Lúc này, một bên khác của Cấm Vực Chi Địa, Minh Vũ Đại Đế cùng Kim Dương Điêu một mực truy kích Tả Khâu Minh Nghiệp, con mắt Tả Khâu Minh Nghiệp mơ hồ, hoảng hốt chạy bừa, đã chạy tới bên vách núi ven biển Cấm Vực Chi Địa.
- Vương đạo chi kiếm!
Minh Vũ Đại Đế một kiếm đâm về phía sau lưng Tả Khâu Minh Nghiệp.
Tả Khâu Minh Nghiệp này cũng được cho là một cao thủ, cảm giác được lợi kiếm của Minh Vũ Đại Đế đâm tới, sau lưng giống như là trường con mắt, quay trở lại vung lên cương đao trong tay đẩy ra Minh Vũ Đại Đế một kiếm.
Nhưng không ngờ, Minh Vũ Đại Đế một kiếm thất bại, ngay sau đó bàn tay trái một cái băng chưởng đánh úp
"Bùm" một tiếng, một chưởng của Minh Vũ Đại Đế ấn lên trước ngực Tả Khâu Minh Nghiệp, Tả Khâu Minh Nghiệp cuồng phun một ngụm máu tươi, thân thể không tự chủ được đằng không bay lên, tựa như một con diều đứt dây, hướng sơn nhai xa xa rơi đi.
Minh Vũ Đại Đế muốn bổ sung một cái, đã là không kịp, hướng phía dưới nhìn lại, chỉ thấy Tả Khâu Minh Nghiệp "phù phù" một tiếng, rơi vào trong biển.
Tả Khâu Minh Nghiệp này đã trúng một kích toàn lực của Minh Vũ Đại Đế, bản thân bị trọng thương, rơi vào trong biển, chỉ sợ đã là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Một chỗ khác của Cấm Vực Chi Địa, Tả Khâu Công Nghiệp cướp đường chạy như điên, đằng sau Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu theo sát phía sau.
Nhiếp Thanh Vân này thân thể mập mạp, hành động lại không chậm chút nào, một kiếm hướng phía sau lưng Tả Khâu Công Nghiệp chém rụng. Tả Khâu Công Nghiệp một cái sai bước, quay đầu đi, khó khăn lắm tránh thoát một kích của Nhiếp Thanh Vân, tam phẩm linh bảo cấp trường kiếm ở bên tai của hắn gào thét mà qua, làm hắn kinh ra một thân mồ hôi lạnh, nếu kém hơn một điểm, chỉ sợ đầu của hắn phải bị chém thành hai khúc.
- Trốn chỗ nào!
Bên cạnh Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả giống như hùng ưng lướt xuống, lòng bàn tay hỏa diễm phun ra nuốt vào, "Bùm" một tiếng, một chưởng vỗ vào vai phải Tả Khâu Công Nghiệp. Tả Khâu Công Nghiệp một cái loạng choạng, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
- Muốn giết ta, không có đơn giản như vậy!
Tả Khâu Công Nghiệp tay phải vung lên, đột nhiên mấy chục đạo tiêm thoi tử ống tay áo kích xạ ra.
- Tránh!
Nhiếp Thanh Vân cùng lão giả kia thấy thế, trong lòng giật mình, thả người né tránh ra ngoài.
Nhiếp Thanh Vân cùng lão giả kia khó khăn lắm né qua những tiêm thoi này, phía sau một Tây Vũ đế quốc Địa Tôn cao thủ không tránh kịp, bị một đạo tiêm thoi trúng mục tiêu, máu tươi cuồng phun bay ngược ra, đi đời nhà ma.
Lại xem xét Tả Khâu Công Nghiệp, Tả Khâu Công Nghiệp đã như đạn pháo bắn lên, lăng không bay đi.
Thiên Tôn cấp cao thủ, đã có thể đạp không mà đi.
Nhiếp Thanh Vân cùng lão giả nhìn nhau, cũng bay lên trời, truy đánh tới, vạn nhất bị Yêu Vương điện hạ quở trách hành sự bất lực, vậy thì xui xẻo.
Ba đạo thân ảnh cực kỳ nhanh ngang trời bay vút, Minh Vũ Đại Đế cùng Kim Dương Điêu đã xa xa đuổi theo. Tả Khâu Công Nghiệp xa xa chứng kiến Minh Vũ Đại Đế cùng Kim Dương Điêu, trong nội tâm kinh hãi, chẳng lẽ đệ đệ mình đã bị giết? Hắn tâm cứng rắn như sắt, lại hiện lên một tia bi ý, lúc này còn là bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, hắn cướp đường mà chạy.
Đột nhiên, Tả Khâu Công Nghiệp nghiêng mắt nhìn đến pháp trận xa xa trong sơn cốc kia, trong nội tâm vừa động, đây có lẽ là một cơ hội cuối cùng!
Tả Khâu Công Nghiệp thúc dục tất cả huyền khí trong cơ thể, hướng Khốn trận mà Thác Bạt Nham bố trí bay vút đi.
Bọn người Nhiếp Thanh Vân, Minh Vũ Đại Đế đã từ bốn phương tám hướng đem Tả Khâu Công Nghiệp vây quanh.
- Tả Khưu lão nhân, lúc này ngươi còn chạy trốn nơi đâu!
Trên mặt Nhiếp Thanh Vân toát ra một tia thần ranh mãnh sắc.
- Nhiếp Thanh Vân, chớ đắc ý quá sớm!
Tả Khâu Công Nghiệp hừ lạnh một tiếng, đã rơi vào chỗ mắt trận, ngẩng đầu nhìn bọn người Nhiếp Thanh Vân, trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang lạnh lùng.
Bọn người Nhiếp Thanh Vân, Minh Vũ Đại Đế không có nhìn ra chỗ pháp trận này ảo diệu, nhô lên cao đập xuống.
Kim Dương Điêu cũng từ trên bầu trời lao xuống.
Xa xa, Thác Bạt Nham cũng đã sắp bị Phong Độc Châm bức cho điên rồi, một đường như điên mà chạy.
Ong ong ong, bầy Phong Độc Châm bám theo một đoạn.
Dần dần, Thác Bạt Nham đã chạy tới nam diện của Cấm Vực Chi Địa, phía trước là một ngọn núi bao, tùng lâm rậm rạp, hắn một đầu đâm vào trong rừng rậm, sau khi chạy vài trăm mét, đột nhiên phát hiện xa xa có một huyệt động tĩnh mịch, cửa vào cái huyệt động này tại ở bên trong khối cự thạch, trong đó trận trận âm phong thổi tới.
Lúc này Thác Bạt Nham đã bị chích đến đầu tựa như đầu heo, đâu thèm nghĩ được nhiều như vậy, bỗng nhiên chui đi vào.
Những con Phong Độc Châm kia ở cửa vào huyệt động bồi hồi hồi lâu, không dám tiếp tục bay vào.
Thần hồn của Diệp Thần một mực truy tung Thác Bạt Nham, theo ở phía sau, chứng kiến Thác Bạt Nham một đầu chui vào trong huyệt động, lập tức đi theo.
Diệp Thần, A Ly cùng Tiểu Dực đã rơi vào bên ngoài huyệt động này, hướng trong đó nhìn lại, tĩnh mịch hắc ám.
Thần hồn nhanh chóng đi đến bên trong xâm nhập, Diệp Thần truy tung đến Thác Bạt Nham đang một mực chạy vào bên trong, huyệt động này uốn lượn khúc chiết, một đường xuống dưới, đi thông chỗ sâu nhất trong lòng đất.
Trong lòng Diệp Thần vừa động, chẳng lẽ cái huyệt động này, chính là đi thông chỗ mà trước kia mình dùng thần hồn điều tra đến, là nơi phát ra âm khí? Cái động khẩu thỉnh thoảng lại có trận trận âm gió thổi tới.
Lòng đất của Cấm Vực Chi Địa, không ngừng có âm phong bốc lên, không biết ẩn dấu bí mật gì.
Diệp Thần từ chỗ Kim Dương Điêu cảm giác đến bọn người Minh Vũ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân đại cục đã định, mình muốn tiếp tục truy tung Thác Bạt Nham hay không?
- Diệp Thần ca ca, chúng ta đi vào hay không?
Tiểu Dực nhìn về phía Diệp Thần hỏi.
Con mắt thanh tịnh của A Ly nhìn xem Diệp Thần, trưng cầu ý kiến Diệp Thần.
- Đi, chúng ta vào xem!
Diệp Thần làm quyết định, mang theo A Ly, Tiểu Dực chung một chỗ, chui vào trong huyệt động này, trong huyệt động ánh sáng có chút hôn ám, hai bên đều là thạch bích do nhân công mở.
Theo huyệt động cửu khúc mười tám khom một đường đi xuống, thần hồn của Diệp Thần một mực đi đến bên trong kéo dài, chú ý đến tình huống bên trong động huyệt, một khi phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng có thể có chỗ chuẩn bị.
Thác Bạt Nham kia thật đúng là hoảng hốt chạy bừa, thẳng đến tiến nhập một mảnh khu vực so sánh khoáng đạt trống trải, thấy Phong Độc Châm đằng sau không có đuổi theo, lúc này mới gấp thở ra một hơi.
Trong lòng của hắn thật tình cảm giác oan uổng, vì cái gì trước kia thời điểm sử dụng Phong Độc Châm, cho tới bây giờ không có xảy ra vấn đề, lúc này đây như thế nào vừa thả ra, những con Phong Độc Châm kia liền đào ngũ hướng về phía mình cắn, làm cho hắn như thế nào cũng nghĩ không thông đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ là có người ở trong đó giở trò?
Chỉ là, nếu như thực sự có người giở trò, đối phương đến tột cùng là dùng thủ đoạn gì?