Cửu Tội

Chương 24:




Lúc ý thức được, nước mắt đã chảy xuống, hai tay Tần Bạch trụ lan can bắt đầu run rẩy, môi giật giật, nhưng không thể phát ra tiếng.
Vị máu tay nơi cổ họng khiến thân thể mất hết sức lực.
Chuông điện thoại vang lên.
Tần Bạch ấn nút nghe.
Thanh âm trầm thấp từ bên kia truyền tới, từ tính lại thập phần tà khí, “Ha ha, không ngờ lại xảy ra tình huống kích thích như vậy.”
Tần Bạch nghẹn ngào, chậm rãi phun ra, “Anh cứ chờ cho tôi.”
“…… Anh luôn luôn chờ em.”
Tần Bạch tắt điện thoại, chỉ còn lại tiếng tút tút vang vọng.
Tần Niệm sau phút hoảng sợ lập tức thanh tỉnh, vỗ cánh tay Tần Bạch, “Không sao, anh, tổ trưởng không có việc gì, không có việc gì.”
Tần Bạch gật đầu, đôi mắt đỏ bừng.
Tần Niệm bỗng nhiên hiểu ra, quay đầu nhìn Tần Bạch, thấp giọng an ủi: “Không sao, anh đừng lo lắng.”
Tần Bạch chỉ gật đầu như trước, trong đôi mắt hiện lên sắc thái mờ mịt.
Tần Niệm ôm cậu, vỗ vỗ lưng, “Không sao không sao, anh hai, không sao.”
Điện thoại lại vang lên.
Tần Bạch nhìn thoáng qua, lập tức tiếp máy. Người bên kia chưa kịp mở miệng, Tần Bạch đã rống lên, “Anh bệnh thần kinh hả? Muốn tôi đưa anh đi bệnh viện khám không?”
Đầu kia sửng sốt hai giây, mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao.”
Tần Bạch thở phì phò, chậm rãi bình ổn cảm xúc, nghẹn ngào nói, “Tổ trưởng, tôi nhớ anh.”
“Tiểu Bạch.” Thanh âm từ hai nơi truyền tới.
Tần Bạch đột nhiên xoay người, Nhiếp Cửu đứng phía sau, ôn nhu mỉm cười. Trần Miễn đứng tại cửa, bên cạnh là Nhạc Hồng.
Nhiếp Cửu cười nói: “Lần sau sẽ không.”
Tần Bạch nhào qua, được Nhiếp Cửu ôm lấy. Thanh âm rầu rĩ từ trong lòng truyền tới, “Thực xin lỗi.”
Nhiếp Cửu ôn nhu xoa đầu cậu, “Không sao, bộ dáng lúc cậu mắng tôi thần kinh thật đáng yêu.”
Tần Bạch cọ cọ trong ngực hắn, dùng sức siết chặt cánh tay.
Mọi người trở về cảnh cục, dọc theo đường đi Nhạc Hồng đều trầm mặc, vẻ mặt tựa hồ có chút hoảng hốt.
Lần này đoạt lại một cái mệnh, nhưng khó tránh khỏi xây xát, bầm tím.
Xử lý vết thương xong, Nhiếp Cửu mới bắt đầu thẩm vấn.
Tần Bạch cũng khôi phục thái độ bình thường, thừa dịp Nhiếp Cửu làm việc, vui vẻ ngồi ăn điểm tâm Đường Hàn làm.
Nhạc Hồng ngồi trong phòng thẩm vấn, cúi đầu, tóc tán loạn.
Nhiếp Cửu nhìn cô, không biết hỏi từ đâu.
Do dự mãi, Nhiếp Cửu hỏi: “Vì sao thích uống máu?”
Nhạc Hồng trầm mặc như trước.
“Mạc Phi do cô giết?”
Thân thể Nhạc Hồng giật giật, vẫn không mở miệng biện giải.
Nhiếp Cửu tựa người sau ghế, hỏi: “Tôi cho rằng cô cần nghỉ ngơi?”
Môi Nhạc Hồng giật giật, tựa hồ là đang nói chuyện, nhưng không phát ra thanh âm.
Nhiếp Cửu chú ý tới, mới phát hiện cô luôn lặp lại một câu.
Tần Niệm chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói với Nhiếp Cửu: “Em biết một chuyên gia khẩu ngữ.”
Ba phút sau, Tô Diệp đẩy cửa mà vào, cầm trong tay một cái camera.
Tô Diệp quơ quơ camera, cười nói: “Chuyên gia khẩu ngữ.”
Nhiếp Cửu đỡ trán.
Tô Diệp cho nội dung trong camera vào máy tính, dùng phần mềm phân tích, thông tin nhanh chóng biến đổi.
Đường Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Tô Diệp chính là một chuỗi thông tin.”
Tô Diệp không bận tâm nói: “Cậu là dao giải phẫu.”
Kết quả rất nhanh liền có. Tô Diệp đẩy kính mắt: “Cô ta nói, Hạ Miên.”
Tần Bạch phấn khởi: “Tin tức hôm nay thực chấn động, cuối tháng sẽ nhiều tiền thưởng. Đúng rồi, các anh nói cái gì, Hạ Miên?”
Nhiếp Cửu cầm một miếng hoa quả từ đĩa trên tay Tần Bạch cho vào miệng, “Nhạc Hồng không chịu mở miệng.”
Tô Diệp hỏi: “Ngô Phong đâu?”
Triệu Kì nói: “Anh Trần Miễn đã thẩm vấn, Ngô Phong phủ nhận hắn biết Nhạc Hồng ở đó, nhưng hắn sẽ mời luật sư cho Nhạc Hồng.”
Nhiếp Cửu nói: “Hiện tại phải làm, là khiến Nhạc Hồng mở miệng.” Nói xong, nhìn phía Tần Bạch.
Tay cầm hoa quả của Tần Bạch run lên, lập tức đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Sẵn sàng giúp đỡ.”
Trong phòng thẩm vấn. Ngoài Nhạc Hồng không nói một lời, Nhiếp Cửu bất đắc dĩ, cũng chỉ còn Tần Bạch đang uống trà sữa ăn bánh bích quy.
Tần Bạch lấp đầy bụng, thấy trên đĩa còn một khối bánh bích quy, liền cầm lấy quơ quơ trước mặt Nhạc Hồng, “Ăn hay không ăn? Hay muốn uống máu?”
Không khí bỗng nhiên đông lại.
Tần Bạch thấy Nhạc Hồng không để ý tới mình, bĩu môi nhét vào miệng, bánh quy xốp giòn bị nhấm nuốt phát ra tiếng vang thanh thúy, Tần Bạch hàm hàm hồ hồ nói: “Cái gì cũng không ăn, Hạ Miên sẽ không thích ngươi.” Tần Bạch liếm liếm vụn bánh quy trên ngón tay, sau đó dùng khăn giấy lau khô.
Thân thể Nhạc Hồng giật nảy, mày nhíu chặt.
Tần Bạch dịch ghế, làm cho chính mình càng tới gần mặt bàn, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ, từng chút từng chút một, trong miệng ngâm nga một ca khúc xa lạ.
Kỳ quái là, hai nhịp điệu không hề ăn khớp.
Nhạc Hồng xoa huyệt thái dương, sắc mặt càng ngày càng kém, bỗng nhiên giương mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của Tần Bạch.
Tựa hồ có ánh sáng xẹt qua, con ngươi nâu đen biến hóa.
Sắc mặt Nhạc Hồng càng ngày càng cổ quái, sau một lúc lâu mới cúi đầu.
Trời vốn nóng nhưng cà phê đã sớm lạnh.
Nhạc Hồng đứt quãng nói: “Hạ Miên…… Hắn là nam nhân, khiến người khác trầm mê…… Người yêu hắn không có kết cục tốt…… Ha ha……”
Tần Bạch khẽ nhíu mày, Nhiếp Cửu cũng thập phần tò mò, với mỹ mạo và sự nổi tiếng của Nhạc Hồng, sao lại chấp nhất một nam nhân như vậy.
Chuyện cũ từ từ kể lại.
“Lúc tôi còn là một học sinh, tuy xinh đẹp, nhưng chỉ là một người bình thường.” Nhạc Hồng cười khổ, “Có một ngày, một nam nhân tìm tới tôi, hắn nói hắn là Hạ Miên.”
Nhạc Hồng gạt tóc, tiếp tục nói: “Hắn nói cho tôi biết, hắn có thể giúp tôi dùng mỹ mạo chinh phục toàn bộ thế giới.”
Nhiếp Cửu há miệng thở dốc, đang muốn nói lại bị Tần Bạch ngăn cản. Tần Bạch làm động tác chớ có lên tiếng.
Nhạc Hồng hút mũi, Tần Bạch đưa khăn tay qua.
“Tôi không biết hắn xuất hiện thế nào, tôi chỉ biết từ ngày đó, mọi đàn ông thấy tôi đều si mê, thậm chí làm ra hành động điên cuồng, Ngô Phong không phải người đầu tiên. Lúc đầu tôi thực kích động, nhưng dần dần tôi nắm được phương pháp khống chế bọn họ, mà hết thảy đều do Hạ Miên chỉ dẫn.”
Nhạc Hồng nhắm mắt lại, tựa hồ đang nhớ tới hồi ức, nụ cười chua xót nơi khóe miệng càng rõ ràng, “Hắn là một kẻ điên, hắn nói cho tôi biết máu có thể khiến tôi đẹp hơn. Sự sợ hãi của tôi đều được hắn trấn an mà hóa thành hư không, tôi thích máu, máu tươi của thiếu nữ. Tôi muốn giống bá tước phu nhân, khiến người ta điên cuồng vì mình.”
Tần Bạch nhẹ giọng mở miệng: “Việc này bắt đầu từ khi nào?”
Nhạc Hồng tựa hồ muốn tìm thuốc lá, vội vàng uống cà phê lạnh bên cạnh, “Ba tháng trước.”
“Hắn là ai?” Nhiếp Cửu nhìn cô.
Nhạc Hồng há miệng thở dốc, môi chậm rãi run run, “Tôi không nhớ rõ.”
Nhiếp Cửu nhíu mày.
Nhạc Hồng ngẩng đầu, khóe mắt vương lệ, “Buồn cười ư? Tôi chưa từng nhớ được diện mạo của hắn, thậm chí hoài nghi hắn không phải người, mà là ma quỷ tới từ địa ngục.”
Ma quỷ? Nhiếp Cửu bỗng nhiên nhớ tới lời Dư Tử Thanh nói trước khi chết. Hai vụ án không liên quan, nhưng Nhiếp Cửu vẫn cảm thấy chúng có liên hệ với nhau.
Nhiếp Cửu lại hỏi: “Thi thể ở biệt thự là sao?”
Nhạc Hồng cười khẽ: “Trương Phú mang các cô gái tới, đôi khi lỡ tay giết chết, hắn sẽ chôn họ trong biệt thự.”
“Vậy Mạc Phi?” Nhiếp Cửu nói, “Hắn do cô giết?”
Nhạc Hồng sửng sốt, hỏi lại: “Mạc Phi?”
Nhiếp Cửu gật đầu.
“Không biết.” Nhạc Hồng lắc đầu, “Không phải tôi.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Triệu Kì đẩy cửa ra, “Tổ trưởng, Ngô Phong phái luật sư đến.”
Nhạc Hồng lắc đầu, “Không cần.”
Tần Bạch xoa mặt, có chút mỏi mệt: “Tổ trưởng, tôi mệt quá, tôi muốn tới sofa ngủ một chút, lúc về nhà thì gọi tôi.”
Nhiếp Cửu xoa đầu cậu.
Nhạc Hồng thở dài, buông mí mắt: “Cảnh quan, tôi muốn nghỉ ngơi, lần sau hỏi được không?”
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Nhiếp Cửu đẩy cửa ra ngoài, để cô lại một mình.
Tần Bạch cởi giày nằm xuống sofa, không để ý hình tượng.
Nhiếp Cửu đứng bên cửa sổ, trong đầu xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
Nhạc Hồng không cần hư cấu ra một người, dù Hạ Miên tồn tại hay không, tội của cô ta cũng không giảm bớt. Nhiếp Cửu càng tin tưởng, Nhạc Hồng không có khả năng nói dối trước mặt Tần Bạch.
Trực giác nói cho hắn, Hạ Miên không phải phần tử phạm tội bình thường. Hết thảy đều có kế hoạch.
Nhưng có thể khẳng định, Hạ Miên là người điên.
Tô Diệp ném văn kiện lại, “Anh xem.” Nhiếp Cửu vươn tay tiếp được.
Tô Diệp bất đắc dĩ nói: “Tôi cảm thấy tôi giống tình báo sưu tập tin tức hơn.”
Nhiếp Cửu cười cười, “Phiền cậu.”
Sau một lúc lâu, Nhiếp Cửu bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài, trước khi đi hướng Tô Diệp nói: “Tôi ra ngoài có chút việc, Ngô Phong đến thì thay tôi nói chuyện với hắn. Nếu Tiểu Bạch tỉnh ngủ thì nói với cậu ấy, tôi sẽ nhanh trở về.”
Tô Diệp khoát tay: “Đi đi.”
Sự thật chứng minh, Nhiếp Cửu quả thật về sớm, mà Ngô Phong đang nói chuyện phiếm với Tần Bạch, Tần Bạch nghiêm túc giơ máy ghi âm.
Ngô Phong thấy Nhiếp Cửu đi vào, nhấc ly cười nói: “Cà phê ở cảnh cục rất ngon.”
Nhiếp Cửu mỉm cười: “Đồ ăn trong tù cũng rất ngon.”
Ngô Phong chọn mi: “Đừng nói tôi không biết Nhạc Hồng ở đâu, dù tôi biết, tôi nghĩ, ở nhờ một đêm không tính là phạm pháp?”
Nhiếp Cửu nói: “Đương nhiên không tính, bất quá, chỉ là nói.” Nhiếp Cửu giơ túi vật chứng, trong đó là một di động màu đen.
Sắc mặt Ngô Phong biến đổi.
Nhiếp Cửu thờ ơ mở tư liệu ra, “Lần đầu tiên Mạc Phi làm khách mời trong buổi kịch của anh, hắn diễn vai một thiếu niên quái gở cô độc, mỗi tuần thiếu niên đều viết một lá thư bỏ vào thùng thư tại siêu thị, bên trong viết tâm tình của mình, buồn khổ của mình. Rốt cục có một ngày, hắn phát hiện trong thùng thư có hồi âm, vì thế chuyện tình yêu lãng mạn bắt đầu.”
Ngô Phong nhún vai, “Đúng vậy, nhưng kịch quá ngắn, chỉ là một câu chuyện nhỏ.”
Nhiếp Cửu tiếp tục nói: “Mạc Phi diễn rất nhập vai, bởi vì hắn là người cô độc, hắn diễn chính mình. Sau đó hắn yêu một người, một người đàn ông.”
Ngô Phong mỉm cười, “Mời tiếp tục.”
“Người đàn ông kia không yêu hắn mà yêu một người khác, người đàn ông kia tên Ngô Phong. Ngô Phong thích Nhạc Hồng, thậm chí không tiếc tìm kiếm máu của các cô gái trẻ thay Nhạc Hồng, vì thế hắn lợi dụng Mạc Phi. Do lượng máu cần càng ngày càng nhiều, rốt cục Mạc Phi lỡ tay giết chết Lý Từ Nhị, rất nhanh cảnh sát sẽ tra ra hắn. Mạc Phi không tự nguyện chết, Ngô Phong vì tự bảo vệ mình mà bức tử hắn. Mạc Phi lại vui vẻ chịu đựng.”
Ngô Phong vẫn không thay đổi sắc mặt như trước, “Đúng là một chuyện tình đau khổ, chỉ cần sửa chữa một chút là thành kịch bản. Nhưng, Nhiếp cảnh quan nói Ngô Phong là nói tôi sao?”
Nhiếp Cửu mở máy điện thoại, tìm đến chức năng video, mở ra.
Người trong video là Mạc Phi, thời gian trước lúc hắn chết hai giờ. Tựa hồ đã biết mình sẽ chết, Mạc Phi nói hết thảy, bao gồm quan hệ của Ngô Phong và Nhạc Hồng.
Nhiếp Cửu tắt di động, “Mạc Phi rất chán nản, hắn thực yêu anh, hắn muốn bảo vệ anh, lại không cam lòng chết như vậy. Mạc Phi vẫn luôn do dự, nên hắn thu đoạn video này, hắn đặt điện thoại di động tại nơi đựng ảnh chụp, hắn đang chờ đợi một cơ hội.”
Ngô Phong vỗ tay, “Tốt lắm, không biết vì sao Nhiếp cảnh quan nghĩ đến nó.”
“Lần đầu tiên thấy anh, tôi liền có cảm giác quen thuộc.” Nhiếp Cửu nhíu mày, “Cái loại quen thuộc này đến từ Mạc Phi, quần áo hắn mặc rất giống anh, thậm chí kiểu tóc cũng giống. Trong nhà hắn đều là ảnh về anh, ảnh rất cũ, hẳn bị xem rất nhiều lần.”
Ngô Phong đứng dậy, tao nhã cười nói: “Mọi giải thích thực hoàn mỹ, chỉ tiếc, chứng cứ của cậu không đủ.”
Nhiếp Cửu nhíu mày: “Đúng vậy, Mạc Phi tự sát. Nhưng tôi tin tưởng Trương Phú và Nhạc Hồng sẽ sẵn sàng hợp tác với cảnh sát, khai ra anh mua bán máu bất hợp pháp.”
Ngô Phong mím môi, thật lâu sau mới nói: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”
Không khí có vẻ thực cứng ngắc.
Tiếng bước chân vang lên.
Mọi người quay đầu.
Bước vào là hai người đàn ông xa lạ.
Một người cực kỳ nhã nhặn, đeo kính mắt, biểu tình thản nhiên, cho người ta cảm giác ôn hòa. Một người khác lại tương phản, toàn thân cao thấp đều toát ra khí thế áp bách, ngũ quan anh tuấn.
Trầm mặc một hồi, Đường Hàn đứng lên đầu tiên, hơi hơi nhíu mi.
Người đàn ông đến trước mặt Đường Hàn, ôm cổ hắn, hôn lên má hắn, “Đã lâu không gặp, T thân yêu của tôi.”
Đường Hàn chán ghét xoa xoa mặt, phun ra một chữ, “Cút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.