Qua sau một lát tiểu Vưu bay tới.
Trong tay tiểu Vưu là một cái túi càn khôn, quét mắt nhìn qua thấy trong túi càn khôn có không ít tinh thần chi thạch và bộ phận Tử Ma Chiến Giáp, trong nội tâm có chút cao hứng, trong sào huyệt này đúng là nhiều bảo bối mà. Nếu như thực lực đầy đủ thì hắn có thể chém giết con hồn thú màu vàng này rồi. Đáng tiếc dùng thực lực của hắn bây giờ đi tới chỉ chịu chết.
Diệp Thần sờ sờ cái mũi, hắn không nghĩ thêm cái gì, kiểm tra đồ vật bên trong túi thì thấy có hơn hai trăm khối tinh thần chi thạch, có bảy bộ phận Tử Ma Chiến Giáp.
Những vật này có thể tăng cường thực lực của Tinh Điện.
Tiểu Vưu cũng chỉ mang theo một bộ phận tài bảo của con hồn thú màu vàng mà thôi, Diệp Thần ngẫm lại con hồn thú kia đang trong lúc nổi giận, tạm thời không nên đi trêu chọc nó, qua một thời gian con hồn thú này không bị giết thì hắn sẽ quay lại..
Diệp Thần đi tới, hắn định từ trung ương đế quốc đi bắc hải, lại quay lại Tinh Điện, không biết Đạm Thai Lăng có phát hiện cái gì, dù sao vừa vặn tiện đường nên đi cũng không sao.
Núi non sông ngòi lùi lại phía sau, liếc đưa mắt nhìn cả đàn cả lũ hồn thú bên dưới.
Diệp Thần dùng thần hồn quét qua, bành bành bành, đụng nát mấy ngàn hồn niệm của hồn thú.
Hồn thú có thể sinh ra hồn niệm đều là những con có huyết thống cực mạnh, tiêu diệt những thứ này có thể giảm nhẹ áp lực cho ba đại chủng tộc.
Nhưng hồn thú này số lượng không nhiều, lại cực kỳ hiếu sát, Diệp Thần có thể làm chỉ nhiều như thế mà thôi.
Thỉnh thoảng có một ít hồn thú bay lên không trung, ý đồ bắt giết Diệp Thần. Diệp Thần cho thần hồn xuất ra khỏi cơ thể ngưng hóa thành kim binh giáp sĩ, cầm phương thiên họa kích chém giết.
Phốc phốc phốc, máu tươi không ngừng bay tứ tán.
Thời gian dần qua, tới biên giới bắc hải và Tây Vũ đế quốc không xa, dùng tốc độ hiện tại của Diệp Thần thì cần hai giờ sẽ về tới Tinh Điện, nhìn thấy chân trời có biển rộng mênh mông.
Đúng lúc này ở phương xa có động tĩnh khiến Diệp Thần chú ý.
Hồn thú thú sóng triều động, mấy ngàn vạn hồn thú đang ở bờ biển tiến tới bình nguyên vây một đám nhỏ ở giữa. Có trên trăm vạn yêu thú, Huyền thú đang vây giết đám hồn thú này..
Những yêu thú, Huyền thú này có ba Yêu Vương, đều là yêu thú Yêu Vương, hai Yêu Vương trung kỳ, một Yêu Vương đỉnh phong.
Nếu như không phải có ba cao thủ Yêu Vương thì những yêu thú, Huyền thú chỉ đã sớm toàn quên bị diệt.
Nhưng mà so sánh với mấy ngàn vạn hồn thú cũng có năm hồn thú Yêu Vương sơ kỳ, chúng không ngừng thúc dục đại quân tiến hành công kích.
- Đại ca, chúng ta không có đường thối lui!
Trong đó một yêu thú Yêu Vương lo lắng nói ra, bản thể là một con lôi xà màu tím.
Những yêu thú, Huyền thú bị vây khốn nhìn thấy hồn thú rậm rạp chằng chịt như thế, cảm thấy tuyệt vọng thật sâu, thần sắc thảm đạm.
Bọn chúng từ quốc gia hoang mạc một đường trốn tới nơi này, nghe nói trung ương đế quốc bên kia có thành trì trú đóng, chuẩn bị tiến tới trung ương đế quốc tìm kiếm che chở. Nhưng mà trên đường đi có nhiều hốn thú truy ở phía sau, bọn họ giết chóc trên đường máu chảy thành sông, đại quân yêu thú vốn có ngàn vạn, hôm nay đã chết chỉ còn lại trăm vạn, hiện tại bị vây ở bờ biển, trước không có đường, phía sau có truy binh, dĩ nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Xem ra bọn chúng không thể tới trung ương đế quốc!
Chẳng lẽ làm thức ăn cho hồn thú hay sao?
Bọn chúng hiện tại không cam lòng.
Ba đại Yêu Vương chiến đến bây giờ đã sớm sức cùng lực kiệt, toàn bộ bằng vào tín niệm chống đỡ, hồn thú cũng có mấy Yêu Vương sơ kỳ nên hết sức giảo hoạt, chúng không có chiến đấu chính diện với ba Yêu Vương, chỉ thỉnh thoảng đánh lén một cí, ba đại Yêu Vương còn phải phân tâm tới đám đồ tử đồ tôn phía sau, cho nên trên người đều bị thương nghiêm trọng.
- Ta sẽ dẫn con dân của mình giết ra ngoài.
Cái kia Yêu Vương đỉnh phong yêu thú Yêu Vương hai mắt đỏ lên, phẫn nộ địa chìm rống, bản thể hắn là một chỉ (cái) cực lớn màu đen máy bay chiến đấu.
- Đám tiểu tử, cùng ta giết ra ngoài nào!
Hai Yêu Vương khác cũng không quản nhiều cái gì, tất cả đều thiêu đốt tiềm năng tử chiến tới cùng.
- Sát!
Đám yêu thú, Huyền thú phía dưới con mắt cũng hồng lên, tức giận gào thét, có ba yêu thú Yêu Vương dẫn dắt đột phá vòng vây.
Trên khắp đồi núi trên không, khắp nơi đều là hồn thú màu đen, vô cùng vô tận, cũng không biết sợ hãi là cái gì, phô thiên cái địa địa đánh thẳng vào yêu thú, huyền thú.
Ở ranh giới hai bên chính là cái máy xây thịt, tuy phải có mấy hồn thú mới giết được một yêu, Huyền thú, nhưng mà hồn thú căn bản không sợ thương vong, chúng quá nhiều.
Ba đại yêu thú Yêu Vương đều tuyệt vọng, con dân các tộc của chúng mười không được một, nếu tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng diệt tộc.
Trừ liều chết chống cự cùng cầu nguyện, bọn chúng không còn chút hi vọng nào, bãi cát ở bờ biển này chính là nơi chôn thân của chúng.
Năm con hồn thú Yêu Vương sơ kỳ thỉnh thoảng qua lại đánh lén ba yêu thú Yêu Vương.
Phốc phốc phốc, răng nanh như răng cưa của hồn thú khắc lên người ba yêu thú Yêu Vương, hóa thành những miệng vết thương đáng sọ, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Mùi huyết tinh càng khiến hồn thú chung quanh điên cuồng, khí tức tử vong lan tràn các nơi.
Hồn thú thú triều khiến các tộc không nhìn thấy hy vọng.
- Đây là thiên thần trứng phạt chúng ta...
Những thi thể yêu thú, Huyền thú, hồn thú đều biến thành thức ăn các hồn thú tranh giành, từng tiếng thú rống vang vọng, làm cho không người nào không sợ hãi.
Những yêu thú, Huyền thú nhìn qua đồng bạn chết trận, trở thành thức ăn của hồn thú lại vô lực cải biến cái gì, bởi vì bọn chúng đang bị một đám hồn thú vây công.
- Xem ra đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Một con yêu thú Yêu Vương nói ra, trên mặt mang theo nét thê lương, bọn chúng cũng như nhân loại, có được trí tuệ cực cao, cũng hiểu kết cục đã định.
- Chúng ta chết cũng theo đại ca!
Con lôi xà màu tím và con cự ngưu thủ hộ bên cạnh con hắc sắc chiến ưng đối kháng với hồn thú mãnh liệt và những hốn thú Yêu Vương sơ kỳ thỉnh thoảng qua lại.
Thời điểm bọn chúng cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, một đạo hồn niệm cường hoành quét qua, bành bành bành, lập tức có mấy ngàn hồn thú rơi xuống, hồn niệm của chúng vỡ nát.
Năm con hồn thú Yêu Vương sơ kỳ phát hiện tình thế không ổn, hồn thú đạt tới Yêu Vương thì có trí tuệ đơn giản, chúng đang chuẩn bị đào tẩu thì một kim binh giáp sĩ cao chừng bốn mươi mét xuất hiện, bàn tay khổng lồ đưa tới.
Phốc, năm con hồn thú Yêu Vương sơ kỳ bị kim binh giáp sĩ cầm vào trong tay, sau đó xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ vài tiếng, sinh sinh bóp chết.
Kim binh giáp sĩ lúc này quét tay một cái, vô số hồn thú bị quét trúng, bành bành bành, toàn bộ nổ tung.
Chiêm chiếp! Từng tiếng rống vang vọng, còn có một tiếng rống Ùm...ụm bò....ò..., hình thể cực kỳ to lớn, Bất Tử Hắc Hoàng toàn thân có hỏa diễm màu đen thiêu đốt và một con tê giác màu trắng xuất hiện, tiêu diệt hồn thú không gì cản nổi..