Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 1205: Vũ Trụ Thâm Xử triệu hoán!!! (1)




Diệp Thần chậm rãi đem đạo Thủy tính Linh thể này dẫn đạo đến trong cơ thể Đằng Vân, hắn cẩn thận dùng thần hồn dẫn đạo, hết sức giảm bớt Đằng Vân thống khổ.
Ngay thời điểm dung hợp đạo Thủy tính Linh thể này, "Vụt" một tiếng, trên người Đằng Vân tản mát ra một cỗ thanh khí nồng đậm, hướng bốn phía khuếch tán ra ngoài, trên mặt Đằng Vân lập tức lộ ra vẻ thống khổ, trên người hắn một nửa Thái Thượng thanh khí tạo thành thân thể kia, không ngừng trướng đại.
- Không tốt, nhục thể của hắn muốn bạo liệt rồi!
Sắc mặt Long Đế đột biến, nếu như Thái Thượng thanh khí ngưng tụ ở trên người Đằng Vân bạo liệt, như vậy Đằng Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Sắc mặt Đằng Vân tái nhợt, thống khổ đến cực điểm, mồ hôi lạnh xoạch xoạch rơi xuống, bất quá hắn vẫn cắn chặc hàm răng, không có hừ ra một tiếng.
- Nước có thể sinh mộc, ngược lại làm cho Thái Thượng thanh khí trong cơ Đằng Vân thể càng thêm cường thịnh rồi!
Trong nội tâm Diệp Thần cả kinh, hắn cho rằng Thủy tính Linh thể có thể càng dễ bị thân thể Đằng Vân tiếp nhận, không nghĩ tới phạm vào sai lầm to lớn.
- Kim có thể khắc mộc!
Diệp Thần lập tức ngưng tụ ra một đạo Kim hệ Linh thể, dẫn đạo tiến vào trong cơ thể Đằng Vân.
Ở dưới Kim hệ Linh thể áp chế, Thái Thượng thanh khí Mộc thuộc tính cuối cùng là bị áp chế đi một tí, một nửa thân thể do Thái Thượng thanh khí tạo thành cuối cùng khôi phục bộ dáng lúc trước.
Nhưng mà Đằng Vân thống khổ cũng không có như vậy chấm dứt, trên trán thỉnh thoảng có đạo đạo kim quang hiện lên, hình như là Kim hệ Linh thể tác dụng.
Thấy một màn như vậy, Diệp Thần bỗng nhiên có chỗ lĩnh ngộ, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, chỉ có Ngũ Hành cân đối, tình huống thân thể một người mới có thể đạt tới một loại trạng thái tốt nhất, Diệp Thần đem Hỏa thuộc tính cùng Thổ thuộc tính Linh thể cũng đều gọi đi ra, sau đó dùng thần hồn dẫn đạo tiến vào trong cơ thể Đằng Vân.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại thuộc tính ở trong cơ thể Đằng Vân thông hiểu đạo lí, thần sắc thống khổ trên mặt Đằng Vân rốt cục chậm rãi tiêu tán, thần sắc hòa hoãn rất nhiều, cái Thái Thượng thanh khí bốc lên kia, như là bị đồ vật nào đó trấn an, cũng thời gian dần qua hóa thành bình thản.
Chứng kiến thần sắc Đằng Vân khôi phục lại bình tĩnh, Diệp Thần thở dài một hơi, Long Đế cũng thở phào một cái.
Diệp Thần dùng thần hồn quét thân thể Đằng Vân một vòng.
- Thái Thượng thanh khí trong cơ thể Đằng Vân tựa hồ là dẹp loạn một tí, nhưng ta cũng không thể bảo đảm nó về sau còn có thể phát tác hay không.
Diệp Thần nói.
Long Đế cũng tra nhìn một chút, lộ ra dáng tươi cười thoải mà nói:
- Như vậy đối với Đằng Vân mà nói, đã là rất tốt rồi, về sau có thể phát tác hay không phải chờ sau này hãy nói rồi.
Đằng Vân chậm rãi mở to mắt, hắn cảm giác được Thái Thượng thanh khí trong cơ thể như là nhận lấy dẫn đạo, trong người qua lại vận chuyển, sinh cơ cũng chầm chậm hồi chuyển đến trong cơ thể. Trong đầu hắn một mảnh Thanh Minh, cảm giác tốt trước đó chưa từng có, trạng thái thân thể cũng đạt tới đỉnh phong gần trăm năm nay!
- Ta tốt rồi?
Đằng Vân cao thấp nhảy nhảy, tựa hồ còn có chút khó có thể tin, hắn cảm giác thân thể không có gì đáng ngại, tuy Thái Thượng thanh khí ý thức vẫn còn, thế nhưng mà nó không còn tiếp tục ăn mòn sinh cơ Đằng Vân, mà là đem một tia sinh cơ trả lại cho Đằng Vân.
- Ngươi phải đa tạ Diệp Thần.
Trên mặt Long Đế lộ ra dáng tươi cười khó được, nhìn xem Đằng Vân nói.
- Cám ơn, về sau nếu như có cần, chết không chối từ!
Đằng Vân hướng Diệp Thần chắp tay nói.
Diệp Thần cười khoát khoát tay.
Đúng lúc này, Đằng Vân đột nhiên nhíu lông mày thoáng một phát.
- Làm sao vậy?
Trong lòng Diệp Thần cùng Long Đế xiết chặt, chẳng lẽ Thái Thượng thanh khí bị áp chế một lúc, lại bạo phát?
Chỉ thấy trên người Đằng Vân, một cỗ thanh khí lưu chuyển, thân thể Đằng Vân bị cổ thanh khí này thôn phệ, một cỗ lực lượng cường hoành quét ngang mà đến.
- Không tốt!
Diệp Thần cùng Long Đế thậm chí muốn tiến lên một bước, lại cảm thấy một cổ khí thế cường đại đập vào mặt, làm bọn hắn không tự chủ được lui về phía sau vài bước.
Xa xa ba Thị Thần nô bộc kia cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.
Cổ thanh khí này lập tức lưu chuyển toàn thân Đằng Vân, đem Đằng Vân nuốt hết, Đằng Vân thống khổ buồn bực hừ một tiếng, một nửa thân thể khác do Tinh Thần Tinh Tủy cùng Huyền Khí tinh hoa chế luyện thành cũng dần dần biến thành một loại hình dáng Thanh sắc dịch!
Đã xong! Diệp Thần bất đắc dĩ nhìn trước mắt phát sinh hết thảy. Không nghĩ tới Thái Thượng thanh khí cường đại như vậy, đem linh thể của hắn cắn nuốt, xem ra hắn cuối cùng nhất vẫn không thể nào cứu được Đằng Vân...
oàn thân Đằng Vân đều biến thành một loại hình dáng dịch xanh đậm sắc, phảng phất tùy thời đều muốn nứt vỡ.
Diệp Thần cùng Long Đế tuy lòng nóng như lửa đốt. Thế nhưng mà bọn hắn ngay cả tới gần cũng không thể, căn bản không cách nào trợ giúp Đằng Vân, bọn hắn lờ mờ có thể chứng kiến thống khổ trên mặt Đằng Vân.
Tại thời khắc này, Long Đế gần đây ăn nói có ý tứ, kiên cường như sắt, hốc mắt dần dần bị nước mắt mơ hồ, thê tử con gái đều chết hết, người khác căn bản không thể tưởng tượng, Long Đế đối với Đằng Vân đến cùng không bỏ đến cỡ nào, đó là con độc nhất của hắn, thân nhân duy nhất!
Suy nghĩ của hắn phảng phất về tới khi Đằng Vân còn bé, Đằng Vân tập tễnh đi đường, bi bô tập nói, mở miệng gọi hắn là phụ thân.
Về sau, Đằng Vân không muốn làm một phế vật, để cho Long Đế chế tạo cho hắn một bộ thân thể hoàn toàn mới, kỳ thật lúc ấy hắn muốn nói là, hài tử, mặc kệ ngươi có phải phế vật hay không, ngươi là nhi tử Long Đế ta, không ai dám nói ngươi là phế vật! Thế nhưng mà, ở dưới Đằng Vân nhõng nhẽo ngạnh phao, Long Đế cuối cùng nhất vẫn đồng ý. Sau đó, trong nội tâm Long Đế hối hận vô cùng, hắn có lẽ tâm địa nên cứng hơn một điểm!
Mỗi lần chứng kiến Đằng Vân bị Thái Thượng thanh khí giày vò đến chết đi sống lại, Long Đế thậm chí nghĩ thay Đằng Vân thừa nhận những thống khổ kia.
Tuy ở vào trong thống khổ, nhưng dáng tươi cười của Đằng Vân, lại luôn có thể làm cho Long Đế quên mất những phiền não kia.
Ánh mắt trong mơ hồ, Long Đế phảng phất lại thấy được dáng tươi cười của Đằng Vân, cười đến sáng lạn như vậy, vô ưu vô lự như vậy, phảng phất ánh mặt trời tinh khiết trong sáng sớm.
- Đằng Vân, thực xin lỗi!
Hai mắt Long Đế nhắm lại, mặc cho nước mắt ở trên gương mặt chảy xuống.
Thái Thượng thanh khí không ngừng trở mình, mấy lần tựa hồ đã ở vào bên bờ bạo liệt, thần sắc Đằng Vân thống khổ vô cùng, nhưng gắt gao cắn răng, không muốn phát ra thanh âm, để cho Long Đế càng thêm khổ sở.
Theo thời gian trôi qua, Thái Thượng thanh khí tựa hồ chậm rãi ngưng hóa thành từng đạo huyết nhục, làn da kia trắng nõn óng ánh, giống như là ngọc thạch trắng noãn, óng nhuận sáng long lanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.