Dưới chân ngọn núi chính Liên Vân Sơn sáng ngời, dưới chân núi là đuôi của Ly Miêu nhất tộc chập chờn.
Lúc này trong ánh sáng chói lọi của Mê Huyễn Bảo Châu, âm thanh thanh thúy dễ nghe vang vọng, truyền rõ ràng vào tai của mọi người.
- Lão tổ tông huấn thị, trọng chấn Ly Miêu nhất tộc!
A Ly lúc này lơ lửng trên hư không, Mê Huyễn Bảo Châu trống không xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng, ánh sáng thuần khiết bao phủ nàng giống như thiên thần, nàng thần sắc trang trọng, nhìn qua tộc nhân Ly Miêu nhất tộc bên dưới tuyên bố tin tức này.
- Người cầm Mê Huyễn Bảo Châu chính là tộc trưởng tộc ta!
- Chúng ta nguyện nghe theo huấn thị của tộc trưởng.
Nghe được A Ly nói êm tai và thanh thúy uy nghiêm, những ly miêu này quỳ sát xuống, trong miệng hô to, trong nội tâm phi thường kích động, trải qua thời gian phân liệt lâu như vậy, Ly Miêu nhất tộc rốt cục cũng có tộc trưởng chung!
Giờ này khắc này hồn niệm của Diệp Thần cùng A Ly đang trao đổi với nhau, lần nữa nhìn thấy A Ly, hai mắt Diệp Thần nước mắt mơ hồ, cố nén không rơi nước mắt.
- A Ly, còn nhìn thấy ngươi lần nữa, thật tốt!
Trong miệng Diệp Thần thì thào nói ra, biết rõ A Ly không có nguy hiểm tính mạng, dừng ở trong Mê Huyễn Bảo Châu, trong nội tâm Diệp Thần lo lắng buông một ít.
Hai người trò chuyện với nhau, thì ra trong lúc ở cấm địa A Ly bị một ít tổn thương, ở trong Mê Huyễn Bảo Châu chữa thương, đồng thời cũng đang tu luyện, cho tới bây giờ xác định A Ly có đầy đủ năng lực ứng phó với nguy hiểm bên ngoài, mấy lão tổ tông trong Mê Huyễn Bảo Châu mới thả A Ly đi ra.
A Ly nhìn thấy Diệp Thần, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt không nói nên lời, giống như những hạt trân châu, từng hạt rơi xuống, bộ lông tinh khiết của nàng dưới ánh trăng sáng ngời lại giống như lưu ly.
Tuy A Ly không nói gì, nhưng Diệp Thần vẫn hiểu được A Ly muốn nói gì, đó là cảm giác quen thuộc và tâm linh hữu tê.
Có thể nói gặp lại nhau thật là tốt.
Trong ánh trăng chín cái đuôi của A Ly vẫy nhẹ, thân thể nhỏ nhắn của nó nhảy vào vai của Diệp Thần, sau khi đi ra khỏi Mê Huyễn Bảo Châu, trong nháy mắt ánh sáng bao phủ Diệp Thần cùng A Ly.
Diệp Thần thò tay vuốt ve lưng của A Ly, cảm xúc quen thuộc, bóng loáng giống da thịt thiếu nữ, làm cho hắn có cảm giác không chân thật.
Xác thực là A Ly, A Ly không có biến hóa hình người, vẫn hình dạng ly miêu, thoải mái ghé vào vai Diệp Thần, dùng đầu thân mật cọ vào cổ Diệp Thần, ngẩng đầu nhìn hắn sau đó nhắm mắt mỉm cười, trong đôi mắt đầy ôn nhu.
Nàng rất ưa thích được ở bên cạnh Diệp Thần, trong Mê Huyễn Bảo Châu lâu như vậy, nàng mỗi một ngày đều muốn tương kiến Diệp Thần, cho nên lúc này cố gắng tu luyện nhanh hơn.
Bộ lông tinh tế trắng nõn như ngọc trên người A Ly sáng ngời, Diệp Thần cảm giác được khí tức trên người A Ly đã có một ít biến hóa, ngay cả hắn cũng không cảm giác được thực lực chân chính của A Ly, chỉ phát giác được khí tức trên người A Ly không thua kém gì mình.
Xem ra A Ly bên trong Mê Huyễn Bảo Châu tu luyện rất thành công, trừ chín cái đuôi ra, Diệp Thần phát hiện A Ly có đuô thứ mười, nó có chút dấu hiệu sinh trưởng.
Ly Miêu nhất tộc này khi trưởng thành dài ra bao nhiêu cái đuôi thì ý nghĩa tu vị đạt tới trình độ nào, bình thường cao nhất là bảy cái đuôi, đuôi thứ mười là tồn tại thiên phú cao nhất của Ly Miêu nhất tộc!
Diệp Thần cúi đầu quan sát dưới núi, những tộc nhân Ly Miêu nhất tộc các đang thành kính quỳ bên dưới, trong nội tâm mỉm cười, A Ly hiện tại đã là tộc trưởng Ly Miêu nhất tộc.
Tu vị hiện tại của A Ly không biết cấp độ nào, có lẽ hiện tại đã không kém gì mình.
Diệp Thần cùng A Ly cứ như vậy rúc vào nhau, ai cũng không nói gì. Đều yên lặng cảm thụ thời gian mỹ hảo này.
Nhìn qua ánh trăng trên bầu trời cao, cảm thụ được gió mát quét qua, tâm tình Diệp Thần kích động bình phục lại.
Cảm giác được khí tức của mình và A Ly giao hòa với nhau, tu vị của Diệp Thần không ngờ có dấu hiệu đột phá, huyền khí trong người chán động, thần hồn bốc lên, không ngừng trùng kích bình cảnh tấn giai.
Thần hồn và huyền khí không ngừng rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể tăng cường nhanh chóng, mà thân thể tăng cường cũng có nghĩa huyền khí và thần hồn cũng tăng vọt.
Tinh thần hạch tâm đạt bên dưới lúc này sáng ngời lên, một tinh thần chi lực tinh thuần rót vào trong thân thể của Diệp Thần, càng khiến tốc độ đột phá tăng lên nhanh hơn.
Thân thể, huyền khí, thần hồn hỗ trợ lẫn nhau, tu vị không ngừng kéo lên, cuối cùng "Oanh" một tiếng. Bình cảnh tấn giai chia năm xẻ bảy, một đạo hàn khí lấy Diệp Thần làm trung tâm đang khuếch tán ra ngoài!
Huyền khí trong thiên địa không ngừng ngưng tụ, càng không ngừng xoay quanh, hình thành vòng xoáy khổng lồ bên dưới, nó đang rót nhanh vào người Diệp Thần.
Diệp Thần dốc sức liều mạng hấp thu huyền khí trong thiên địa. Khiến cho thân thể được tẩy lễ, hắn giống như thoát thai hoán cốt, sau khi thân thể thu nạp đủ huyền khí, phi đao trong đầu rung lên vù vù, rất nhiều huyền khí trên bầu trời rót vào trong người nó, huyền khí ở gần bị hấp thu không còn chút nào!
Vô Thủy Cảnh đệ nhị trọng!
Hắn lại đột phá một bậc thang.
- Tấn giai, Vô Thủy Cảnh nhị trọng!
Trong nội tâm Diệp Thần cuồng hỉ. Mỗi khi tăng cường một phần lực lượng, tộc nhân của hắn và Tinh Điện đều có thêm một phần sinh cơ!
Sau khi vào Thái Thượng Vô Cực thì mỗi khi tăng thêm một bước đều khó như lên trời, cho nên chia ra làm ba mươi trọng.
Mà Diệp Thần trước đó không lâu đột phá lên Vô Thủy Cảnh, hiện tại hắn lại bước thêm một bước, đạt tới Vô Thủy Cảnh nhị trọng!
Loại tốc độ tu luyện này khiến thế lực các nơi biết được, chỉ sợ sẽ khiến người ta chú ý.
Trong đông đại lục cao thủ đông đảo, có tốc độ tu luyện như Diệp Thần chỉ sợ cũng chỉ có Bệ Diệt, Đạm Thai Lăng số ít người mà thôi, còn lại những cường giả khác đạt tới Vô Thủy Cảnh không có mấy chục trên trăm năm là không có khả năng, có chút yêu thú cùng Huyền thú tuổi thọ kéo dài, dừng lại ở Yêu Vương đỉnh phong hơn một ngàn năm là quá nhiều.
Mà đạp vào Vô Thủy Cảnh thì tu luyện còn khó hơn lên trời, rất nhiều người dừng lại ở một cấp độ nhiều năm.
A Ly yên tĩnh nằm trên vai của Diệp Thần, cái đuôi mềm mại của nó thỉnh thoảng quét qua mặt Diệp Thần.
Diệp Thần theo thói quen sờ sờ đầu A Ly, A Ly cuối cùng vẫn trở về, giống như một cái ghế trong lòng đã có người ngồi, trong nội tâm Diệp Thần an tường không nói nên lời.
Ly Miêu nhất tộc có rất nhiều tộc nhân dài ra hai cái đuôi, Diệp Thần cũng nhìn vào trong mắt, trong lòng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Mê Huyễn Bảo Châu lại khiến ly miêu tộc sinh ra biến hóa lớn như vậy.
Cho nên Diệp Thần sau khi truyền hồn niệm, A Ly vèo một tiếng, bay vút qua phía tộc nhân.
Nhìn thấy A Ly nhìn qua mình, trên mặt tươi cười thỏa mãn, Diệp Thần mỉm cười, A Ly gặp ca ca Thanh Vũ và phụ mẫu của nàng, nhất định sẽ phi thường vui vẻ.