Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 48: Thuỵ liên




“Công tử.” Hướng Lâm Cửu thi lễ, Tư Tư ôm một cây đàn nhị xuất hiện tại đầu thuyền, những nhân vật ở đây có ai không có cấp bậc cao hơn nàng, Tư Tư không khỏi có chút khẩn trương, đang muốn hướng tới những người khác thi lễ thì một bàn tay trắng nõn đã ngăn ở trước mặt nàng, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, lại thấy Lâm Cửu đang cười cười với mình.
Tư Tư sửng sốt, trong lòng tuy có chút hoảng sợ nhưng không tiếp tục hướng những người khác hành đại lễ nữa, Lâm công tử từng dặn dò, không nhất định thì không cần quỳ trước bất cứ ai.
“Vô Nguyệt cô nương là khách, vậy liền để thị nữ của cô nương diễn tấu một khúc trước đi.” Lâm Cửu đạm nhiên cười, nói.
Vô Nguyệt khẽ chau lại đôi mày lá liễu, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười xinh đẹp tuyệt trần, ra lệnh cho thị nữ đàn tấu một khúc 《Thải liên》, nhưng trong lòng đã giận không thể nén.
“Thật cuồng ngạo, đến ngay cả nô bộc bên người cũng lớn mật như thế, thấy Tĩnh Vương và người mà không thèm quỳ xuống.” Cao Thanh nhẹ đung đưa quạt lông, trong lòng nghi hoặc vạn phần, nói chuyện rất nhiều, lặng lẽ hướng vào bên trong khoang thuyền nhìn một cái, khoé miệng giương lên một mạt ý cười, ánh mắt của Hoa công tử đúng là sắc bén cay độc trước sau như một.
Thấy đối phương nâng một cây đàn tranh cổ lên, Hoàng Phủ Thiên Hách thầm kinh ngạc, không khỏi bật thốt lên nói: “Đại Thánh Âm Cầm?!” Đại Thánh Âm Cầm, một trong tam đại cổ cầm trong thiên hạ, tâm cơ Vô Nguyệt nặng thật, cư nhiên giao cổ cầm trân quý như thế cho một thị nữ diễn tấu, Hoàng Phủ Thiên Hách không khỏi lo lắng nhìn nhìn Lâm Cửu.
Lâm Cửu dù bận vẫn ung dung híp mắt uống một ngụm thanh trà, là một người say mê âm nhạc, kiếp trước có cầm khúc nào mà y chưa nghe qua a, danh khúc cổ kim nội ngoại sớm đã nghe nhiều thành thuộc, Đại Thánh Âm Cầm của Vô Nguyệt đích xác có thể phát ra tiếng đàn dễ nghe như rửa lòng người, nhưng nếu người đánh đàn thiếu đi một khối tâm đắm chìm trong nhạc khúc, thì dù tiếng đàn có đẹp thế nào cũng chỉ giống như một bình hoa hào nhoáng nhưng trống rỗng.
Lâm Cửu trong lòng khẽ than, đời này tiếc nuối lớn nhất của y là chưa được đến xem trực tiếp liveshowcủa MJ*(tác giả viết tắt nên ta đoán có lẽ là Michael Jackson) một lần, người bình thường như y đều có thể xuyên qua, nói không chừng vị âm nhạc gia thiên tài kia cũng xuyên qua đến một thế giới nào đó không biết tên cũng nên.
Liếc mắt nhìn Tư Tư bên cạnh, Lâm Cửu nhẹ giọng cười nói: “Tư Tư cảm thấy thế nào?”
“So với khúc 《Thuỵ liên》 của công tử thì còn kém xa.” Tư Tư có chút tự hào nói.
Lâm Cửu cảm thấy đau đầu, giải thích nói: “Khúc kia không phải do ta sáng tác, là một người tên Cổ Bằng Phương viết.”
Tư Tư che miệng cười, thầm nghĩ: công tử nhất định là đang khiêm tốn, diệu khúc như thế nàng từ trước tới giờ chưa từng nghe qua bao giờ, càng chưa từng nghe đến vị nào có tên Cổ Bằng Phương, công tử nhất định là thâm tàng bất lộ a.
Rất ít người tại thế giới này lấy đàn nhị ra độc diễn tấu, phần lớn đều chỉ dùng để đệm nhạc, đàn nhị trong tay Tư Tư so với Đại Thánh Âm Cầm của Vô Nguyệt thật sự là không có điểm nào có thể sánh bằng.
Hoàng Phủ Thiên Hách không khỏi lo lắng, nhưng nhìn tới Lâm Cửu bộ dạng nhàn tản dù bận vẫn ung, hắn có hơi sửng sốt, sau đó trên mặt mang vẻ tươi cười thỉnh Tư Tư cô nương lên diễn tấu.
Tư Tư sau khi lễ qua, ngồi xuống ải tháp, tay cầm đàn nhị, một khúc 《Thuỵ Liên》, thâm tình rủ rỉ êm tai, lưu luyến kéo dài, trong thanh âm trầm bổng ẩn chứa một tầng ưu thương, người nghe nín lặng mà đứng, sợ sẽ làm vỡ một hồ liên mộng du dương này.
Để âm nhạc nói chuyện, để giải thích tan biến —— Lâm Cửu thầm mỉm cười, câu danh ngôn này trong giới âm nhạc một chút cũng không sai, ngôn ngữ miêu tả dù có nhiều, cũng không sánh kịp với mĩ diệu chính tai mình nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.