Cữu Tình Như Hỏa

Chương 5.3: Hạ




Máy bay tư nhân của hoàng thất J quốc đáp xuống phi trường sân bay quốc tế T thị.
Thẳng từ đường băng cho đến tận cabin phía sau, một đoàn người lập tức xếp thành hai hàng hai bên, khom người nghênh tiếp chủ nhân của mình.
“Cung nghênh Borgia vương tử.”
Đi ra khỏi cửa cabin là một nam tử ngũ quan tuấn mỹ, nồng đậm phong tình dị quốc, là một siêu cấp mỹ nam tử người khác vừa nhìn thấy liền khó quên.
Chỉ thấy lúc này trên mặt hắn mang theo một nụ cười ôn nhu tới cực điểm, thân ôm một người da trắng nõn, một đại mỹ nhân mặt như phù dung, tư thái ưu nhã, bước xuống cầu thang.
Đám truyền thông ký giả đứng canh sẵn ở cửa sân bay vừa nhìn thấy cặp đôi tuấn nam mỹ nữ trời sinh, lập tức nhất thời ùa lên, tia sáng đèn flash chớp lên không ngừng…
“Borgia vương tử, vị mỹ nữ này là đối tượng bí mật của người phải không?”
“Borgia vương tử, vị này trong thời gian tới sẽ là vương phi phải không ạ?”
“Borgia vương tử, dự định khi nào tổ chức tiệc cưới? Lên kế hoạch sinh mấy cục cưng?”
Mặc kệ ký giả có hỏi đến thế nào, Borgia vương tử trên mặt vẫn chỉ là điềm nhiên mỉm cười, nắm chặt tay vị nữ nhân bí ẩn kia, cười mà không đáp.
“Ai nha!” Đại mỹ nhân không hiểu thế nào giữa một đống người lại trượt chân hơi nghiêng người về trước một chút, lập tức phát sinh một tiếng duyên dáng gọi to.
“Cẩn thận!” Borgia vương tử nhanh tay lẹ mắt một phát kéo lấy ôm vào lòng “Không có việc gì chứ?”
“Cảm ơn, em không sao.” Đại mỹ nhân đỏ mặt lên, e thẹn trả lời.
Vương tử ôn nhu kéo sợi tóc rơi trên trán nàng, hai người thâm tình ngưng mắt nhìn nhau.
Rõ là cảnh đẹp ý vui, trăm năm khó gặp, không thưởng thức được mới là kẻ ngu si.
Binh đoàn paparazzi chen chúc rầm rộ ngay trước cửa, hận không thể mọc ra thêm nhiều tay, hung hăng chộp được một bức.
Mãi đến khi hai người lẩn vào chiếc Roll Royce Phantom màu bạc, các phóng viên mới nhanh chóng lên đường chạy về nhà, chuẩn bị hồi báo đầu đề tin tức.
“Ai da, đau chết em rồi!” Ngồi xuống xe, đại mỹ nhân vừa tức thời cử chỉ ưu nhã trước mặt cánh nhà báo đã kéo váy, kéo áo, đá phăng đôi giày cao gót, thô lỗ xoa bóp bàn chân.
“Uy uy, chú ý hình tượng đi.” Borgia không biết nên khóc hay nên cười mà nói.
“Lo hình tượng cái quái gì nữa! Thực sự là mệt chết em rồi, anh họ thối, anh lần này chuẩn bị giày cao gót quá nhỏ, làm chân em đau muốn chết luôn nè!” Đại mỹ nhân oán giận trừng mắt với nam nhân.
“Sách, thật sự là vô dụng, vài chuyện cỏn con cũng không nín được.”
“Vài chuyện cỏn con? Anh thử mang vào coi chịu nổi chuyện cỏn con này không? Bản tiểu thư lần này liều mình diễn xuất, hơi bị hay đấy đúng không?” Luôn luôn không câu nệ, ăn mặc ngổ ngáo, thiếu nữ lần đầu tiên mặc loại trang phục này, mang giày cao gót, đỉnh cao của trang phục thiếu nữ.
“Hay, thực sự là hay lắm!” Borgia ôn nhu cười với đứa nhỏ tóc ngắn trông như con trai này.
“Hi, vậy anh phải đáp ứng mang em đi gặp “Cậu” nổi tiếng đó nha, nhất định đó!” Bích Na hai mắt long lanh như tỏa ra ánh sáng, chờ mong nhìn anh họ.
“Được, được, tiểu thư, bản vương tử đã bảo sẽ đáp ứng em thì nhất định sẽ làm được. Nhưng em nghìn vạn lần đừng nói cho Tử Hạo anh là đồng lõa, tính tình hắn khỏi phải nói em cũng biết rồi…”Borgia cười khổ một chút.
“Hi, yên tâm đi, bản tiểu thư sẽ không bán đứng anh đâu.”  Bích Na nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“Hay nhất như vầy, bây giờ bản vương tử lập tức gọi cho Chu Đại Tiểu, nói cho hắn biết em đang ở đây—-“
“A a a! Không được ở trước mặt em kêu tên hắn!” Bích Na che lỗ tai, gào thét ầm ĩ.
“Được được, không nói không nói, em đừng gào nữa.” Màng nhĩ của Borgia thiếu chút nữa là lủng rồi.
“Anh họ thối, biết rõ em đối với tên “Trư*” ấy dị ứng, anh còn dám ở trước mặt em nhắc tới tên hắn, đồ ghê tởm!” Bích Na hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
“Anh thật sự không hiểu. Chu Đại Tiểu lớn lên tuấn tú lịch sự, đối với em ôn nhu chăm sóc, em rốt cuộc còn  có cái gì không hài lòng chứ!?”
“Ôn nhu? Hanh!” Bích Na nhếch môi cười nhạt  “Đều là giả tạo. Tưởng giấu được tuệ nhãn của bản tiểu thư sao? Chết cũng đừng mơ.”
“Được được, là em lợi hại.” Borgia từ chối cho ý kiến, chỉ nhún nhún vai “Bất quá hắn đối với em xác thực là mối tình thắm thiết, biết rõ em cùng Tử Hạo từ nhỏ có hôn ước, vậy mà không hề truy cứu em, loại đàn ông si tình như thế bây giờ rất hiếm.”
“Được rồi được rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian bàn về tên “Trư” ấy nữa. Thành thật nói cho em biết đi anh họ, anh lần này gióng trống khua chiêng, muốn em với anh diễn tiết mục tình ái cổ lỗ này rốt cuộc là vì sao?”
“Cái này không phải em biết rồi sao?”
“Hi, anh không nói em cũng biết. Nhất định là để kích thích người nào đó đúng hay không? Là ai, rốt cuộc là ai?” Bích Na thật sự hiếu kỳ không biết kẻ nào có thể lọt vào mắt xanh của mỹ đại nam tử như anh họ của nàng.
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Nghĩ đến không bao lâu nữa, “người nào đó” thấy tin tức nhất định nhịn không được mà tự động chui đầu đến cửa, nam tử tuấn mỹ trên mặt không khỏi hiện lên tia cười đắc ý.
*Trư: đây là cái trò chơi chữ ấy mà. Từ “Chu” trở thành “Trư” (là heo đấy)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.