Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 368: Minh hoàng kiếm (1)




Đạm Đài Lăng theo thang lầu một mực đi xuống dưới, chỉ thấy hai bên thang lầu, có vô số cỗ Khô Cốt, những Khô Cốt này có rất nhiều công tượng, trong tay còn cầm một ít xẻng sắt các loại gì đó, sau khi phần mộ xây xong sẽ chết ở nơi này, có rất nhiều cường giả tiến vào trong đó thăm dò, không biết bị người phương nào giết chết.
Diệp Thần một cước đạp xuống, thanh âm răng rắc vang lên, một ít xương cốt bị hắn giẫm thành mảnh vỡ.
Thanh âm trầm thấp trầm đục ở trong thang lầu quanh quẩn thật lâu, một mực đi thông sâu trong lòng đất xa xôi.
Trong lòng Diệp Thần khẽ kinh, phóng nhẹ cước bộ.
- Thang lầu này có lẽ sẽ bố trí một ít cơ quan.
Thanh âm Đạm Đài Lăng từ phía trước truyền đến, phía dưới từng đợt âm hàn chi khí dâng lên, lúc này ngay cả nàng cũng không dám khinh thường.
Tê tê!
Đột nhiên, từng đạo thanh âm bén nhọn từ phía dưới truyền đến.
Diệp Thần nhíu lông mày lại, phía dưới tới, cũng không biết là quái vật gì, hắn đem Phá Ngục Kiếm ra.
Bất quá một lát, chỉ thấy từng đạo U Ảnh cực kỳ nhanh hướng bên này đánh tới.
- Là một ít âm hồn bình thường!
Đạm Đài Lăng trầm giọng nói, những âm hồn bình thường này thực lực cũng không phải rất mạnh, bạch sắc sa lăng của nàng bay ra, đụng vào trên thân những âm hồn kia, bùm bùm bùm, nguyên một đám âm hồn trong nháy mắt nổ bung.
Vài đạo âm hồn thực lực hơi mạnh vượt qua bạch sắc sa lăng, giương nanh múa vuốt mà hướng nàng đánh tới, diện mục dữ tợn.
Đạm Đài Lăng giơ lên thần kích, nhô lên cao đâm tới, từng đạo Thất Thải thần quang oanh ra.
Đạo đạo Thất Thải thần quang trúng mục tiêu âm hồn, ầm ầm nổ vang, âm hồn thê lương giãy dụa, bị Thất Thải thần quang nuốt hết, hóa thành tro tẫn.
Cả thang lầu khắp nơi bao phủ ở bên trong Thất Thải thần quang, cực kỳ đẹp mắt.
Mỗi một đạo Thất Thải thần quang, tất cả đều ẩn chứa võ đạo pháp tắc, uy lực cường hoành, những âm hồn này ít nhất đều là thực lực Huyền Tôn cấp, lại không ngừng bị một đạo thần quang oanh kích.
Thực lực của Đạm Đài Lăng, làm Diệp Thần âm thầm kinh hãi không thôi, hắn nắm chặt Phá Ngục Kiếm, trên cánh tay nổi gân xanh. Biểu hiện ra nội tâm của hắn cảm xúc ba động, nếu như mình có thực lực như vậy, vậy thì quả quyết sẽ không phát sinh chuyện như trước đây, A Ly cùng Tiểu Dực cũng sẽ không chết rồi!
Một tia khí tức màu đen ở bên trong cửu tinh vận hành, Diệp Thần biết rõ, đó là đối với thực lực khát vọng mà sinh ra ma niệm.
Diệp Thần cẩn thủ bản tâm. Không để cho mình bị cổ ma niệm này ăn mòn. Hắn không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
- Chúng ta đi.
Đạm Đài Lăng nhìn thoáng qua Diệp Thần, nàng cũng đã nhận ra Diệp Thần dị trạng, bất quá nàng không nói gì thêm, phụ cận thân thể bao phủ thủy hệ huyền khí nồng đậm, thả người bay vút xuống dưới.
Diệp Thần theo sát phía sau.
Bùm bùm bùm! ! !
Ven đường đụng phải vô số âm hồn, lúc chúng nó còn không có tiếp xúc đến Đạm Đài Lăng, liền bị Thất Thải thần quang oanh trúng, thê lương kêu thảm tứ tán tan rã.
Một đường hướng sâu trong lòng đất đi vài trăm mét, đã đến phía trước một chỗ địa đạo. Đi phía trước nhìn lại, đen kịt một mảnh, thấy không rõ lắm đến tột cùng là tình huống nào.
Trước cửa vào có một tấm bia đá cao ba thước, phía trên viết vài văn tự cổ thể Long Phi Phượng Vũ: Lăng ngủ Minh Hoàng, tự ý xâm nhập… chết.
- Minh Hoàng? Lại là hắn.
Đạm Đài Lăng có chút kinh ngạc.
- Minh Hoàng là người phương nào?
- Minh Hoàng là một siêu cấp cường giả thời kỳ thượng cổ ở vài ngàn năm trước. Nghe nói thực lực cũng đã siêu phàm, xa xa không phải ta có thể với tới, bất quá ở lúc tu luyện, bị tâm ma xâm lấn mà chết, tộc nhân của hắn vì hắn tu kiến bảy chỗ lăng mộ, về sau những lăng mộ kia đều bị người đào trộm, kẻ trộm mộ muốn từ đó đào móc ra di vật của Minh Hoàng. Nhưng tử thương vô số, y nguyên không thu hoạch được gì, bảy lăng mộ này đều là giả, không biết chỗ này, có phải thật hay không.
Đạm Đài Lăng nói.
- Trên Cổ Yêu điển tịch của Hải yêu nhất tộc ta, từng có một ít ghi lại.
Bảy giả mộ, dụ sát không biết bao nhiêu người, không biết nơi này có phải thật hay không, không quản thiệt giả, trong đó chỉ sợ đều là hung hiểm.
- Ngươi đi theo sau người ta năm trượng, nếu kích hoạt cơ quan, sinh tử chỉ có thể nhìn vận khí của ngươi.
Đạm Đài Lăng trầm tĩnh như nước, đã hướng cửa địa đạo bước ra một bước.
Diệp Thần nhìn xem bóng lưng Đạm Đài Lăng dần dần biến mất ở trong địa đạo, đi theo, đã quyết định tới nơi này, hắn sớm đã đem sinh tử không để ý.
Địa đạo tĩnh mịch hôn ám, một mực thông vào bên trong, thần hồn của Diệp Thần điều tra bốn phía, lại không có xem xét đến cơ quan gì, một đường về phía trước thăm dò, tiến nhập trong một đại sảnh trống trải, cái đại sảnh này phương viên có vài ngàn mét, vách tường quanh thân đều là do hoàng kim chế tạo thành, hiện đầy các loại Đồ Đằng thần bí.
Trong đại sảnh trống rỗng, không có bài trí gì, trên không trong đại sảnh lơ lửng một băng quan, trong đó lẳng lặng nằm một cỗ thi thể, mặc trường bào màu vàng sáng, thân thể không có bất kỳ hủ hóa, y nguyên rõ ràng có thể thấy được dung nhan của hắn, bộ dáng thanh niên, tóc dài phiêu nhiên, có một loại oai hùng khí nói không nên lời, đương nhiên số tuổi thật sự của hắn, ai cũng nhìn không ra được. Quanh thân thể của hắn bầy đặt các loại trang sức, chừng vài chục dạng.
Người này, hẳn chính là Minh Hoàng trong truyền thuyết!
Trong đại sảnh to như vậy, rõ ràng không có bố trí bất luận cơ quan gì, chẳng lẽ sẽ không sợ thi thể bị trộm sao?
Thần hồn Diệp Thần đảo qua mặt đất, ở trên đều là thi thể, có mấy trăm bộ, bên cạnh thi thể những cường giả này, rơi lả tả đại lượng linh bảo, nhưng không biết bị người phương nào giết chết.
Chẳng lẽ, trong đại sảnh này, cũng không phải là không có cơ quan, mà là cơ quan quá mức bí ẩn rồi? Bằng không những cường giả này cũng sẽ không chết ở chỗ này.
Những cường giả kia thi thể đều đã trải qua hủ hóa, tản ra thi hủ khí dày đặc.
Ánh mắt rơi vào phía dưới mặt đất băng quan, chỗ đó có một bệ đá cự đại, trên bệ đá không có bầy đặt vật gì khác, vị trí chính giữa đâm một thanh kiếm, thanh kiếm này thoạt nhìn cùng thiết kiếm bình thường không có gì khác nhau, tạo hình có vài phần kỳ lạ, trên thân kiếm che kín gai ngược, phía trên đã là tú tích loang lổ.
Thần hồn đảo qua kiếm thể, một cổ khắc nghiệt khí từ trên thân kiếm xuyên suốt mà đến, Diệp Thần bị sát ý rét lạnh này làm sợ tới mức run rẩy một cái, thanh kiếm này, tuyệt đối bất phàm, trên thân kiếm mơ hồ có ba chữ nhỏ, Minh Hoàng Kiếm, Diệp Thần không dám lại dùng thần hồn dò xét, đem thần hồn thu trở về.
Đạm Đài Lăng đã tiến nhập trong đại sảnh phía trước, Diệp Thần nhanh hơn cước bộ đi theo.
- Trước đừng tiếp cận trong đại sảnh!
Diệp Thần dùng thần hồn truyền lại một tia tin tức cho Đạm Đài Lăng, đã thấy Đạm Đài Lăng tiến vào đại sảnh, sớm đã đứng vững bước, dùng trí tuệ của Đạm Đài Lăng, không có khả năng không biết trong đại sảnh này có cổ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.