Ở bên trong năm người này, có ba người trẻ tuổi, tướng mạo đều là hơn hai mươi tuổi, hai cái nữ hài, một người trong đó bộ dạng mười tám mười chín tuổi, tướng mạo thanh tú khả nhân, mặc quần lụa mỏng màu trắng, một đôi con ngươi linh động đánh giá Diệp Thần, một nữ hài khác chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, xinh đẹp đến rối tinh rối mù, là cái tiểu loli.
Diệp Thần có thể cảm giác được, bọn hắn là phi nhân loại, tất cả đều là yêu thú biến thành.
- Không có việc gì!
Kỳ Lôi cởi mở nở nụ cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Thần nói:
- Huynh đệ ngươi không sao chớ, ngươi cũng thật lớn mật, một người dám ngạnh kháng năm Huyền sư của Lang Vương điện.
- Ta cũng là bất đắc dĩ.
Diệp Thần nhún nhún vai.
- Nghe bọn hắn nói, ngươi muốn gia nhập trận doanh Sư Vương điện, không bằng đi theo chúng ta a.
Kỳ Lôi hào sảng nói.
- Giới thiệu thoáng một phát, vị đại mỹ nữ này gọi Phi Âm, Tuyết Điêu nhất tộc.
- Ngươi tốt.
Nữ hài mười tám mười chín tuổi kia hướng Diệp Thần có chút gật đầu nói.
Diệp Thần hướng nàng nhìn thoáng qua, chỉ thấy nàng làn da trắng nõn, lóe ra ngọc trạch óng ánh, không nghĩ tới nữ hài Tuyết Điêu nhất tộc, cũng là xinh đẹp như thế, cùng A Ly được cho mỗi người mỗi vẻ, sàn sàn nhau rồi. Đương nhiên, A Ly ở trong lòng Diệp Thần địa vị là không người nào có thể thay thế, Diệp Thần chỉ là nhìn thoáng qua, liền bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
- Ngươi tốt.
Diệp Thần khẽ gật đầu.
- Vị tiểu mỹ nữ này gọi Diệp Thu, huyết thống Tử Diễm Điểu thuần khiết.
Kỳ Lôi tiếp tục cười mỉm giới thiệu.
Diệp Thần nhìn nhìn tiểu nữ hài xinh đẹp kia, chỉ thấy nàng hướng Diệp Thần vểnh vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, không nói gì.
- Tiểu Thu Thu, không thể không có lễ phép.
Kỳ Lôi tiếp tục giới thiệu ba người còn lại.
Ánh mắt Diệp Thần rơi ở trên người một người trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú đến có chút hư không tưởng nổi trong đó, trên người của hắn, có một loại khí tức quen thuộc, Diệp Thần lập tức liền cảm giác ra, hắn là Ly Miêu nhất tộc!
- Xin chào, ta gọi Thanh Vũ, Ly Miêu nhất tộc.
Người trẻ tuổi Ly Miêu nhất tộc kia chứng kiến ánh mắt Diệp Thần nhìn mình, khẽ mĩm cười nói, lộ ra cực kỳ thân hòa.
- Ta muốn hỏi thăm thoáng một phát, các hạ xuất từ bộ lạc nào của Ly Miêu nhất tộc?
Diệp Thần nhìn về phía người trẻ tuổi này, dò hỏi.
Nghe được câu hỏi của Diệp Thần, Thanh Vũ có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Diệp Thần, bất quá vẫn là vừa cười vừa nói:
- Ta nói địa phương các hạ khả năng chưa từng nghe qua, ta đến từ một tiểu quốc xa xôi, Tây Võ Đế Quốc Liên Vân sơn Ly Miêu nhất tộc, bất quá hiện tại, chỗ đó đã hóa thành tro tàn rồi.
Trong đôi mắt Thanh Vũ, lộ ra sầu não nhàn nhạt.
Là Tây Võ Đế Quốc Liên Vân sơn Ly Miêu nhất tộc, trong nội tâm Diệp Thần khẽ động, ở bên ngoài quần áo sờ lên Mê Huyễn Bảo Châu đặt ở ngực, rốt cuộc tìm được một cái đến từ Liên Vân sơn Ly Miêu nhất tộc rồi, bọn họ đều là tộc nhân của A Ly.
Thanh Vũ tướng mạo tuấn tú, cử chỉ ưu nhã, rất dễ dàng để cho người sinh ra hảo cảm, không biết cùng A Ly là quan hệ như thế nào.
- Hắn gọi Minh Nghĩa, là Xuyên Sơn Giáp nhất tộc.
Kỷ Lôi tiếp tục chỉ vào một thanh niên xem có vài phần chất phác nói.
Người trẻ tuổi chất phác kia ăn mặc mộc mạc, dáng người so với Kỷ Lôi thấp hơn, xem có chút hiền lành. Bởi vì trước đây cùng Xuyên Sơn Giáp Minh Viễn đã từng quen biết, Diệp Thần đối với Minh Nghĩa này ấn tượng coi như không tệ.
- Ngươi tốt.
Diệp Thần khẽ gật đầu cười nói.
- Ngươi tốt.
Minh Nghĩa sờ lên đầu, chất phác cười cười.
Ánh mắt Diệp Thần rơi vào trên người người cuối cùng, dáng người người nọ cùng Minh Nghĩa tương đương, mặc dù tướng mạo không có thanh tú như Thanh Vũ, nhưng coi như là anh tuấn, một thân áo choàng màu đen, thần sắc trên mặt lộ ra vài phần âm trầm, Diệp Thần cảm giác được, ánh mắt của hắn cũng không phải thân mật như vậy.
- Hắn gọi Hắc Minh, là Minh Xà nhất tộc, người này bình thường âm u, ngươi không cần để ý đến hắn!
Kỷ Lôi ha ha cười nói.
Nguyên lai là Minh Xà nhất tộc, trách không được Diệp Thần cảm thấy ánh mắt của hắn có chút âm kiệt.
- Chúng ta rất nhanh sẽ đi tầng bảy Trấn Hồn Tháp rồi, đi theo chúng ta đi, cam đoan ngươi bình yên vô sự, vừa rồi những Yêu Lang rời khỏi kia, tuyệt đối không dám tìm chúng ta phiền toái.
Kỷ Lôi vỗ vỗ bả vai Diệp Thần nói.
Dù sao hắn là chuẩn bị che giấu tung tích tiến vào tầng bảy Trấn Hồn Tháp, đi theo bọn người Kỷ Lôi cũng không tệ, không biết lúc nào có thể lén lút cùng Sư Vương tiếp xúc thoáng một phát.
- Chúng ta đi thôi.
Thanh Vũ hướng Diệp Thần có chút gật đầu cười cười nói.
Một đoàn người hướng trận doanh Sư Vương điện đi đến.
Mọi người đưa mắt nhìn bọn người Diệp Thần rời đi, âm thầm cảm thán Diệp Thần thật sự là vận khí tốt, bọn hắn đều cho rằng Diệp Thần hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới bên Sư Vương điện kia đúng lúc đưa đến cứu binh, làm cho Diệp Thần biến nguy thành an. Bọn hắn không biết là, nếu như không phải bọn người Kỷ Lôi xuất hiện, bọn người Tác Mang đã sớm hóa thành tro rồi.
Lúc xoay người, Diệp Thần cảm giác được một đạo ánh mắt âm trầm, thủy chung nhìn chăm chú lên mình, lập tức đã minh bạch là Minh Xà nhất tộc Hắc Minh kia, trong nội tâm lạnh lùng cười cười, hi vọng ngươi không chọc tới ta, nếu không, đừng trách ta không khách khí.
Một đoàn người vừa đi vừa trò chuyện, cùng một chỗ tiến nhập khu vực Sư Vương điện đóng quân.
Lúc bọn người Kỷ Lôi tiến vào, mấy trăm đạo ánh mắt phóng đến.
Tại đây tuyệt đại bộ phận người, đều là cấp dưới của Sư Vương điện. Còn có một phần là tạm thời gia nhập Sư Vương điện. Bọn hắn đối với bọn người Kỷ Lôi, coi như là có một tí hiểu rõ, chứng kiến bọn người Kỷ Lôi từ bên cạnh đi qua, nhao nhao gật đầu ý bảo.
Theo những người này phản ứng, liền có thể minh bạch bọn người Kỷ Lôi địa vị tôn sùng.
- Lần này Sư Vương điện chúng ta chuẩn bị tiến vào Trấn Hồn Tháp tầng bảy, có tất cả sáu trăm ba mươi hai người, trong đó Yêu Vương cấp bốn người, còn lại đều là Huyền Cấp.
Kỷ Lôi nhìn thoáng qua Diệp Thần, tuy Diệp Thần một mực bình tĩnh lạnh nhạt không nói gì, nhưng hắn có một loại trực giác, cảm thấy Diệp Thần là có thể tín nhiệm.
- Người của chúng ta thăm dò qua tầng bảy Trấn Hồn Tháp, chỗ đó Hồn thú cấp thấp nhất, đều là tồn tại Huyền Cấp, hơn nữa bình thường cả đàn cả lũ, mặt khác nếu chúng ta cùng người Lang Vương điện tao ngộ, cũng sẽ không chết không ngớt. Ngươi nếu không có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, tốt nhất vẫn là không nên vào.
Hắc Minh từ bên người Diệp Thần đi qua, lạnh như băng nói.
- Đa tạ quan tâm, ngươi vẫn là lo lắng chính ngươi a.
Diệp Thần liếc qua Hắc Minh, không mặn không nhạt nói. Hắn đối với Hắc Minh không có cảm tình gì, cảm giác ánh mắt Hắc Minh nhìn về phía mình có chút âm tàn, tựa như độc xà vậy.
- Hắc Minh hắn vốn là như vậy, ngươi chớ để ý.