Lâm Cửu đứng ở đầu thuyền, ống tay áo rộng thùng thình khẽ phất phơ phất phơ, hai tay dưới ống tay áo dần dần thả lỏng, chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay cũng âm thầm tan đi.
Cuộc ẩu đả này, không đánh được.
Trốn? Không trốn?
Lâm Cửu híp mắt, khoé miệng khẽ cong lên thành mạt tiếu ý nhàn nhạt, y vì sao phải trốn?
Một con thuyền nhỏ tiến lại đây, trên thuyền đứng một trung niên nam nhân khôi ngô, trên người mặc một bộ đoản bố sam, trên lưng đeo một thanh kiếm to, bộ mặt hung dữ, nhìn không ra hỉ giận, người đến là Trấn Thành Thủ Ân Đô thành Tương Hoàng Hổ, hôm nay phải phụ trách bảo vệ an toàn cho Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách nên mới có mặt trên sông Ngọc Thuý này.
Ngày thường mấy công tử quần áo lụa là bị đánh rớt xuống sông hắn tất nhiên sẽ không nhúng tay vào, có điều hôm nay có hắn ở đây, các quan viên khác trước mặt hắn cũng không dám tự tiện đứng ra, Hoàng Hổ không thể nghi ngờ là muốn tiến lên coi thử xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn thấy đầu thuyền đứng một vị mĩ công tử áo trắng, trong lòng sững sờ, thật cũng không phải hoàn toàn bởi vì tướng mạo xuất chúng của nam tử, mà là hơi sửng sốt, một người trẻ tuổi như thế mà lại dám ở Ân Đô thành đánh rớt mấy công tử kia xuống nước, nhìn diện mạo thì không phải là người trong Ân Đô thành, hơn nữa người này biết rõ sẽ dẫn quan binh tới vậy mà thái độ vẫn lạnh nhạt tự nhiên, vẻ trấn tĩnh gặp nguy không loạn này, không giống một thiếu niên mười tám mười chín tuổi nên có.
Hoàng Hổ tự nhận đã gặp qua vô số người, lại thấy không rõ vị bạch y công tử trước mặt này.
Cũng khó trách Hoàng Hổ thấy không rõ Lâm Cửu, dù sao những việc Lâm Cửu trải qua cũng quá mức phong phú, hơn nữa bề ngoài tuổi trẻ nhưng tâm hồn lại trưởng thành, người thế giới này làm sao có thể hiểu rõ Lâm Cửu chứ? Đến ngay cả đại ma đầu Diệt Thiên cũng có chút không rõ Lâm Cửu, đương nhiên, việc này Lâm Cửu không biết, đại ma đầu cũng sẽ không nói cho y biết.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ra tay đả thương người?” Có lẽ là bởi vì không nhìn thấu được Lâm Cửu, Hoàng Hổ đối Lâm Cửu coi như khách khí.
Mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, Lâm Cửu giả mù sa mưa trả lời: “Oan uổng a đại nhân, tại hạ Cửu Lâm, từ Lưu Tinh Thành đến, đi ngang qua Ân Đô, nghe nói trong Ân Đô phong cảnh đẹp như tranh, lòng người hướng đi, lòng ta hướng về, hôm nay có lòng muốn đi thuyền trên sông du lãm sen đầu hạ, thấy nước sông trong như ngọc, cá bơi thành đàn, dưới ánh mặt trời màu hồng của hoa sen lại càng thêm đặc biệt, trong lòng thích ý, cũng không dự đoán được lại có đăng đồ tử muốn cưỡng chế lên thuyền, tại hạ thật sự xuất phát từ bất đắc dĩ mới ra tay ngăn cản, lần đầu tới quý địa, cũng không phải cố ý nháo sự, mong rằng đại nhân minh giám.”
Lâm Cửu nói trước nịnh sau rồi giết, nói chính là Ân Đô người đẹp cảnh đẹp, lại tự trách một phen, thuận tiện giải thích rằng y không phải cố ý ra tay, thật sự là bị buộc bất dắc dĩ, hơn nữa vẻ mặt khẩn thiết, đám quan binh vây quanh lập tức đem cán cân hướng về phía Lâm Cửu.
Nếu là người thì đều thích cái đẹp, những quan binh này đều biết tác phong của mấy tên ăn chơi trác táng đó, vị công tử hào hoa phong nhã, phong lưu tiêu sái trước mặt này, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn lũ ăn chơi trác táng kia rất nhiều, mọi người liên tục gật đầu, lại ở trong lòng thầm bất bình thay Lâm Cửu.
Hoàng Hổ khẽ nhíu mày, người trước mặt này lưỡi xán liên hoa*, hơn nữa lời nói nửa thật nửa giả, lai lịch không rõ, không thể hoàn toàn tin tưởng được, Hoàng Hổ đang định gọi người bắt người trước mặt đưa lên bờ thẩm vấn, thì lại nghe phía sau truyền đến chỉ lệnh của Tĩnh Vương điện hạ.
*lưỡi xán liên hoa: chỉ người có tài ăn nói
Cách đó không xa, một chiếc thuyền hoa đang chậm rãi tiến tới gần.
Trên từng tầng thuyền hoa cứ cách mỗi bước lại bố trí một thủ vệ, tuy rằng phục sức bình dân, nhưng người tinh mắt vừa nhìn là biết những người này đều là quan binh cải trang, khí chất trên người bình dân và quan binh tuyệt đối bất đồng, những người này trái lại có phần giống với cảnh sát chìm. Từ khi theo Diệt Thiên luyện công, Lâm Cửu đại khái cũng có thể nhìn ra ngọn nguồn của một người ra sao, những thủ vệ này mắt nhìn thẳng không liếc ngang liếc dọc, lưng đứng thẳng tắp, bên huyệt thái dương của mỗi người hơi hơi phồng lên, cùng mấy quan binh nhàn tản vừa mới vây quanh đây hiển nhiên không cùng một cấp bậc.
Lâm Cửu thầm mỉm cười, loại sắp đặt này thật cũng hợp tình hợp lí, dù sao vị ở trên thuyền hoa kia cũng không phải nhân vật tầm thường.
Khi đi đến lầu hai, Hoàng Hổ ngừng lại, ý bảo Lâm Cửu một mình đi lên: “Thỉnh.”
“Đa tạ đại nhân.” Lâm Cửu quay đầu nhìn chiếc thuyền nhỏ của mình, nói với Hoàng Hổ : “Mấy nha hoàn trên thuyền, thỉnh đại nhân đừng khó xử các nàng.”
Nghe vậy Hoàng Hổ khẽ liếc nhìn Lâm Cửu, như là bởi vì Lâm Cửu quan tâm nha hoàn mà thoáng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tỏ vẻ gì nhiều, hắn gật gật đầu liền xoay người rời đi, Lâm Cửu vén vạt áo bước lên lầu ba.
Hiên lầu mái cong vút, đồ dùng được làm bằng sứ men xanh, ngọc quý, lư hương hợp kim, sương khói mờ ảo lượn lờ giữa không trung.
Ti trúc huyền cầm, rượu ngon trà thơm, giai nhân ở bên, chầm chậm nhẹ múa.
Trên tầng ba thuyền hoa có một số nam nữ, Lâm Cửu như lơ đãng mà nhìn liếc qua, phát hiện không ngờ trong những người này lại có mấy “người quen”, Tây Nam Minh Châu Lạc Tuyết cô nương gặp từ hồi Tứ phái luận võ đại hội mấy tháng trước, vị công tử kia ở tửu lâu từng có duyên liếc mắt một lần, còn có… Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách.
Như không phát hiện Hoàng Phủ Thiên Hách dùng ánh mắt kinh ngạc cùng đờ đẫn nhìn y, Lâm Cửu vui vẻ tiến lên: “Thảo dân bái kiến chư vị đại nhân tiểu thư.” Sau đó liền thẳng lưng đứng sang một bên, lúc này dù sao vẫn không thể để y lại nói cái gì nữa ha? Tên Hoàng Phủ Thiên Hách kia đã ngốc đủ chưa, tốt xấu gì cũng nói một tiếng đi a!
Lâm Cửu là được Hoàng Phủ Thiên Hách cho người kêu tới, mấy vị công tử khác không dám đoạt lên tiếng trước, một đám đều giống Hoàng Phủ Thiên Hách đứng, nhìn.
Hoả Vân Thiên nhìn thấy vị bạch y công tử này, lại nhìn Lạc Tuyết ở bên cạnh cũng giống bọn họ ánh mắt tràn đầy tò mò cùng đánh giá, trong lòng khẽ kinh ngạc, thầm nghĩ, nam nhân mà cũng có thể có diện mạo thế này, đẹp hơn cả nữ nhân, quả là một chuyện lạ. Kinh ngạc rất nhiều, Hoả Vân Thiên ẩn ẩn có chút bài xích vị bạch y công tử trước mắt.
Kim Thiếu từng gặp qua Lâm Cửu, có điều lúc ấy Lâm Cửu khoác một cái áo choàng trắng đến mặt cũng không lộ ra, Kim Thiếu lắc lắc đầu mắt mang một chút ý cười, cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Cung Tiêu Tiêu thì lại âm thầm nhìn nhìn Tĩnh Vương gia đang đờ đẫn dại ra, lại nhìn nhìn Lâm Cửu, trong lòng hình như hiểu được cái gì, mỉm cười không nói, ném cho Lâm Cửu đang đứng một bên tỏ vẻ xấu hổ một cái mỉm cười đầy thiện ý.
Trong ánh mắt của mấy nữ hài tử cách đó không xa hướng về Lâm Cửu có một chút yêu thích cùng ngưỡng mộ, lại mơ hồ có một ít ghen tị, không một nữ nhân nào lại thích một người nam nhân bộ dáng đẹp hơn cả mình, nhưng mà nhìn vị công tử kia quả thật là rất đẹp, mấy vị cô nương này lại nhịn không được mà xem thêm vài lần, không biết ghé vào tai nhau rì rầm cái gì.
Chính là Lâm Cửu đáng thương, xấu hổ khi bị mọi người nhìn, y kì thật là một người biết thẹn thùng… thật đó…
“Đại nhân?” Lâm Cửu nhỏ giọng nhắc nhở cái con người vẫn còn đang ngây ngẩn, Hoàng Phủ Thiên Hách kia, người ta dù sao cũng lớn lên trong hoàng cung, nội tâm tuy rằng sớm đã sóng cả nhấp nhô, nhưng vẻ dại ra trên mặt rất nhanh bị ép xuống.
“Làm phiền chư vị tạm thời lánh đi, ta có lời muốn cùng vị công tử này nói với nhau.”