Một người phía trước nhất của Hắc Giáp Quân kia mặc hắc kim khôigiáp, tay cầm trường kích, Hắc Phong Mã dưới chân so sánh với Hắc PhongMã bình thường cao lớn hơn nhiều, uy phong lẫm lẫm, chính là Lưu Huân,Lưu Huân dẫn Hắc Giáp Quân nam chinh bắc chiến, coi như là một gã kiêutướng, trừ tu vi bản thân kinh người, cũng thiện lĩnh quân vô cùng.
Lưu Huân vung tay lên, Hắc giáp vệ nhanh chóng hướng Diệp gia bảo vây tới,đem Diệp gia bảo bao bọc vây quanh, nơi xa, trừ Hắc Giáp Quân ra, còn có mấy vạn quân đội, đem trọn Diệp gia bảo vây đến nước chảy không lọt,quân trung chỉnh tề, hành động mau lẹ, làm cho người ta xem thế là đủrồi.
- Người Diệp gia bảo nghe, gần đây Đông Lâm quận nạn trộmcướp hung hăng ngang ngược, đã đến phụ cận Diệp gia bảo, Bổn vương tâmlo Diệp gia bảo an nguy, cho nên phái binh bảo vệ Diệp gia bảo!
Thanh âm Lưu Huân hùng hồn ở bầu trời Diệp gia bảo quanh quẩn.
- Lưu Huân này đến tột cùng muốn làm gì ?
Diệp Chiến Thiên đọng lại lông mày trầm tư nói, Đông Lâm Quận Vương phủ córất nhiều khí giới công thành, cho dù một ít đại hình thành trì, cũngrất khó phòng được, thành tường Diệp gia bảo căn bản ngăn cản không nổiHắc Giáp Quân, Lưu Huân ra lệnh một tiếng, có thể phá vỡ thành tường,hoàn toàn có thể trực tiếp khai chiến, tại sao còn nói nhảm nhiều nhưvậy? Thậm chí đem nạn trộm cướp cũng nhấc lên!
- Chẳng lẻ... ta hiểu rồi!
Diệp Thương Huyền nghĩ tới điều gì nói.
- Lưu Huân nhất định là có chút sợ sau lưng Diệp gia bảo chúng ta có mộtsiêu cấp cường giả, cho nên không dám cường công Diệp gia bảo, mà là thử dò xét phản ứng của chúng ta, nếu qua một thời gian ngắn, thủy chungkhông có siêu cấp cường giả ra mặt cho Diệp gia bảo chúng ta, đoán chừng hắn mới chân chính công kích Diệp gia bảo.
- Lục thúc nói rất có đạo lý.
Mọi người rối rít nhận đồng cách nhìn của Diệp Thương Huyền.
- Đa tạ Quận Vương lo lắng, Diệp gia bảo ta có lực tự vệ, không cần Quận Vương ban ơn, Quận Vương mời trở về đi.
Diệp Chiến Thiên cao giọng trả lời.
- Bổn vương yêu dân như con, Diệp gia bảo là ta trị hạ chi dân, ta há cóthể ngồi yên không lý đến, mấy ngày qua người Diệp gia tộc sống ở trongDiệp gia bảo, không được tự tiện đi ra ngoài, yên lặng chờ Bổn vương ralệnh!
Lưu Huân cười vang nói.
- Nghe tiếng Diệp gia bảo hôm nay cao thủ nhiều như mây đã lâu, có người Diệp gia tới, cùng Bổn vương tỷ thí một chút hay không?
Nghe được Lưu Huân nói, sắc mặt Diệp Thương Huyền lạnh lẻo, Lưu Huân đây là muốn cho người Diệp gia tộc một hạ mã uy!
- Nếu Vương gia có nhã hứng, Diệp gia bảo há có thể không phụng bồi!
Diệp Thương Huyền vận chuyển Lôi Đế Quyết, trong cơ thể truyền đến trận trận tiếng sấm chi âm, tung người nhảy xuống, giống như trường hồng quánnhật, một chiêu Thiên Lôi Diệt Đính oanh hướng Lưu Huân.
ThiênLôi Diệt Đính này chính là Diệp Thần đổi từ cấp sáu vũ kỹ Xích Vân Phong Thiên, lúc ra chiêu giống như sấm sét cuồn cuộn, uy lực của nó cũngkhông so sánh với Xích Vân Phong Thiên thua kém, đáng tiếc Diệp ThươngHuyền chưa có thể lĩnh ngộ tinh túy của Thiên Lôi Diệt Đính.
- Tới tốt!
Lưu Huân cầm trường kích trong tay nhất quán xuống, oanh một tiếng, đâm vào trên một tảng đá lớn, trường kích theo chuôi mà vào, sau chuôi vẫnkhông ngừng vù vù, hắn tung người từ trên lưng ngựa bắn lên, thấy DiệpThương Huyền dùng vũ kỹ kinh người như thế, trong lòng cũng nhiều vàiphần kiêng kỵ, không có nương tay, thập giai huyền khí phún dũng ra,hướng Diệp Thương Huyền một quyền trào ra.
Liệt hổ Bổ Thiên!
Huyền khí đọng lại hóa ra một con cự hổ hư hình, một quyền này trào ra, giống như mãnh hổ xuất động.
Liệt hổ cùng sấm sét của Diệp Thương Huyền va chạm đến cùng nhau, chỉ ngheoanh một tiếng nổ kinh thiên, dật tán ra tới huyền khí ở chung quanh xẹt qua, vài cây đại thụ ầm ầm sụp đổ, uy lực to lớn, thực là kinh người.
Chung quanh hơn ngàn thất Hắc Phong Mã Hạ bị huyền khí này cả kinh vung lênvó trước cao giọng kêu to, Lưu Huân tung người nhảy lên lưng ngựa, hơithở không gấp tim không nhảy, thần thái tự nhiên.
Diệp ThươngHuyền mượn cổ lực lượng này một cái lướt dọc, trở lại trên tường thànhDiệp gia bảo, lảo đảo muốn té ngã, bị đám người Diệp Chiến Thiên vộivàng đở lấy, sắc mặt tái nhợt, ho khan mấy tiếng, bị một ít nội thương.
- Lục thúc, như thế nào ?
Một đám tộc nhân chữ Chiến rối rít ân cần hỏi.
Một hồi lâu, Diệp Thương Huyền mới trở lại bình thường, nỗ lực phun ra mấy chữ:
- Lưu Huân đã là thập giai cao thủ!
Diệp Thương Huyền đã là cấp chín đỉnh phong cực hạn, chỉ có thập giai caothủ, mới có thể một chưởng đem hắn đánh bại! Không trách được Lưu Huânlớn lối như thế, thì ra hắn đã tấn chức thập giai!
- Quận Vương vô địch!
- Quận Vương uy vũ!
Nhóm Hắc Giáp Quân phát ra âm thanh hoan hô giống như tiếng sấm rền, giống như núi thở biển gầm.
- Ha ha! Diệp gia còn có người hay không ?
Lưu Huân suồng sã tứ phía lớn tiếng cuồng tiếu.
Mọi người Diệp gia tộc cả đám đều nắm chặc quả đấm, cắn chặc hàm răng, nếunhư không phải đám người Diệp Chiến Thiên ngăn cản, bọn họ đã sớm muốnxông ra rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Huân ở trước cửa Diệp gia bảodiễu võ dương oai.
Lưu Huân cùng Diệp Thương Huyền chạm nhau mộtchưởng, cũng không có cử động quá mức kịch liệt, để cho Hắc Giáp Quântại chỗ đóng quân, vây quanh Diệp gia bảo, không được thư giản, cũngkhông có thể đuổi người Diệp gia bảo đi ra ngoài.
Hạ Địa QuỳnhLâu, Diệp Thần đang đứng ở lúc tu luyện khẩn yếu, thập giai gần ngaytrước mắt, hơn nữa hắn đối với đạo cảnh lại có lĩnh ngộ càng sâu, DiệpThần tạm thời đem cảnh giới này mệnh danh thành Vong ngã, lúc tu luyệntiến vào Vong ngã cảnh giới, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên mấy lần mấychục lần, bất quá muốn đi vào Vong ngã cảnh giới cũng rất khó, thời gian kéo dài cũng rất khuyết điểm, nếu có thể vẫn duy trì ở trạng thái Vongngã, vậy tu luyện nhất định sẽ rất có bổ ích.
Diệp Thần ngồi xếpbằng, càng không ngừng hội tụ huyền khí, ý thức dần dần xâm nhập đầu óc, ngọn phi đao kia đã gần ngay trước mắt, dụng thần thức hơi chạm đến phi đao, chỉ nghe trong đầu ông một tiếng nổ vang, giống như tiếng sấm rótvào tai, trong lòng bỗng dưng cả kinh, chuyện gì xảy ra ?
DiệpThần cảm giác thật giống như lĩnh ngộ một ít đồ vật hoàn toàn mới, loạivật này, tựa hồ so sánh với thần hồn còn muốn cường liệt mấy phần, bấtquá chỉ là một thoáng cái rồi biến mất, lúc Diệp Thần còn muốn thăm dò,phát hiện đã bắt không tới rồi, bên tai tiếng sấm chi âm dần dần biếnmất.
Huyền khí trong thân thể bị tiêu hao không còn, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực.
Xem ra dưới tình huống tu vi của mình còn chưa đủ, vẫn là không nên dẫn động phi đao lung tung.
Diệp Thần có chút ngạc nhiên, mới vừa mới hắn cảm giác được một cổ lực lượng vô cùng cường đại, không phải là huyền khí, cùng thần hồn tương tự, lại tựa hồ so sánh với thần hồn càng cao hơn, nếu lĩnh hội loại đồ vật này, tác dụng tuyệt đối là vượt quá tưởng tượng, nhưng mà vật kia biến mấtquá nhanh, căn bản không còn kịp bắt nữa.