Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 1320: Mệnh văn của Diệp Thần (1)




Mấy thiên tài khác của Tinh Huy Thánh Địa nghe được Thần Mộc Chí Tôn nói, cũng đều kinh ngạc há to miệng, trong mắt nhìn về phía Diệp Thần cùng Sư gia không khỏi hâm mộ lại ghen ghét, vận khí một người một Sư này, không khỏi cũng quá tốt đi!
Bọn hắn tại Tinh Huy Thánh Địa tu luyện thời gian dài như vậy, trong nội tâm chờ đợi nhất, không phải là bị một vị Chí Tôn nhìn trúng, thu làm đệ tử sao? Nếu như Thần Mộc Chí Tôn nguyện ý thu bọn hắn làm đồ đệ, bọn hắn tất nhiên là cuồng hỉ lập tức đáp ứng rồi, mà Diệp Thần này, rõ ràng còn mặt lộ vẻ do dự!
Điều này thật sự là để cho trong nội tâm bọn hắn nén giận không thôi.
Di Cuồng thấy Diệp Thần do dự, trong nội tâm gấp đến độ muốn chết, vội vàng truyền âm cho Diệp Thần nói:
- Thần Mộc Chí Tôn đức cao vọng trọng, đối với hậu bối Chí Tôn Liên Minh bảo vệ có thừa, nếu ngươi có thể bái Thần Mộc Chí Tôn làm sư, tiền đồ bất khả hạn lượng!
Nghe được Di Cuồng nói như vậy, trong nội tâm Diệp Thần nghi kị thiếu đi một tí.
- Diệp Thần tiểu tử, chúng ta muốn bái sư hay không? Bất quá, nếu có Chí Cường Giả làm chỗ dựa, quả thật không tệ!
Sư gia cười hắc hắc nói.
- Ít nhất nếu như La Âm Chí Tôn bởi vì sự tình Nhung Nguyên bão nổi, thượng diện của chúng ta đã có người bảo kê rồi!
Diệp Thần cân nhắc thoáng một phát, bái Thần Mộc Chí Tôn vi sư, xác thực có trăm lợi mà không một hại.
- Này, Lão Đầu, chúng ta bái ngươi làm thầy, ngươi có thể cho chúng ta chỗ tốt gì?
Sư gia ngẩng đầu nhìn Thần Mộc Chí Tôn, tùy tiện hỏi thăm.
Sư gia bản tính hào sảng, cùng Diệp Thần chung một chỗ bốn phía lưu lạc, sinh tử cũng đều nhìn quen rồi, hắn hôm nay thần kinh không ổn định, không sợ trời không sợ đất, cho dù đối mặt Chí Cường Giả như Thần Mộc Chí Tôn, cũng không có nửa điểm câu nệ.
Bọn người Linh Thước, Lý Dịch tất cả đều sắc mặt quái dị nhìn về phía Sư gia, Thần Mộc Chí Tôn muốn thu đồ đệ, hai người kia không tranh thủ thời gian tạ ơn, rõ ràng còn hỏi Thần Mộc Chí Tôn có thể cho bọn hắn chỗ tốt gì? Bao nhiêu người muốn bái Chí Cường Giả vi sư, nhưng không được a!
Nghe được Thần Mộc Chí Tôn nói muốn thu Diệp Thần cùng Sư gia làm đồ đệ, trong nội tâm Linh Thước tức giận không thôi, đối với Diệp Thần vô cùng oán hận, nếu như Diệp Thần không hiện ra, nàng sẽ là đệ tử của Thần Mộc Chí Tôn!
Nghe được Sư gia nói, Thần Mộc Chí Tôn vốn là sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha nói:
- Bái lão già ta làm sư, đương nhiên là có rất nhiều chỗ tốt! Ngươi hỏi những người khác một chút sẽ biết, hơn nữa ta sẽ truyền thụ cho các ngươi một ít bí pháp độc đáo ta sáng tạo! Chờ các ngươi đến Tinh Chủ cấp, ta sẽ dẫn các ngươi tiến về một ít Bí Cảnh tu luyện, đến lúc đó tu luyện, tất nhiên làm chơi ăn thật!
- Cái kia tốt, về sau chúng ta theo ngươi lăn lộn!
Sư gia vung móng vuốt lên, sảng khoái nói .
Diệp Thần cùng Sư gia đã thành lễ bái sư.
- Sư tôn!
Diệp Thần chắp tay nói, tuy cùng Thần Mộc Chí Tôn tầm đó, còn không có quá nhiều kết giao, nhưng Diệp Thần có thể cảm giác được, Thần Mộc Chí Tôn hẳn là một người rất hiền lành.
Linh Thước nhìn xem Diệp Thần, ghen ghét đến con mắt đỏ lên, trong nội tâm nàng có một loại không cam lòng thật sâu, nàng rất muốn chất vấn Thần Mộc Chí Tôn!
Dựa vào cái gì?
Nàng ở Tinh Huy Thánh Địa đã lâu như vậy, mỗi ngày không ngừng khổ tu, từng điểm từng điểm phát triển, từ lĩnh ngộ ba đạo Thời Không Đạo Văn chi lực, đến lĩnh ngộ bốn đạo Thời Không Đạo Văn chi lực, bề ngoài đã hiện ra thiên phú hơn người, tuy Thần Mộc Chí Tôn tỏ vẻ qua muốn nhận nàng làm đồ đệ, lại chậm chạp không có chính thức thu nàng, mà Diệp Thần cùng Sư gia, mới đến không quá nửa ngày, Thần Mộc Chí Tôn liền thu bọn hắn làm đồ đệ!
Nàng không rõ, Diệp Thần cùng Sư gia đến cùng so với nàng cường ở nơi nào, ngay cả một đạo Thời Không Đạo Văn chi lực cũng không có lĩnh hội, vì cái gì có thể làm bị thương Nhung Nguyên, vì cái gì có thể được Thần Mộc Chí Tôn coi trọng, chẳng lẽ thiên phú của Diệp Thần cùng Sư gia thật sự so với nàng còn tốt hơn sao?
Trong nội tâm nàng oán hận, ghen ghét, lại không dám nói ra, Thần Mộc Chí Tôn ở chỗ này, làm sao có phần nàng nói chuyện?
Cho dù trong nội tâm nàng có nhiều bất mãn cùng không cam lòng hơn nữa, cũng không dám nghi vấn quyết định của Chí Tôn.
Về phần bọn người Lý Dịch, thì là cực kỳ hâm mộ, Diệp Thần cùng Sư gia bị Thần Mộc Chí Tôn thu làm đồ đệ, bất kể là thân phận địa vị, hay là đãi ngộ, cũng không phải bọn hắn có thể với tới, trừ khi bọn hắn có thể biểu hiện ra càng nhiều thiên phú nữa, cùng Diệp Thần và Sư gia đồng dạng đạt được Chí Tôn coi trọng.
Chứng kiến Diệp Thần cùng Sư gia hướng mình hành lễ, Thần Mộc Chí Tôn vuốt râu khoan khoái cười to vài tiếng, hắn đối với thiên phú của Diệp Thần cùng Sư gia là rất hài lòng, hắn tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm. Về phần nhân phẩm, hắn cũng có thể từ phương diện Diệp Thần cùng Sư gia đối xử với mọi người, có thể suy đoán ra một hai.
Phẩm tính của Diệp Thần cùng Sư gia đều coi như không tệ, tâm tính cũng là thượng đẳng, tính cách như vậy, ở trên con đường tu luyện, cũng là phi thường có lợi.
May mắn hôm nay là hắn tới nơi này diễn giải, nếu không sẽ tiện nghi mấy Chí Tôn khác rồi, đệ tử thiên phú trác tuyệt là phi thường khó kiếm!
- Không tệ không tệ! Chờ ta nói pháp cho bọn hắn xong, ta tiễn đưa hai người các ngươi một ít gì đó, coi như là vi sư cho các ngươi lễ gặp mặt!
Thần Mộc Chí Tôn khẽ cười nói.
- Đa tạ sư tôn!
Diệp Thần cùng Sư gia hướng Thần Mộc Chí Tôn nói lời cảm tạ.
Mọi người xếp bằng ở trên quảng trường, ngửa đầu nhìn xem Thần Mộc Chí Tôn, cung kính lắng nghe.
Loại cường giả như Thần Mộc Chí Tôn này, đối với thiên địa Đại Đạo lý giải, đã đạt đến trình độ thường nhân khó có thể tưởng tượng, chữ chữ châu ngọc, nghe đến mọi người như si mê như say sưa, mỗi người đều có thu hoạch hoặc nhiều hoặc ít.
Thần Mộc Chí Tôn tay phải vung lên, trên không quảng trường quần tinh lập loè, khó có thể tính toán, tạo thành một mảnh Tinh Đồ phiền phức.
Bọn hắn phảng phất đặt mình trong tinh hà, nhìn xem tinh vân chung quanh như mọc thành phiến, trong nội tâm lập tức sinh ra một loại cảm giác khó nói lên lời.
Nhìn xem Tinh Hải biến ảo, trong nội tâm Diệp Thần không khỏi có chút xúc động.
- Ở giữa thiên địa, tất cả vật thể đều vận động, chỉ có Thiên Đạo là cố định, nó xỏ xuyên qua toàn bộ vũ trụ. Trước mắt các ngươi chứng kiến là tinh vực chúng ta đã biết, nhưng mà cái này gần kề chỉ là một bộ phận của vũ trụ. Chúng ta ở trong vũ trụ mênh mông, bất quá là muối bỏ biển mà thôi!
Thần Mộc Chí Tôn thần thái bình thản, êm tai nói.
- Chúng ta tuy nhỏ bé, nhưng mà Vạn Vật sinh linh đều có đạo, thông một đạo mà đủ vạn đạo, là Thiên Đạo. Nếu có thể lĩnh ngộ Thiên Địa Đại Đạo, liền có thể cùng Thiên Địa vĩnh tồn, cái kia lại là một loại cảnh giới khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.