Cửu vẫn mang cái vẻ mặt đau lòng của bọn nghèo kiết xác, Diệt Thiên vô cùng hào phóng nói: “Ngươi muốn bảo vật gì, ta đều có thể cho ngươi.”
Tị Hoả Châu tuy rằng không nhập được vào mắt Diệt Thiên, nhưng dù sao nó cũng là món quà của lão bằng hữu trong Tiên Hiệp Điện tặng, nhưng mà bây giờ đã bị Diệt Thiên đốt mất cũng chẳng thể nào quay lại được, Lâm Cửu tâm thán một tiếng, âm thầm ghi nhớ, về sau tuyệt đối không hiến bảo trước mặt Diệt Thiên nữa.
“Diệt Thiên, ngươi lấy kim lân phiến này từ trong hoàng cung, có thể bị Hoàng Phủ Thiên Niên phát hiện hay không? Có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Kim Lân phiến quý như thế, Lâm Cửu quả thật sợ Diệt Thiên vừa lấy chọc nào tên thối thiên niên hoàng đế kia.
“Đừng lo lắng, Hoàng Phủ Thiên Niên… có rất nhiều kim lân phiến như vậy.”
…
…
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cửu còn đang ngủ trên giường bất chợt nghe thấy người bên ngoài truyền đến âm thanh, mơ mơ hồ hồ bị người ta kéo từ trên giường dậy. Lâm Cửu còn chưa kịp phát hoả, đã nghe thấy có người nói với y, trong cùng truyền đến tin tức, bảo Lâm Cửu tiến cung trước ngọ phạn*(bữa trưa).
Lâm Cửu “bang đương” thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống.
Rửa sạch mặt, chải đầu, thay y phục, cả quá trình Lâm Cửu đều ầm ỹ nói thầm trong bụng, hoàng đế và thái hậu sao lại đột nhiên muốn y tiến cung, chẳng nhẽ chuyện Đại ma đầu lấy trộm đồ bị phát hiện? Không đúng nha, nếu thế thì phải tìm Đại ma đầu, chứ tìm y làm gì.
Hay là bởi vì ngày hôm qua Hoàng Phủ Thiên Niên ở trong Liên Sinh Điếm chơi một vòng, thối hoàng đế kia trong lòng có ý tưởng gì?
Tâm tư người đã khó đoán, tâm tư của thối hoàng đế lại càng khó đoán hơn.
Tiến cung thì tiến cung, dù sao Hoàng Phủ Thiên Niên cũng sẽ không ăn y, phía sau y còn có đường đường Lâm tướng quân, cho dù hoàng đế không bận tâm tới mặt mũi của Lâm tướng quân, thì cũng phải nhìn kim tự chiêu bài “Hiền Môn” sáng long lanh phía sau y.
Ý chỉ của hoàng đế không thể kháng được, y cũng chỉ có thể binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn thôi.
Người trong cung thúc dục cứ như quỷ chết đói, Lâm Cửu còn chưa kịp nói một tiếng với Đại ma đầu đã bị ép phải lên xe ngựa, theo người trong cung đi về hướng hoàng cung.
Từ Tây phố đến hoàng cung, cho dù cưỡi ngựa cũng phải mất một canh giờ, bây giờ mới là tờ mờ sáng, sinh hoạt của người dân Hoàng Thành trôi qua rất thoải mái, người thức dậy lúc này cũng không nhiều, người trên đường tốp năm tốp ba, phần lớn còn chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng ngọt ngào, kéo theo bước chân tản mạn đi tới đi lui trong thành.
Lâm Cửu nhô đầu ra ngoài mành, ngẩng đầu nhìn dương quang phía chân trời, ánh mắt không khỏi mị mị, sáng sớm khoan khoái thế này hẳn là nên ngủ thẳng một mạch đến giữa trưa mới thoải mái a, nghĩ đến y phải một mình đối mặt với hoàng đế cùng thái hậu, trong lòng Lâm Cửu bất đầu vạn phần không tự nguyện cứ thấp thỏm không yên.
Trong lòng y ngàn lần vạn lần đều không muốn nhấc lên nửa điểm quan hệ gì với hoàng cung, rồi lại không biết sao hai vị quý nhân kia lại đột nhiên vội vã triệu y tiến cung.
Có kì mẫu tất có kì tử, nhi tử không phải thứ tốt, vậy người mẹ cũng chẳng phải tốt đẹp gì, đột nhiên gọi y tiến cung khẳng định không có ý tốt.
Đang suy nghĩ, Lâm Cửu đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng đến tột cùng là không thích hợp ở chỗ nào y không tìm ra, bốn phía im ắng vắng lặng, vẫn giống một buổi sáng bình thường như bao buổi khác, nhưng Lâm Cửu lại cảm thấy sống lưng lành lạnh, không hiểu đứng ngồi không yên, giống như biết rõ bên người có bẫy rập, nhưng lại không biết bẫy rập ở chỗ nào.
Mới sáng sớm ngày hè, mọi người thời cổ đại thức dậy cũng hơi sớm đi, sao người trên đường trông cứ như là vẫn chưa tỉnh ngủ như vậy.
Đột nhiên trong nháy mắt, Lâm Cửu như nghe thấy thanh âm nào đó, giống như lưỡi dao sắc bén chém vào không khí —— mí mắt giật giật liên hồi, Lâm Cửu cả người nghiêng ra phía ngoài hô to: “Có thích khách!”
Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên “hưu hưu hưu” chính là mũi tên tiếng xé gió lao đi, một loạt mũi tên màu đen dài như bão táp biến mã xa thành một chú nhím khổng lồ, nếu không phải sau khi hợp tu với Diệt Thiên trực giác đã tăng lên, vừa rồi y coi như chạy nhanh, cho dù y có cực thánh chi thể, chỉ sợ cũng khó mà không bị tí thương tích nào.
Hơn nữa nhìn đầu mấy mũi tên kia, tất cả đều nhiễm xanh, rõ ràng là được bôi kịch độc.
Trong ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân che mặt, mấy người chưa tỉnh tản bộ trên đường lúc trước đột nhiên cũng nhảy lên, cầm đại đao trong tay chém về hướng Lâm Cửu.
Trận ám sát không hề có điềm báo phát sinh trong khoảnh khắc.
Trên Hoàng Thành, dưới chân thiên tử, vậy mà có người chặn đường ám sát, bất chấp thiên tử nổi giận, rốt cuộc ai lại hận y như thế, nhìn y không vừa mặt, mà muốn giết y a?
Người được trong cung phái tới tiếp Lâm Cửu dù sao cũng không phải là hạng ăn không ngồi rồi, mặc dù đột nhiên bị địch tập kích, nhưng không chút hoảng loạn, dưới chân mấy hộ vệ di động, nháy mắt đã bao vây lấy Lâm Cửu vừa nhảy khỏi xe ngựa, keeng keeng vang lên, ngân quang chớp động, từ bên hông rút ra đao kiếm sắc bén, vừa ra sức ngăn cản độc tiễn bay tới, vừa vội vàng hộ tống Lâm Cửu ra bên ngoài.
Hộ vệ tuy rằng dũng mãnh, nhưng vụ ám sát này tới quá đột ngột, mưa tiễn bay đến dày đặc, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng khó mà tránh được tất cả độc tiễn, mới chỉ trong giây lát, đã có vài người hộ vệ thất tha thất thiểu ngã xuống mặt đất không biết sống chết ra sao.
Mưa tiễn vừa mới dừng lại, nhóm sát thủ như thuỷ triều dâng lên, hộ vệ cùng sát thủ ra sức chém giết, Lâm Cửu bị kéo chạy ra bên ngoài, hết thảy những việc này đều tới quá đột ngột, khi thấy máu của người khác tuôn ra, Lâm Cửu mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, y gặp ám sát.
Đây không phải là phim truyền hình, cũng không phải điện ảnh, mà là đao kiếm huyết sát chân chân thực thực phát sinh trên người y, có người bị thương, có người chết, có người muốn đẩy y vào chỗ chết!
“Bảo vệ Lâm công tử! Rút lui! Mau rút lui!” Đầu lĩnh trong đội hộ vệ hét lớn một tiếng, đẩy người lần đầu tiên tận mắt thấy huyết tinh mà có chút ngẩn người – Lâm Cửu về phía thủ hạ của mình, còn mình thì giơ kiếm nhằm về hướng thích khách.
Hoàng Báo hung hăng cắn răng, đám sát thủ này thế tới rào rạt, điệu bộ như vậy hiển nhiên là muốn giết sạch bọn họ không lưu người sống, hắn làm sao dự đoán được ngay tại sáng sớm thế này, hắn chỉ tiếp thu hoàng mệnh xuất cung tiếp người liền gặp ngay một đám sát thủ, hiện giờ muốn bảo trụ tính mạng các huynh đệ đã là không có khả năng, Hoàng Báo chỉ hy vọng Lâm Cửu có thể suôn sẻ mà còn sống trở về, không bôi nhọ sứ mệnh hoàng thượng giao cho hắn.
Nhưng hắn cũng biết, việc này thật sự quá khó khăn.
“Cuồng đồ lớn mật, ngay ở trong Hoàng Thành mà cũng dám làm càn!” Hét lớn một tiếng, Hoàng Báo lập tức chém ba người, như không muốn sống mà sát nhập trận doanh của địch nhân, nghe thấy tiếng kêu thảm của huynh đệ mà đau lòng không ngớt.
“A…” Một thanh kiếm mảnh như con tiểu xà đâm vào đầu gối Hoàng Báo, kiếm pháp tàn nhẫn mà vô sỉ, đòn công kích xảo quyệt mà hạ lưu, Hoàng Báo thân bị trúng một kiếm nhìn cái chân nháy mắt mất đi tri giác của mình, trong đầu hiện ra một từ – Xà Kiếm Môn!
Xà Kiếm Môn, một trong bốn tổ chức ám sát lớn nhất trong thiên hạ, cho tới bây giờ chưa hề che giấu thân phận của mình, lấy xà kiếm làm dấu hiệu, vì tiền có thể giết bất cứ người nào người trong thiên hạ, chỉ cần có tiền, hắn có thể làm cho ngươi một chuyện, mặc kệ là hoàng đế hay bình dân, không ai mà Xà Kiếm Môn không thể giết, công phu trong môn lấy âm hiểm độc ác để nổi danh.
Xong rồi, xong rồi, cư nhiên lại là Xà Kiếm Môn… trong lòng Hoàng Báo đã không còn hy vọng gì, khó khăn tránh thoát xà kiếm đâm vào mặt hắn, Hoàng Báo lo lắng quay đầu lại nhìn, chỉ hy vọng thủ hạ đã hộ tống Lâm Cửu rời đi, ai dè hắn mới vừa quay đầu đã thấy ngay khuôn mặt tuấn tú của Lâm công tử.
“Ngươi bị thương, trên thân kiếm bôi độc! Mau ăn viên thuốc này đi —— ”
Nam tử này cư nhiên lại chạy về đây! Chẳng lẽ đầu óc y có bệnh? Chẳng lẽ không biết rằng mệnh của y là do huynh đệ hắn dùng máu tươi để đổi lấy sao?! Hoàng Báo tức giận, quát to: “Cút! Ngươi cút mau cho ta! Ngươi không muốn sống nữa sao?!”
“Còn có khí lực rống, vậy không có vấn đề gì.” Lâm Cửu cũng không tức giận, thừa dịp Hoàng Báo rống to nhét chuẩn xác viên thuốc vào miệng Hoàng Báo.
“Ngươi cứ ngồi yên ở chỗ này, ta sẽ không để cho các ngươi chết dù chỉ một người, dược cho ngươi, có thể cầm máu giải độc, mau phân cho các huynh đệ bị thương.” Bỏ lại một câu khiến Hoàng Báo sững sờ, Lâm Cửu lướt qua Hoàng Báo đi về hướng bọn sát thủ.
Điên rồi! Thật sự là điên rồi! Người này chẳng lẽ nghĩ muốn lấy một chắn mười? Hay là nghĩ mình chết thì có thể cứu được mọi người? Hoàng Báo chịu đau sử dụng kiếm chống đỡ thân thể, cầm trong tay lọ dược Lâm Cửu vừa đưa cho hắn, kinh ngạc nhìn vị mỹ nam tử thoạt nhìn yếu đuối kia, người nọ đang làm gì?!
“Từ từ, các ngươi không phải muốn giết ta sao? Vậy cứ hướng đến mình ta là được rồi! Lâm Cửu ta ngay tại đây!” Sững sờ chỉ là vì sự tình phát sinh quá đột ngột, cũng không có nghĩa Lâm Cửu y là người sợ chuyện này, là người nhát gan, là người có thể trơ mắt nhìn người khác vì mình mà hy sinh!
“Viu viu —— ”
Hai thanh xà kiếm đâm về hướng Lâm Cửu, trong mắt người ngoài là động tác nhanh vô cùng, nhưng trong mắt Lâm Cửu thì thong thả muốn chết, giống như xem phim điện ảnh ấn vào nút quay chậm, Lâm Cửu chuẩn xác thấy rõ kiếm thế và động tác của người tới, dễ dàng né tránh công kích của hai thanh xà kiếm, tay tạo thành chưởng thế bổ ra, đánh cho hai người hôn mê bất tỉnh.
Tất cả động tác đều chặt chẽ liền mạch, lưu loát vô cùng, khiến đám người Hoàng Báo sững sờ tại chỗ, Lâm hoạ thuỷ hành vi phóng đãng trong lời đồn cư nhiên biết võ công?!
Lâm Cửu chung quy vẫn không muốn giết người, mấy tên thích khách không phải bị Lâm Cửu điểm huyệt đạo thì là đánh ngất, Xà Kiếm Môn tiếng tăm lừng lẫy tới trước mặt Lâm Cửu bị chế phục dễ dàng như một đám tiểu hài tử, chúng hộ vệ bị thương thấy vậy cũng kích động vạn phần, nhịn không được vì vị Lâm công tự tựa tiên nhân này mà hô lên “Hay”.
“Hừ! Ranh con, dám can đảm giết người của ta, chịu chết đi!” Một tiếng quát lớn, không biết từ đâu xuất hiện một lão đầu, bàn tay khô gầy giống như thiết chú*(rắn chắc như thiết) hung hãn đánh lên lưng Lâm Cửu, đám người Hoàng Báo đồng tử như muốn nứt ra, quát to: “Xà Kiếm Môn vô sỉ!”
Nhưng mà đáng ngạc nhiên chính là, Lâm Cửu không như mọi người vẫn tưởng tượng bị đánh một phát là thất linh bát lạc, y vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh không sứt mẻ như trước, chẳng qua là bị lão đầu tử này âm ngoan đánh lén một chưởng, Lâm Cửu cảm thấy từ phía sau lưng truyền đến đau đớn, trong miệng vị rỉ sắt tràn ngập, đợi sau khí ổn định thân hình, một ngụm máu tươi liền phun ra.
Lão nhân giật mình nhìn Lâm Cửu, một chưởng kia của lão chính là dùng cả mười thành công lực, người trẻ tuổi này cư nhiên có thể thụ một chưởng này không chết mà chỉ ói ra một ngụm máu tươi?!
Lão nhân khiếp sợ không thôi, một chưởng này của lão, dù là chưởng môn cũng không dám đón đỡ.
Người này đến tột cùng là ai, vì sao lại có công lực thâm hậu như vậy? Tuyệt đối không thể để người này sống sót! Âm thầm hạ quyết tâm, lão nhân hét lớn một tiếng áp sát đến, xà kiếm âm ngoan cay độc đâm về phía Lâm Cửu, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Cửu tràn ngập màu đỏ tươi khủng bố: “Tiểu tử, nạp mệnh đi!”
“Nạp – mệnh – con – mịa – ngươi!” Lâm Cửu mắng to một câu, một chưởng vừa rồi quả thực lợi hại, thậm chí còn lợi hại hơn cả một chưởng y trúng ở đấu thú tràng trong Ân Đô, dù rằng y vẫn có thể hành động đánh nhau, dù rằng y có thể cảm nhận được vết thương trên thân thể đang nhanh chóng khép lại, nhưng mà một chưởng vừa rồi, Lâm Cửu tựa hồ nghe thấy tiếng xương cốt mình vỡ vụn phía sau lưng.
Phòng ngự của cực thánh chi thể và khả năng khép lại rất mạnh, nhưng cũng không có nghĩa là Lâm Cửu không cảm thấy đau đớn, mới một chốc kia, Lâm Cửu thiếu chút nữa là lăn ra té xỉu.
Hiện giờ Diệt Thiên không ở bên, y chỉ có thể dựa vào chính mình, y cũng không thể luôn chờ người khác đến cứu, âm thầm cắn răng, Lâm Cửu vận hai cỗ chân khí chính tà trong cơ thể, lòng bàn tay ngựng tụ phương pháp giết người Diệt Thiên truyền thụ, hiện giờ y biết y không thể không giết người tước mắt, nếu không chẳng những y phải chết, mà những hộ vệ này cũng trốn không thoát.
“Chết đi!” Hét lớn một tiếng, nhìn như Lâm Cửu ra một chưởng tuỳ ý nhưng kì thực đã ngưng tụ một ngọn lửa màu đen nhàn nhạt trong lòng bàn tay, chưởng phong đánh đến, lão đầu tử cũng lập tức đâm kiếm về hướng lòng bàn tay của Lâm Cửu, nhưng giống như là kiếm đâm vào vũng bùn, từ mũi kiếm đến thân kiếm dần dần biến mất.
Người khác có lẽ không thấy rõ, nhưng lão thấy rất rõ ràng, kiếm của lão bị chưởng pháp của người trẻ tuổi này hoá thành tro, phải là loại võ công tà dị đáng sợ gì mới có thể làm được như vậy?!
Đáng tiếc đời này lão đều không có cơ hội để biết được đáp án.
Thậm chí còn không có một tiếng gào thét hấp hối, lão đầu tử liền chết dưới một chưởng của Lâm Cửu, ngực xuất hiện một lỗ hổng thật to, nội tạng trong cơ thể đều không thấy, giống như đã tiêu thất vào hư không, ngực trở nên trống hươ trống hoác, mà từ ngực bắt đầu, cả thân thể dần dần biến mất từng chút từng chút một, biến mất trong khống khí không lưu một mảnh tro tàn.
Một màn này, không chỉ có đám người Hoàng Báo ngây ngẩn, đến ngay cả Lâm Cửu cũng sững sờ, y không biết phương pháp giết người Diệt Thiên truyền thụ cho y lại tàn nhẫn như thế, tà dị như thế, có thể đốt cháy người ta đến một mảnh tro cũng không còn.
Một người rành rành, cứ như vậy mà biến mất trước mặt y.
“Ta… ta giết người.” Lâm Cửu không thể tin được mở to hai mắt của mình, y thở gấp, cúi đầu nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, hai bàn tay này thậm chí còn không dính một giọt máu liền đã dễ dàng giết chết một người.
Áp lực chợt biến mất, Lâm Cửu như trút được gánh nặng, cảm thấy hoa mắt lảo đảo, một trận mỏi mệt như đào sơn đảo hải đột nhiên đánh úp lại, Lâm Cửu chợt ngã về phía sau.
Không có mặt đất cứng ngắc lạnh như băng, nam tử rơi vào một vòng tay lành lạnh nhưng lại khiến y có cảm giác vô cùng an toàn, ngẩng đầu nhìn ngân phát nam nhân dưới phản quang như có chút không thật, Lâm Cửu khoé miệng cong lên một nụ cười cứng ngắc: “Ngươi đã đến rồi…”
Trước khi Lâm Cửu hôn mê, Diệt Thiên nghe thấy một câu nói cuối cùng của Lâm Cửu: “Cứu bọn họ…”
Nghe được ba chữ này, trường tụ che giấu ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay dần dần tiêu tán, Diệt Thiên quay đầu lại nhìn đám hộ vệ vẫn còn đang bị vây trong trạng thái khiếp sợ, rồi sau đó lại đặt tầm mắt lên người những tên thích khách đã bị Lâm Cửu điểm huyệt hoặc đánh ngất.
Ánh mắt lạnh đi…