Nhiếp Thanh Vân cùng lão giả kia cũng không nghĩ tới, Diệp Thần cái Yêu Vương này là giả, thực lực chân thật mạnh nhất cũng không quá đáng là Huyền Tôn trung kỳ mà thôi, nếu bọn hắn biết rõ chân tướng, sẽ không chắc chắc ngồi ở chỗ này như vậy, thương lượng nên như thế nào đối kháng Nam Man quốc. Ở Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu xem ra, Nam Man quốc là đi tìm chết, Yêu Vương điện hạ chỉ là cùng các ngươi chơi một chút mà thôi, chờ Yêu Vương điện hạ chơi chán rồi, thổi khẩu khí, diệt một Nam Man quốc nho nhỏ còn không đơn giản?
- Nghe nói Nam Man quốc cùng Tây Võ Đế Quốc khai chiến, hiện tại tình hình chiến đấu thế nào?
Diệp Thần mở miệng hỏi.
Nghe được Diệp Thần hỏi, Minh Võ Đại Đế đang trong trầm tư nói ra:
- Nói ra thật xấu hổ, tình hình chiến đấu mới nhất, Tây Võ Đế Quốc đã có tám quận huyện rơi vào tay giặc rồi, kể cả Đông Lâm quận ở bên trong.
- Đông Lâm quận?
Diệp Thần nhíu lông mày thoáng một phát.
Minh Võ Đại Đế lập tức nói:
- Ta từng phái người tiến về Đông Lâm quận, muốn tiếp ứng Diệp gia rút lui khỏi Đông Lâm quận, nhưng vẫn không có tìm được chỗ Diệp gia, bên Đông Lâm quận kia truyền đến tin tức, Diệp gia tập kích quân đội Nam Man quốc, giết địch mấy ngàn, bất quá giống như chết mấy tộc nhân.
- Chết mấy tộc nhân?
Diệp Thần bỗng nhiên nắm chặc nắm đấm, trong đôi mắt hàn quang bạo phát, người Diệp gia tộc vốn là không nhiều lắm, đến bây giờ mới thôi cộng thêm tiểu hài tử cũng không quá đáng mấy ngàn, chiến chết một tộc nhân, đối với Diệp Thần mà nói, đều không khác trong lòng chọc một đao, Diệp gia chỉ cần tiếp tục dừng lại ở trong sơn cốc kia, tạm thời hẳn là an toàn, bất quá thời gian lâu thì không nhất định rồi, lúc nào phải tranh thủ thời gian về Diệp gia một chuyến!
Chứng kiến thần sắc Diệp Thần, Minh Võ Đại Đế đã là minh bạch, người Diệp gia tộc ở trong nội tâm Diệp Thần đến tột cùng có trọng yếu bao nhiêu.
- Mặt khác... Còn có một việc, Ngân Bắc quận cũng đã rơi vào tay giặc, Ân Hoàng thúc hắn... đã chết trận, đây là một phong thơ hắn để lại cho ngươi.
Minh Võ Đại Đế đem một phong thư tín đưa cho Diệp Thần, thần sắc có chút ảm đạm, trước đây hắn ý đồ phái người đi nghĩ cách cứu viện Ân Mông Điền, nhưng thời điểm người của hắn qua, đã chậm, Ân Mông Điền thân trúng bảy mũi tên, đứng ở đầu tường Ngân Bắc quận, một mực nhìn xa đế đô. Trước khi Hoàng thúc chiến tử, hẳn là muốn cùng ngươi nói mấy câu, chỉ là không có cơ hội. Nhưng Minh Võ Đại Đế biết rõ hoàng thúc muốn nói điều gì, Ân thị hoàng tộc đời đời đều sinh tồn ở trên mảnh thổ địa này, quốc không thể vong, huyết mạch không thể đoạn!
Diệp Thần giật mình sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Ân vương gia vậy mà chiến chết rồi, nhớ tới trước kia cùng Ân vương gia lần thứ nhất tại lòng đất Liên Vân Sơn Mạch gặp nhau, giọng nói và dáng điệu nụ cười của Ân vương gia tựa hồ còn rõ mồn một trước mắt, Ân vương gia nói những lời kia, ký ức hãy còn mới mẻ, chỉ là không nghĩ tới, nhân sinh vô thường, Diệp Thần vươn tay, từ trong tay Minh Võ Đại Đế tiếp nhận thư, mở ra.
- Nhận thức Diệp Thần tiểu hữu, cùng Diệp Thần tiểu hữu trở thành bạn vong niên, chính là sự tình Ân Mông Điền ta nhân sinh rất may mắn, đáng tiếc một mực không thể nâng cốc ngôn hoan. Thanh Sơn khắp nơi vùi trung cốt, không cần da ngựa bọc thây. Ân Mông Điền thân là người Ân thị hoàng tộc, vì Ân thị hoàng tộc chết trận, chính là bổn phận Ân Mông Điền, có chết cũng vô hối, chính như Diệp gia ở trong lòng Diệp Thần tiểu hữu... Lão hủ cho dù chết trận, cũng không nguyện bỏ xuống dân chúng Ngân Bắc tham sống sợ chết... Tây Võ Đế Quốc bấp bênh. Lão hủ có một cái yêu cầu quá đáng, Ân Mông Điền tự biết dùng quốc lực Tây Võ Đế Quốc, không cách nào cùng Nam Man quốc đối kháng, nếu Diệp Thần tiểu hữu có năng lực, xin giúp Ân thị hoàng tộc giữ lại một tia huyết mạch, lão hủ vô cùng cảm kích... Ân Mông Điền dập đầu bái thượng.
Xem hết thư của Ân Mông Điền, Diệp Thần xúc động thở dài, Ân Mông Điền chính trực khí khái, Diệp Thần một mực đều rất khâm phục. Biết tin Ân Mông Điền chết, nội tâm Diệp Thần nổi lên trận trận thương cảm cùng đau lòng.
- Hoàng thúc lúc con sống, rất được dân chúng Ngân Bắc kính yêu, thời điểm chết trận, Ngân Bắc quận có 60 vạn dân chúng tự nguyện cùng hoàng thúc hi sinh vì nước.
Mặc dù ý chí sắt đá như Minh Võ Đại Đế, cũng không khỏi lòng như đao cắt, hốc mắt hiện hồng.
Nhìn xem thư tín trong tay, Diệp Thần im lặng hồi lâu, một trưởng lão như vậy thỉnh cầu. Diệp Thần có thể nào không đáp ứng! Ân vương gia, ngươi nghỉ ngơi a. Ta chắc chắn trợ giúp Tây Võ Đế Quốc cùng Nam Man quốc tử chiến đến cùng, nếu vô lực xoay chuyển trời đất, ta cũng sẽ bảo vệ một tia huyết mạch của Ân thị hoàng tộc các ngươi. Diệp Thần bày tay trái khẽ nhúc nhích, một đoàn Tử Hỏa đem phong thư này thiêu đốt, từng mảnh tro tàn như là Hồ Điệp bay múa.
- Minh Võ huynh kế tiếp có an bài gì?
Diệp Thần nhìn về phía Minh Võ Đại Đế nói, hắn đã đối với Minh Võ Đại Đế cải biến xưng hô, dùng thực lực bây giờ của Diệp Thần, dĩ nhiên siêu thoát trên quốc gia rồi.
Đối với xưng hô cải biến, Minh Võ Đại Đế cũng lơ đễnh, bản thân thực lực Diệp Thần mạnh như thế, lại có bối cảnh vượt quá tưởng tượng, ngay cả bọn người Nhiếp Thanh Vân đối với Diệp Thần cũng cung kính có gia.
Minh Võ Đại Đế nói:
- Theo ta được đến tin tức, Nam Man quốc ngoại trừ Thác Bạt Hồng Dã là một Huyền Tôn trung kỳ cường giả ra, còn có bốn Thiên Tôn cao thủ, trong bốn Thiên Tôn cao thủ kia, có một cái bị trọng thương, cho nên chỉ có ba Thiên Tôn cao thủ có thể xuất chiến. Bản thân Thác Bạt Hồng Dã chắc có lẽ không đến Tây Võ Đế Quốc, dùng thực lực của chúng ta, có thể đủ đối phó ba Thiên Tôn cao thủ còn lại, chỉ là tạm thời còn sờ không rõ hướng đi của bọn hắn. Mặt khác, sau lưng Thác Bạt Hồng Dã có tông môn bối cảnh cường đại, rất có thể sẽ tìm giúp đỡ tới. Những ngày này quân đội Nam Man quốc một mực không có tiến công đế đô, rất có thể là đang chờ.
- Tông môn bối cảnh?
Diệp Thần cảm thấy nghi hoặc.
- Đúng vậy. Nam Man quốc còn có Tây Võ Đế Quốc chúng ta, đều thần phục với một ít đại tông môn ở Trung Ương Đế Quốc, Tây Võ Đế Quốc chúng ta thần phục, là một tông môn tên là Lôi Âm Tông, tông môn kia vốn là một nhất lưu tông môn ở Trung Ương Đế Quốc, về sau từ từ suy yếu, mà Nam Man quốc thần phục, là một tông môn tên là Hỏa Tà tông, những năm này dùng thủ đoạn lăng lệ ác liệt, đã xâm nhập hàng ngũ mười đại tông môn của Trung Ương Đế Quốc.
Minh Võ Đại Đế nói.
Nghe được Minh Võ Đại Đế nói, Diệp Thần xem như đã minh bạch, những quốc gia này ở giữa tranh đấu, nguyên lai là thế lực bên Trung Ương Đế Quốc kia âm thầm thao túng, trách không được tông môn Trung Ương Đế Quốc không có chiếm đoạt những tiểu quốc này. Đoán chừng những đại tông môn kia đối với chinh phục những tiểu quốc này cũng không có hứng thú gì, chỉ là đem những tiểu quốc này trở thành quân cờ.