( *** Nữu nhi là Nhu nhi đó nha các bác, Nữu nhi mới là tên thật của nàng, không biết sau này tác giả có lấy tên cũ hay không, nhưng hiện tại xưng hô là như vậy.)
Tử Lam quận chúa quả thực muốn bị đánh ngất xỉu đi qua, nàng lúc này mới sợ, không dám lại tiếp tục đi phía trước một bước, Diệp Thần ra tay quá độc ác, một chút cũng không có cố kỵ thân phận quận chúa của nàng, trước kia tại Vân Yên quận, nàng vẫn luôn là quyền sanh sát trong tay, chỉ có nàng đánh người khác, còn không ai dám khi dễ nàng như vậy!
- Các ngươi đều chết hết ư, còn không giúp đỡ!
Tử Lam quận chúa ủy khuất lớn tiếng chửi bới.
Bọn người Liên thiếu cốc chủ, Mạc thiếu bảo chủ chần chờ một chút, Diệp Thần không biết là tu vi gì, trong nội tâm bọn hắn hơi có chút kiêng kị.
- Hôm nay nếu các ngươi không hỗ trợ, ta trở về bẩm báo phụ vương ta, hôm nay các ngươi mơ tưởng bước ra Vân Yên quận!
Tử Lam quận chúa khóc mắng.
Bọn người Liên thiếu cốc chủ hai mặt nhìn nhau, cắn răng một cái, hướng Diệp Thần đánh tới, dù sao bọn hắn cũng là một ít Địa Tôn cấp cao thủ, ở trong bạn cùng lứa tuổi thật đúng là rất ít gặp được qua đối thủ, bọn hắn suy đoán, Diệp Thần tuyệt đối không dám ở trong Vân Yên quận này giết người, trước tiên đem Tử Lam quận chúa cứu nói sau, bằng không thì chuyện hôm nay không cách nào cùng trưởng bối gia tộc bàn giao.
Chứng kiến mấy người này đánh về phía Diệp Thần, chỉ thấy Tiểu Dực vèo một tiếng xông lên.
- Dã tiểu hài tử, cút ngay!
Chứng kiến Tiểu Dực nhào lên, Liên thiếu cốc chủ vung tay lên, muốn đem Tiểu Dực phiến bay ra ngoài, thời điểm tay của hắn phiến tới ngực Tiểu Dực, "Bành" một tiếng, giống như là lắc trên một khối thép tinh, tay phải lập tức bị chấn run lên, nhìn xem Tiểu Dực, nhưng lại không chút sứt mẻ.
- Không cho phép bảo ta dã tiểu hài tử!
Tiểu Dực phẫn nộ xông lên, đối với Liên thiếu cốc chủ là một quyền.
Bành! ! !
Cả người Liên thiếu cốc chủ bay đi ra ngoài, ngã ở cách đó không xa, nện lật ra mấy cái giá đỡ, bình bình lọ lọ phía trên bùm bùm cách cách nện ở trên người hắn, toái đầy đất, sắc mặt hắn tái nhợt, bụm lấy phần bụng, đã trúng một quyền này, hắn cơ hồ muốn đem ruột nhổ ra rồi.
Ngay sau đó, bành bành bành, bọn người Mạc thiếu bảo chủ cũng lần lượt bay ngược đi ra ngoài.
Tiểu hài tử này đến tột cùng là người nào, quả thực là đáng sợ! Mấy người bọn hắn giống như là gặp quỷ, hoảng sợ nhìn xem Tiểu Dực.
Mà ngay cả Tề trai chủ cũng bị thực lực Tiểu Dực chấn kinh rồi, Tiểu Dực xem ra, cũng chỉ có năm sáu tuổi mà thôi, bề ngoài giống như thực lực không thua Thiên Tôn cao thủ!
Tiểu Dực tựa hồ vẫn còn chưa thỏa mãn, xông đi lên đối với bọn người Liên thiếu cốc chủ một hồi quyền đấm cước đá, chỉ nghe bọn người Liên thiếu cốc chủ thê lương kêu thảm thiết không thôi. Nắm đấm của Tiểu Dực là ngay cả Huyền Tôn cấp cao thủ cũng không dám chọi cứng, nếu như không phải Tiểu Dực gắng thu sức mà nói, đoán chừng bọn người Liên thiếu cốc chủ sẽ bị một quyền đánh chết.
- Ta là Thương Vân cốc Thiếu cốc chủ, các ngươi dám đánh ta, chết chắc rồi!
Bọn người Liên thiếu cốc chủ càng không ngừng hô to, nhưng mà nghênh đón bọn hắn lại là nắm đấm giống như mưa to gió lớn của Tiểu Dực. Bọn người Liên thiếu cốc chủ bị đánh đến chết đi sống lại, ngữ khí dần dần mềm nhũn ra.
- Tha mạng, tha mạng a!
Bọn người Liên thiếu cốc chủ bị Tiểu Dực đánh đến mặt mũi bầm dập, kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, nào còn có phong độ thế gia đệ tử gì.
Tiểu Dực cái tiểu hài tử khuynh hướng bạo lực này, nghe được bọn người Liên thiếu cốc chủ xin tha, vẫn là đạp đạp đạp ở trên mặt bọn hắn cuồng đạp vài chân, lập tức máu mũi bay tứ tung.
- Hừ hừ hừ, muốn đánh nhau phải không, tìm một chút người lợi hại tới, chút thực lực ấy, một chút ý tứ cũng không có!
Tiểu Dực một bên nói, một bên lại đạp đạp đạp ở trên mông đít bọn người Liên thiếu cốc chủ đá mấy cước, làm cho bọn người Liên thiếu cốc chủ lại kêu thảm thiết liên tục.
Bên cạnh Tề trai chủ vừa mới di động một bước, một cỗ khí tức lập tức tập trung vào hắn.
- Tề trai chủ, ngươi cũng muốn ra tay sao?
Diệp Thần ngữ khí lạnh lùng nói.
Tề trai chủ cảm giác được, cỗ khí tức này cường đại vượt xa mình, nếu quả thật động thủ, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Thần, cười khổ nói:
- Các hạ đã hiểu lầm, tại hạ không phải đối thủ của các hạ, tại hạ chỉ là muốn hóa giải song phương ân oán, kính xin các hạ lưu thủ!
- Ngươi là sợ làm hư Giám Bảo trai của ngươi a, làm hư bao nhiêu, ta sẽ chiếu giá bồi thường!
Diệp Thần nhàn nhạt nói ra, ba ba ba, lại rút Tử Lam quận chúa mấy tát, lạnh lùng nói.
- Ngươi không phải muốn tiêu diệt ta cửu tộc sao? Tiếp tục a.
Tử Lam quận chúa chứng kiến bọn người Liên thiếu cốc chủ bị đánh, một bộ khóc không ra nước mắt, nàng giờ mới hiểu được tới, Diệp Thần căn bản không phải nàng có thể trêu chọc, một tiểu hài tử năm sáu tuổi bên người Diệp Thần cũng có thực lực như vậy, cái kia bản thân của hắn chẳng phải là càng kinh khủng, nàng bị bộ dạng hung tàn của Diệp Thần hù rồi.
- Ta là con gái của Vân Yên Quận Vương...
Tử Lam quận chúa còn chưa nói xong, Diệp Thần ba một tiếng rút tới.
- Các ngươi, ta…
Tử Lam quận chúa nước mắt chảy ròng, còn muốn nói chuyện, Diệp Thần lại là ba một cái tát rút tới.
- Quận chúa rất giỏi sao, đánh đúng là ngươi!"
Diệp Thần thấy Tử Lam quận chúa vẫn là chết cũng không hối cải, nữ nhân như vậy là thiếu nợ giáo huấn, liền rút mấy tát, đáng thương Tử Lam quận chúa xinh đẹp, hiện tại đoán chừng ngay cả lão ba của nàng tới cũng nhận không ra nàng.
- Xem ra ngươi là không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, ngươi cho rằng cha ngươi là Quận Vương liền rất giỏi sao, ta trước hết giết ngươi, đến lúc đó cha ngươi báo thù cho ngươi cũng muộn rồi. Ta chuẩn bị đem y phục của ngươi lấy hết, dùng dây thừng trói, để cho phi hành yêu thú của ta mang theo ngươi ở trên Vân Yên quận quấn một vòng, sau đó lại từ từ ăn thịt.
- Lớn lên đẹp rất rất giỏi sao, còn không phải là một cục thịt, nói sau phi hành yêu thú của ta có vài ngày không ăn cái gì, đoán chừng cũng đói bụng.
Diệp Thần thảnh thơi nói.
- Van cầu ngươi, không nên giết ta, chỉ cần ngươi nguyện ý buông tha ta, ngươi để cho ta làm cái gì ta cũng nguyện ý.
Tử Lam quận chúa bị dọa đến oa oa khóc lớn, nàng tuy tính cách có chút mạnh mẻ, nhưng cũng không quá đáng là nữ nhân mà thôi, sao có thể chống lại Diệp Thần đe dọa như vậy, vừa nghĩ tới cũng bị phi hành yêu thú ăn tươi, Tử Lam quận chúa dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Tử Lam quận chúa làm cho Diệp Thần không khỏi nhíu mày, hắn đối với Tử Lam quận chúa thật đúng là một chút hứng thú cũng không có, chứng kiến Tử Lam quận chúa thảm trạng như vậy, Diệp Thần ngẫm lại, nữ nhân này cũng giáo huấn đủ rồi, Diệp Thần cũng không muốn giết người, thực tế còn là một nữ nhân.