Đạm Đài Lăng có chút vuốt cằm nói, trên người bạch sắc sa lăng phát ra hào quang chói mắt, đem toàn thân nàng bao trùm, chống lại cổ khí tức kia xâm hại.
Đạm Đài Lăng ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, một vòng lưu quang ở trên thân thể của nàng xoay quanh.
Diệp Thần xếp bằng ở vị trí cách Đạm Đài Lăng khá xa, đưa lưng về phía Đạm Đài Lăng, hắn không nguyện ý cho bất luận kẻ nào chứng kiến cảm xúc của mình giờ phút này, cúi đầu xuống, nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười của A Ly, cùng bộ dạng sau biến hóa chậm rãi trùng hợp chung một chỗ, thiển cười thản nhiên. Một khi an tĩnh lại, Diệp Thần liền không nhịn được sẽ đi nghĩ.
A Ly chết rồi, mỗi lần nghĩ tới đây, tâm Diệp Thần như là bị vạn trùng gặm phệ, loại thống khổ đó làm cho Diệp Thần rất muốn khóc.
Còn có Tiểu Dực, tuy nói cùng Tiểu Dực chung một chỗ thời gian tương đối ngắn, nhưng Diệp Thần sớm đã đem Tiểu Dực trở thành thân đệ đệ của mình.
Lúc trước không nên tới lòng đất !
Nếu như không đến lòng đất, liền sẽ không phát sinh chuyện như vậy !
Đều trách mình, cho là có thần hồn, liền vững như Thái Sơn .
Tự trách làm cho trong lòng Diệp Thần giống như là bị đao nhọn đâm, đau nhức triệt nội tâm.
A Ly, thực xin lỗi, ta vô dụng! Diệp Thần một quyền đánh ở trên vách tường bên cạnh, một vết máu đỏ thẫm theo vách tường chảy xuống, không có vận chuyển huyền khí, hắn cũng bất quá là thân thể phàm nhân, nhưng mà trong nội tâm, so với miệng vết thương trên tay càng đau nhức, trong hốc mắt nước mắt rốt cuộc ngăn không được, theo gương mặt chảy xuống.
Đạm Đài Lăng mở to mắt, nhìn xem bóng lưng Diệp Thần cô đơn cô độc, thần sắc có chút dừng lại, có chút khó hiểu hỏi thăm:
- Con ly miêu đó, đối với ngươi mà nói, thực có trọng yếu như vậy sao?
- Ngươi không hiểu.
Thanh âm của Diệp Thần có chút trầm thấp cùng khàn giọng.
- Ta không hiểu?
Đạm Đài Lăng nhớ tới lúc phụ vương rời đi, lòng của nàng, giống như là bị từng khúc tách rời vậy, lúc ấy nàng không hiểu, nàng chỉ biết là phải vì phụ vương báo thù, vì vậy nàng cầm tam xoa kích của phụ vương, trong đầu bị sát niệm nhồi vào, cho đến huyết nhuộm cả phiến hải vực, thời điểm đó, nàng ngộ đến võ đạo chân ý của nàng, sinh tử chi đạo! Báo thù xong, nàng mờ mịt, nguyên lai báo thù cũng vô pháp làm cho nàng cảm giác được khoái hoạt, lòng của nàng dần dần chìm vào hải vực băng lãnh nhất, cho đến hôm nay, nàng nhẹ khẽ lắc đầu, có chút trầm ngâm nói.
- Có lẽ ta thật sự không hiểu.
Diệp Thần hít sâu một hơi, cưỡng chế đè ép tưởng niệm đối với A Ly cùng Tiểu Dực xuống dưới, lòng bàn tay phải hướng lên, huyền khí phi đao lăng không hiển hiện, cực kỳ nhanh xoay tròn, điều chỉnh phương hướng, từng cổ sát ý trong nháy mắt tràn đầy cả thạch thất.
- Bất kể là âm hồn kia, hay là độc thủ phía sau màn Cấm Vực Chi Địa, ta đều muốn giết!
Trong đôi mắt Diệp Thần hiện đầy tơ máu, một cổ sát niệm cừu hận điên cuồng tuôn ra, phi đao này nguyên bản thanh tịnh, tựa hồ mang lên một vòng khí tức màu đen.
Từ trên huyền khí phi đao lộ ra sát ý khủng bố, làm Đạm Đài Lăng cũng không nhịn được cảm thấy sợ, nàng hiểu rõ, trong sát ý này, dẫn theo một tia ma niệm, nếu như mặc cho Diệp Thần cứ như vậy phát triển xuống dưới, có một ngày Diệp Thần tất nhiên sẽ thành ma, bất quá thành ma thì như thế nào, Đạm Đài Lăng lại sẽ không nói cái gì, muốn nói ma niệm, kỳ thật nàng cũng có, mỗi người đều có con đường mình lựa chọn, chính tà đều không sao cả, nàng không quan tâm, huống chi Diệp Thần cùng nàng, bất quá là người qua đường ngẫu nhiên có một chút cùng xuất hiện.
Đạm Đài Lăng nhìn nhìn Diệp Thần, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng sâu kín truyền đến nói:
- Đã từng có lúc ta cũng như ngươi đồng dạng, ta nguyên là một công chúa Hải yêu tộc, mỗi ngày đều sinh hoạt vô ưu vô lo, thẳng đến một ngày, phụ vương bị cừu gia giết chết, lúc ấy ta cũng như ngươi, ta lấy tam xoa kích của phụ vương, giết sạch tất cả cừu gia, bất quá về sau lại phát hiện, đây hết thảy đều không có chút ý nghĩa nào, cho dù giết bọn họ, phụ vương cũng không có khả năng sống lại.
Đạm Đài Lăng cũng không biết, mình hôm nay sao lại nói nhiều lời như vậy.
- Nếu như sự tình đồng dạng phát sinh lần nữa, ngươi còn có thể giết cừu gia không?
Diệp Thần quay đầu nhìn thẳng Đạm Đài Lăng.
Đạm Đài Lăng hơi sững sờ, chậm rãi nhổ ra một chữ:
- Giết.
Cái chữ này, lại có một loại quả quyết nói không nên lời.
Diệp Thần quay đầu lại, không nói gì thêm.
Đạm Đài Lăng đột nhiên cảm giác, trong nội tâm một ít khúc mắc hóa không mở, lại có một ít chuyển biến, nguyên lai, hết thảy căn bản không cần bất luận lý do gì.
- Có lẽ có một ngày ngươi sẽ phát hiện, trong cuộc sống cái gọi là tình cảm, cùng đạo trong vũ trụ mênh mông so sánh, bất quá là nhất thời, tuế nguyệt kéo dài cuối cùng sẽ đem bất cứ tia cảm tình nào phai mờ, vô tình mới là võ đạo thuần túy.
Ngón tay ngọc của Đạm Đài Lăng vuốt mái tóc rối, dung nhan này cao quý, giống như một tòa chạm ngọc không tỳ vết, trên mặt nàng biểu lộ yên tĩnh, nhìn không ra một tia tâm tình ba động, đẹp đến không giống người trong nhân gian, mà nàng nói những lời này, cũng không mang theo một tia khói lửa.
- Bất kỳ một người nào nói như vậy, đều khó có khả năng hiểu được, cảm tình chính thức sẽ không bị tuế nguyệt phai mờ, bất quá có một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.
Trong đầu Diệp Thần hiện ra bộ dạng A Ly, Diệp Thần hiểu rõ, cho dù tuế nguyệt lại kéo dài, hắn cũng không có khả năng đem A Ly quên mất.
Đạm Đài Lăng từ chối cho ý kiến.
Hồi lâu, hai người đều không nói gì thêm, trong thạch thất yên tĩnh trở lại.
Lại qua nửa canh giờ, Đạm Đài Lăng rốt cục có chỗ khôi phục, đứng lên, nhìn về phía Diệp Thần nói:
- Chúng ta xuống dưới.
Đạm Đài Lăng lần nữa đứng dậy, trên người thấu ra khí thế, cùng trước kia đã hoàn toàn bất đồng, vầng sáng thất thải ở quanh thân lưu chuyển, hướng phương hướng đầu bậc thang đi đến.
Cho dù Đạm Đài Lăng chưa có trở lại trạng thái đỉnh phong, cũng không xê xích bao nhiêu.
Diệp Thần cũng đứng lên, đi theo đằng sau Đạm Đài Lăng, huyền khí trong cơ thể Diệp Thần trải qua một ít kích phát đặc thù, cũng sinh ra một tia lột xác, có một ít tiến triển, cách Thiên Tôn cấp càng gần một bước, hơn nữa huyền khí trong cơ thể, cũng so với trước đây càng thêm cuồng bạo, làm Diệp Thần có chút nỗi lòng xao động.
Diệp Thần hiểu rõ, chuyện tình A Ly cùng Tiểu Dực, đối với đạo tâm của mình tạo thành một ít ảnh hưởng, hắn hiện tại gặp phải hai lựa chọn, một cái là quên chuyện tình A Ly cùng Tiểu Dực, một lần nữa vững chắc đạo tâm, một cái khác, thì là tự hủy đạo tâm, mà kết quả, rất có thể là hóa thân thành ma.
Chỉ là, quên mất A Ly cùng Tiểu Dực, đó là không có khả năng.
Diệp Thần không biết, kết quả như vậy sẽ như thế nào, nhưng mà không quản là dạng kết quả gì, đều phải thừa nhận!
Đi theo đằng sau Đạm Đài Lăng, tay trái Diệp Thần cầm Phá Ngục Kiếm, tay phải ngưng hóa ra huyền khí phi đao, không biết phía dưới cổ mộ này, lại sẽ có chút gì đó.