Sau khi nghe thanh âm này, những Thị Thần thủ hạ của Nguyễn Thanh Vũ kia nguyên một đám sắc mặt nghiêm nghị, nhao nhao toàn lực ra tay.
Một khi bọn hắn bị giết, hồn phách của bọn hắn cũng sẽ bị Ngốc Thứu hung hồn nuốt vào trong bụng, thừa nhận dày vò vĩnh viễn!
Long Đế cùng Đằng Vân biết vậy nên áp lực lớn hơn rất nhiều, bất quá bọn hắn còn không đến mức bị thua, song phương cũng chỉ đánh ngang tay mà thôi, Long Đế, Đằng Vân nhìn thoáng qua Ngốc Thứu hung hồn xa xa, trong đôi mắt hiện lên một tia lo lắng, không nghĩ tới Nguyễn Thanh Vũ còn dấu thủ đoạn.
- Ngốc Thứu, đi, giết hắn đi!
Nguyễn Thanh Vũ nghiêm nghị quát, chỉ hướng Diệp Thần xa xa, trong đôi mắt lộ ra hung mang.
Diệp Thần lừa nàng, làm hại nàng tổn thất ba Thị Thần thập trọng cường giả, đây là sự tình làm cho nàng cảm thấy phẫn nộ nhất, nàng nhất định phải làm cho Diệp Thần trả giá thật nhiều, để cho hắn thừa nhận thống khổ vĩnh viễn!
Hai con ngươi của Ngốc Thứu hung hồn huyết hồng, vỗ cánh, trong hư không lập tức xoáy lên một hồi Phong Bạo, nó thừa lúc Phong Bạo, hướng Diệp Thần cúi vọt xuống tới.
Chứng kiến Ngốc Thứu hung hồn lao xuống, trong lòng Diệp Thần giật mình, thả người hướng xa xa bay vút, dùng thực lực của hắn, còn không phải đối thủ của Ngốc Thứu hung hồn.
Tốc độ của Ngốc Thứu hung hồn tựa như Bôn Lôi, cái móng vuốt sắc bén kia thép hướng phía Diệp Thần trảo rơi xuống
Mắt thấy Diệp Thần sẽ bị Ngốc Thứu hung hồn bắt được, Diệp Thần tay phải khẽ động, Mộ Ảnh Chi Kiếm trống rỗng xuất hiện, ngẩng đầu nhìn Ngốc Thứu hung hồn cuồng bạo vô cùng kia, trong nội tâm Diệp Thần hừ lạnh một tiếng.
Liều mạng!
- Trảm cho ta!
Diệp Thần quát to một tiếng, vung lên Mộ Ảnh Chi Kiếm hướng Ngốc Thứu hung hồn chém tới, một đạo kiếm khí vô cùng khổng lồ hướng phía bầu trời quét ngang mà đi.
Như là thái dương hạ sơn, mộ ảnh bao phủ mà xuống, kiếm khí đến đâu, lập tức lâm vào trong bóng tối vô tận.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, kiếm khí Mộ Ảnh Chi Kiếm trảm ở trên Ngốc Thứu hung hồn.
Một cỗ lực trùng kích cuồng bạo mang tất cả mà ra.
Diệp Thần cảm giác được chỗ ngực bị Ngốc Thứu hung hồn hung hăng bắt thoáng một phát, quần áo nửa người trên vỡ vụn, toàn thân huyết nhục mơ hồ, chảy máu tươi như điên bay ngược mà ra.
Mà con Ngốc Thứu hung hồn kia cũng bị Mộ Ảnh Chi Kiếm kiếm khí trảm thương, ở trên bầu trời giãy dụa trở mình, thê lương kêu to, trên người của nó bị kiếm khí Mộ Ảnh Chi Kiếm chém ra một vết thương, miệng vết thương kia không có khép lại, giống như là bị ngọn lửa thiêu đốt, ánh mắt nó nhìn về phía Diệp Thần, càng thêm hung ác, Diệp Thần rõ ràng cho thấy đã đem nó chọc giận!
Tuy Diệp Thần làm bị thương Ngốc Thứu hung hồn, nhưng chính hắn cũng không dễ chịu, bị sóng xung kích vừa rồi quét đến, trên thân thể khắp nơi đều là miệng vết thương rậm rạp chằng chịt, Huyền Khí trong cơ thể cũng là một mảnh hỗn loạn, đan điền Cửu Tinh cũng nhận lấy chấn động lớn lao.
Ngốc Thứu hung hồn nộ minh một tiếng, lần nữa đập xuống, há mồm phun ra một đạo hồn diễm nóng bỏng.
Vô số đạo hồn khóa, từ bốn phương tám hướng hướng về Diệp Thần khổn trói mà đến.
Diệp Thần lâm vào bên trong tuyệt cảnh, quanh thân không cách nào nhúc nhích, mà hồn diễm của Ngốc Thứu hung hồn kia sắp phụt lên đến trên người Diệp Thần!
Thấy một màn như vậy, Long Đế cùng Đằng Vân đều lộ vẻ vẻ lo lắng, muốn tới nghĩ cách cứu viện Diệp Thần, nhưng mà bọn hắn đều bị những Thị Thần khác gắt gao triền trụ, căn bản giết không đi ra.
Chứng kiến hồn diễm của Ngốc Thứu hung hồn phun tới, khóe miệng Nguyễn Thanh Vũ lộ ra một tia tươi cười lãnh khốc mà đắc ý, hừ nhẹ nói:
- Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng dám cùng ta đấu! Các ngươi còn kém xa lắm, xem ta chơi chết các ngươi như thế nào!
Đối mặt hồn diễm nóng rực đập vào mặt, trong đôi mắt Diệp Thần đột nhiên hiện lên một đạo hung quang, ở thời khắc này, hắn đã không có nghĩ qua như thế nào chạy thoát rồi, trong nội tâm chỉ còn lại có một ý niệm!
- Giết!
Diệp Thần bạo rống lên tiếng, tỉnh táo dừng ở trước Ngốc Thứu hung hồn, quanh người nhanh chóng ngưng tụ lên mấy trăm thanh Huyền Khí Phi Đao, tay phải vung lên, mấy trăm thanh Huyền Khí Phi Đao kia hướng phía Ngốc Thứu hung hồn kích bắn đi, trong tay Mộ Ảnh Chi Kiếm cũng tùy theo chém ra một đạo kiếm khí vô cùng khổng lồ.
Oanh!
Ngốc Thứu hung hồn hồn diễm đem Diệp Thần triệt để nuốt sống đi vào.
- Diệp Thần!
Đằng Vân rống lớn một tiếng, tròng mắt muốn nứt, thoáng cái bạo nộ rồi, toàn thân một cỗ khí tức hùng hồn phóng lên trời.
Rầm rầm rầm!
Ba Thị Thần bị Đằng Vân đánh cho bay ngược ra ngoài, Đằng Vân ý đồ phóng tới bên Diệp Thần, nhưng mà bị Thị Thần thập trọng cường giả kia ngăn cản, Đằng Vân điên cuồng rống to, một quyền chém ra, "Phốc" một tiếng, đánh cho Thị Thần thập trọng cường giả kia chảy máu tươi như điên, bay ngược mà ra.
Long Đế chứng kiến Diệp Thần bị hồn diễm nuốt hết, cũng nổi giận vận toàn lực, toàn thân kim quang tách ra, đại kiếm trong tay liều lĩnh vung chém ra, bành bành! Hai Thị Thần thập trọng đều bị đại kiếm của Long Đế chém thương, Long Đế cũng trúng một chưởng, trọng thương trở ra.
Ở bên trong hồn diễm kia, sưu sưu sưu! Mấy trăm đạo Huyền Khí Phi Đao kích xạ mà ra, bắn vào người Ngốc Thứu hung hồn, đem đầu Ngốc Thứu đinh bắn ra như là gai nhím.
Rầm rầm rầm!
Mấy trăm đạo Huyền Khí Phi Đao này đồng thời toàn bộ nổ bung, một cỗ lực lượng bạo tạc vô cùng cường đại đem đầu Ngốc Thứu hung hồn nổ bay đi ra ngoài.
Ngay sau đó, một đạo kiếm khí khủng bố chém xuống, mộ ảnh vô thanh vô tức ngầm chiếm bên thân thể Ngốc Thứu hung hồn, sau đó chỉ nghe "Phốc" một tiếng bạo hưởng, thân thể Ngốc Thứu hung hồn liệt thành hai nửa, sau đó chia năm xẻ bảy nổ đi ra ngoài.
Tuy Diệp Thần đem một kích hết toàn lực kia, thành công chém giết Ngốc Thứu hung hồn, nhưng mà giờ phút này hắn, vẫn đang ở chính giữa hồn diễm thiêu đốt nóng bỏng kia, nhiệt độ nóng rực đem nhục thể của hắn đốt thành huyết thanh, Diệp Thần cảm giác được thân thể của hắn, tứ chi đều hòa tan.
Cái loại thống khổ khó có thể chịu được nầy, làm cho linh hồn của hắn phảng phất muốn ở thời khắc này tiêu tán đi ra ngoài.
Hồn diễm chẳng những có thể bỏng thân thể, cũng có thể bỏng linh hồn!
Bên trong Hồn diễm, thân thể Diệp Thần đã hoàn toàn không thể nhìn rồi, nhưng mà trong đan điền Diệp Thần Cửu Tinh vẫn còn vận chuyển, Cửu Tinh kia tựa hồ lại có một tia biến hóa, những suy nghĩ kia của Diệp Thần, bồng bềnh đung đưa đến không trung, phảng phất đều muốn dung nhập đến trong toàn bộ vũ trụ.
Chúng sinh đều khổ, thân thể bất quá là một túi da mà thôi.
Diệp Thần phảng phất cảm giác thấy được một đạo thất thải hào quang hoa mỹ ở Vũ Trụ Thâm Xử kia, không biết chỗ đó là địa phương nào, chỉ cảm thấy chỗ đó không một chỗ không đẹp, để cho nội tâm người tràn đầy ôn hòa. Diệp Thần muốn xem tinh tường chỗ kia đến tột cùng ở nơi nào, nhưng mà chớp mắt thời gian, hết thảy trở nên mơ hồ, sau đó biến mất không thấy.