Lần đầu tiên Tần Bạch nhìn thấy Nhiếp Cửu là ở sân bay, ngày đó Nhiếp Cửu một thân áo trắng, sạch sẽ không nhiễm chút bụi.
Số mệnh tại một khắc kia bắt đầu dây dưa.
Nguyên nhân Tần Bạch yêu Nhiếp Cửu rất đơn giản, cũng không phải vì Nhiếp Cửu dung túng cậu, mà bởi vì Nhiếp Cửu chưa từng che dấu cảm xúc của chính mình.
Tần Bạch có một tâm tình thực phức tạp, đối với người quan trọng, cậu muốn xem xét cảm xúc của người đó, lại không muốn vận dụng năng lực này.
Nhưng Nhiếp Cửu thì khác, hắn đem cảm xúc của mình nói cho Tần Bạch thông qua nhiều cách, Tần Bạch tin tưởng, dù mình là đứa ngốc cũng có thể cảm nhận được tâm ý của Nhiếp Cửu.
Cậu thực hưởng thụ cảm giác này, rất đơn giản mà tình nguyện yêu thương.
Nhiếp Cẩm và Quý Sinh, Tần Bạch biết rõ, bọn họ cùng cậu chơi trò ngươi đuổi ta trốn rất nhiều năm, Tần Bạch hiểu tâm tư hai người kia.
Lúc bọn họ xuất hiện, Tần Bạch liền biết, mình đã bại lộ, Nhiếp Cửu rõ thân phận cậu là chuyện sớm muộn.
Tần Bạch luôn luôn mềm lòng, cả đời cậu chỉ tàn nhẫn một lần. Dùng đồng tử phản xạ thôi miên giết Dư Tử Thanh, đó là vì nhìn thấy Nhiếp Cửu thống khổ.
Nếu cậu ức chế cảm xúc ngay lúc đó, có lẽ cả đời cũng không bại lộ, có thể an toàn bên cạnh Nhiếp Cửu.
Nhưng giả thiết không thành lập. Tần Bạch nghĩ, nếu thời gian quay lại, cậu vẫn không muốn chứng kiến Nhiếp Cửu buồn bã.
Người dễ mềm lòng một khi động tâm sẽ càng hãm sâu, không thể buông tay.
Có đôi khi Tần Bạch cũng tự hỏi, vì sao mình lại thích Nhiếp Cửu như vậy.
Thật lâu thật lâu sau cậu mới rõ, Nhiếp Cửu giống như cây cỏ cứu mạng duy nhất cậu bắt được khi chìm sâu vào vũng lầy.
Ngày đó Nhiếp Cửu nói muốn đi du lịch, Tần Bạch hiểu, Nhiếp Cửu đã biết thân phận mình.
Nhiếp Cửu không vạch trần, thậm chí ánh mắt nhìn cậu thêm nhu hòa, đây là thâm tình Nhiếp Cửu dành cho cậu, khiến Tần Bạch càng không thể kìm nén.
Mà nay, điều duy nhất Tần Bạch có thể làm, chính là tự mình chuộc tội, dùng mọi cách rời xa cuộc tranh đấu này.
Trầm Việt Nhiên giết rất nhiều người, tổ chức kia cũng giết không ít. Bọn họ tranh đấu đã đến giai đoạn gay cấn, Tần Bạch bị giáp ở giữa, chìm sâu vào vũng bùn khó có thể thoát thân.
Dù giải quyết tận gốc cũng chưa chắc có lợi.
Tần Bạch khẽ thở dài, lòng bàn tay truyền đến là cảm xúc lãnh lẽo. Cậu đã quen với – bóng đêm.
————————————-
Trầm Việt Nhiên quả thật đến bệnh viện, thuận tay mua một hộp chocolate.
Đối với Tần Niệm, tâm tình Trầm Việt Nhiên rất phức tạp. Tần Niệm như một con búp bê, ở trước mặt hắn vĩnh viễn ngây ngô e lệ, vĩnh viễn không phản bác.
Lúc đầu, Trầm Việt Nhiên chỉ tìm kiếm bóng dáng Tần Bạch trên người Tần Niệm, dần dần, Trầm Việt Nhiên phát hiện bọn họ hoàn toàn khác nhau. Hắn có thể liếc mắt một cái nhìn thấu Tần Niệm, lại không nhìn thấu Tần Bạch.
Tần Bạch như một bí ẩn, khiến người ta không ngừng muốn tìm tòi nghiên cứu, lâu dần, đáp án không giải được, tâm lại mệt mỏi. Mà Tần Niệm lại như một sợi dây, đầu sợi ở trong tay hắn, chỉ cần hắn nguyện ý nắm, liền có thể nắm được.
Trầm Việt Nhiên cầm hộp chocolate đi vào phòng bệnh, hắn không gõ cửa, ở trước mặt Tần Niệm hắn luôn cường thế , thậm chí có chút bá đạo, mà Tần Niệm vui vẻ chịu đựng khiến hắn càng phát vô lý.
Cửa khép hờ bị mở ra.
Tần Niệm đang nằm trong chăn, băng gạc trên đầu đã thay mới, tươi cười ngọt ngào với nam nhân bên cạnh.
Trần Miễn cười, bóc vỏ cảm, đút một miếng vào miệng cậu.
Hình ảnh rất hài hòa, thật đẹp, tựa như công chúa và hoàng tử.
Tay Trầm Việt Nhiên khẽ dùng sức, hộp chocolate biến hình.
Đó là một loại tâm tình hắn chưa từng trải qua, dù biết Tần Bạch và Nhiếp Cửu bên nhau, hắn cũng chỉ phẫn nộ, mà không phải như bây giờ — cay đắng.
Trầm Việt Nhiên cắn môi đứng ở cửa, không biểu lộ chút cảm xúc.
Hắn không ra tiếng quấy nhiễu bọn họ, lại càng không quay đầu rời đi. Hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc khi nào Tần Niệm chú ý tới hắn.
Rất nhanh, bất mãn của Trầm Việt Nhiên biến mất.
Tần Niệm cúi thấp đầu, đẩy quả cam ra, “Hôm nay Trầm Việt Nhiên chưa tới.”
Nụ cười của Trần Miễn cứng đờ, chỉ dừng một giây, khóe môi lại chậm rãi giơ lên, “Sẽ đến, hắn thích em thế mà.”
Tần Niệm chớp mắt mấy cái: “Anh ấy thích em ư? Anh gạt người, anh chưa từng gặp anh ấy.” Tuy nói vậy, nụ cười ngọt ngào lại không lừa được người.
Trần Miễn liếm liếm môi, đem quả cam nhét vào miệng, hương vị ngọt ngào qua yết hầu lại trở nên đắng chát.
Trầm Việt Nhiên thanh thanh cổ họng, bước vào: “Đang nói anh sao?”
Tần Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu, hận không thể nhào qua.
Trầm Việt Nhiên ngồi bên mép giường, ngăn trở Trần Miễn phía sau. Hắn sờ sờ hai má Tần Niệm, ôn nhu nói: “Hôm nay tới chậm, đến, để anh xem, sắc mặt có tốt lên không.”
Tần Niệm mím môi cười, “Tốt hơn nhiều. Hôm nay anh hai có gọi điện thoại, hình như anh ấy rất bận.”
Trầm Việt Nhiên hiển nhiên là biết, “Thế sao, ăn cơm tối chưa?”
Tần Niệm dùng sức gật đầu.
“Vậy dùng chút điểm tâm ngọt.”
Trầm Việt Nhiên mở hộp, chocolate đủ kiểu dáng xuất hiện. Mắt Tần Niệm sáng ngời, nhét một viên vào miệng, “Ăn ngon.”
Trầm Việt Nhiên từ chối cho ý kiến.
“Anh Trần, anh ăn không……” Tần Niệm hỏi, giật mình phát hiện Trần Miễn đã rời đi.
Trầm Việt Nhiên nói: “Hình như có việc đi trước.”
Tần Niệm nghi hoặc, lại vẫn gật đầu, cầm một viên nhét vào miệng Trầm Việt Nhiên.
“Hôm nay Nhiếp Cửu thế nào?”
“Giống như hôm qua.” Tần Niệm cúi đầu, mất hứng nói, “Chắc chắn là vì anh hai không tới thăm anh ấy.”
Trầm Việt Nhiên xoa đầu cậu, lưng tựa bên thành giường, Tần Niệm chui vào lòng hắn.
“Như vậy thật tốt.”
“Như thế nào?”
“Chính là được ở bên anh.”
Trầm Việt Nhiên mỉm cười.
“Nhưng em có chút lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?” Trầm Việt Nhiên theo ý cậu mà hỏi.
Tần Niệm nói: “Chẳng biết có người đưa bom tới nữa không.”
Trầm Việt Nhiên thản nhiên: “Loại chuyện này làm một lần cũng không dễ dàng, huống hồ Nhiếp Cẩm có chuẩn bị, hung thủ không dám tùy tiện hành động lần thứ hai.”
“Hử?”
“Làm sao vậy?”
“Sao anh biết Nhiếp Cẩm?”
Trầm Việt Nhiên sửng sốt, lập tức cười nói: “Nếu anh biết Nhiếp Cửu, biết anh trai hắn có gì kỳ quái?”
“Nhưng sao anh biết Nhiếp Cẩm đến? Hơn nữa trước khi Nhiếp Cẩm đến, tổ trưởng chưa từng nhắc đến.” Tần Niệm nghi hoặc.
Trầm Việt Nhiên bực bội, “Em có ý gì?”
Tần Niệm chớp mắt mấy cái, tựa hồ cảm giác được hắn tức giận, thật cẩn thận nói: “Em chỉ cảm thấy kỳ quái, có chút tò mò……”
Trầm Việt Nhiên cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Anh còn có việc, đi trước.”
Vừa đứng lên, vạt áo sơmi liền bị kéo lấy.
Hắn theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Tần Niệm tội nghiệp nhìn hắn, mắt to ướt sũng.
Trầm Việt Nhiên hít vào một hơi: “Anh qua thăm Nhiếp Cửu, lập tức sẽ trở lại.”
Tần Niệm do dự ba giây, mới chậm rãi buông tay.
Trầm Việt Nhiên chợt cảm giác nguy hiểm đang đến, cho tới khi bước vào phòng bệnh của Nhiếp Cửu, hắn vẫn mông lung.
Năm đó giáo sư hướng dẫn của Tần Bạch bị giết là vì thực nghiệm, mà nay, sự thực bắt đầu lộ rõ, đám người Nhiếp Cẩm lại không có hành động, điều này làm hắn vô cùng nghi hoặc.
Phòng bệnh của Nhiếp Cửu vắng vẻ, bên ngoài lại phục kích bốn phía.
Trầm Việt Nhiên buồn cười, hắn đi đến trước giường, cúi đầu nhìn Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu nằm thẳng, mắt nhắm chặt, thiếu một phần hăng hái lại thêm một phần an bình.
Trầm Việt Nhiên nhìn hắn thật lâu sau, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, “Rốt cuộc ngươi tốt hơn ta ở điểm nào.”
Tươi cười khinh thường không duy trì lâu lắm, Trầm Việt Nhiên chỉ cảm thấy lòng chua xót, đôi mắt đầy tàn nhẫn, miễn cưỡng ức chế xúc động muốn bóp cổ Nhiếp Cửu, hắn thấp giọng nói: “Chính là vì ngươi không tốt bằng ta, hắn lại thích ngươi, cho nên ta càng hận.” Hai mắt đỏ đậm, vô số âm mưu lóe ra.
Trầm Việt Nhiên cúi người, nhìn chằm chằm Nhiếp Cửu nói: “Chi bằng chúng ta cùng chết, cách này trực tiếp nhất.”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Trầm Việt Nhiên rất nhanh ổn định cảm xúc, thoáng sửa cổ áo, cửa bị mở ra.
Nhiếp Cẩm từ bên ngoài bước vào, thấy Trầm Việt Nhiên liền nở nụ cười: “Nghe nói cậu là tình nhân của Tần Niệm? Chúng ta cũng coi như họ hàng xa a.”
Trầm Việt Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thật sao, tôi không biết ngươi, xin hỏi anh là?”
Nhiếp Cẩm cười nói: “Anh trai cậu ấy.”
“A, Nhiếp Bát a.”
Nhiếp Cẩm đen mặt.
Trầm Việt Nhiên khiêu mi cười, tao nhã đi ra ngoài.