Tần Niệm xuống máy bay, trên lưng là ba lô hồng nhạt, trong tay cầm túi xách.
Cậu nhìn đông tới nhìn tây chốc lát, quanh mình phần lớn đều là người da trắng.
Tim nhảy loạn, mắt to nhìn bảng hướng dẫn.
Thông qua kiểm tra an ninh, Tần Niệm đi ra cửa, trong lòng vẫn đang do dự.
Bước dần dần chậm, hai chân có chút nhuyễn.
Đã biết Trầm Việt Nhiên không thích mình, còn bị một câu của hắn lừa tới đây.
Tần Niệm nghiêng đầu, “Coi như du lịch?” Chẳng biết có mang đủ tiền hay không.
Trầm Việt Nhiên kiên nhẫn đợi trước cửa, liếc mắt một cái liền thấy được Tần Niệm.
Tên nhóc ngốc nghếch bị đám người che khuất, nho nhỏ cũng rất đáng yêu. Lúc này Trầm Việt Nhiên mới phát hiện, Tần Niệm và Tần Bạch là hai sự tồn tại khác biệt. Mà loại tồn tại này thực kì diệu, Trầm Việt Nhiên rất khó nói rõ ràng, nhưng hắn có thể xác định, hắn có thể không có Tần Bạch, nhưng không thể không có Tần Niệm.
Không ai yêu hắn hơn Tần Niệm.
Trong tình yêu con người luôn luôn đòi hỏi nhiều, giữa hắn và Tần Niệm, người hi sinh là Tần Niệm, còn hắn, vì sự hy sinh của Tần Niệm mà thay đổi.
Trầm Việt Nhiên không biết tình cảm xuất phát từ áy náy có phải tình yêu hay không, hắn cũng không cách nào đối mặt với Tần Niệm. Nhưng nhớ nhung xa cách tra tấn hắn, khiến hắn đau thương.
Trầm Việt Nhiên nghĩ, nếu loại nhớ nhung này không phải yêu. Vậy cả đời này hắn chẳng thể yêu ai.
Tần Niệm thấy được hắn, không tình nguyện bước qua.
Trầm Việt Nhiên cầm tay cậu, lại bị cậu gạt ra.
Tần Niệm cúi đầu chớp chớp mắt, lông mi dài như cánh quạt, “Tôi chỉ tới du lịch, thuận tiện gặp anh.”
Trầm Việt Nhiên sửng sốt, cầm tay cậu rồi xoa đầu cậu, tao nhã như trước: “Vậy mấy ngày nay anh tiếp đãi em.”
Tần Niệm kinh ngạc, không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời cảm thấy trong lòng đau khổ, miễn cưỡng kìm nén nước mắt đi theo hắn.
Trầm Việt Nhiên thay cậu mở cửa xe.
Tần Niệm cổ quái nhìn hắn, nghĩ rằng, không phải hắn chạy nạn ư? Sao còn phô trương hơn trước.
Trầm Việt Nhiên tựa hồ cảm giác được ý nghĩ của cậu, giải thích: “Anh không chạy nạn, vẫn là câu nói kia, không ai chứng minh được thân phận của anh, dù đó là Tần bạch.”
Đề tài này rất trầm trọng, Tần Niệm cũng không muốn tiếp tục, vì thế cậu xoay người vào trong xe.
Dọc theo đường đi không ai nói gì.
Phòng cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, thật lâu sau Tần Niệm mới thấp giọng hỏi: “Anh muốn tiếp tục thực nghiệm kia sao?”
Trầm Việt Nhiên mỉm cười: “Nếu anh rảnh rỗi, nhất định tiếp tục.”
Tần Niệm nhíu mày.
“Đương nhiên, nếu em ở bên anh, chắc chắn anh sẽ bề bộn nhiều việc.”
Tần Niệm đỏ mắt, giả vờ nhìn bên ngoài.
“Trầm Việt Nhiên.”
“Hử?”
Tần Niệm bĩu môi, tội nghiệp nhìn hắn.
Trầm Việt Nhiên nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Giữa trưa đừng ăn cơm rang hải sản.”
Trầm Việt Nhiên ngẩn ra, cảm thấy lòng chua xót.
“Nếu không.” Tần Niệm xoắn ngón tay, “Tôi có thể tự đi ăn.”
Trầm Việt Nhiên bỗng nhiên vươn tay, ôm cậu trong lòng, mthấp giọng gọi: “Niệm Niệm.”
“A?”
Trầm Việt Nhiên há miệng thở dốc, muốn nói lời hứa hẹn lại không thể nói được.
Hắn là Trầm Việt Nhiên, là người chuyên làm chuyện xấu, Trầm Việt Nhiên luôn nói dối. Hắn có tư cách gì hứa hẹn.
Tần Niệm vươn tay, thật cẩn thận sờ sờ hai má hắn, “Anh là người đầu tiên nói thích em, cho nên em thực ngu ngốc mà yêu anh.”
Trầm Việt Nhiên ninh mi, sắc mặt cổ quái, hắn có nên cảm tạ ông trời vì trước hắn không có ai thổ lộ với Tần Niệm không?
Còn câu thực ngu ngốc mà yêu anh, thực ngu ngốc?
Đúng vậy, là thực ngu ngốc.
Hừ.
Tần Niệm ôm cổ hắn, buông mi mắt, “Em vẫn nghĩ tình yêu rất đơn giản, tựa như em cả đời chỉ yêu anh. Nhưng, hóa ra tình yêu cần may mắn, trong hàng tỷ người chỉ có thể yêu một người, nhưng người này không yêu em, dù về sau có người yêu em, người kia cũng không phải người em yêu, bởi vì em chỉ yêu anh.”
Trầm Việt Nhiên lặng đi, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc, đó là cảm xúc Tần bạch chưa từng cho hắn. Hạnh phúc khi được đáp lại.
Đồng thời Trầm Việt Nhiên cảm thán mình thực may mắn, đầu tiên Tiểu Niệm của hắn là thiên tài ngốc nghếch, tình cảm của Trần Miễn rõ ràng như vậy cũng không thấy được. Tiếp theo hắn cảm thấy vì may mắn mình đã thổ lộ đủ sớm, tuy rằng mục đích không đơn giản. Cuối cùng, trong hàng tỷ người, Tần Niệm chỉ yêu mình.
Đây là tình cảm làm người ta điên cuồng.
Trầm Việt Nhiên hôn lên trán cậu, thấp giọng nói: “Không phải cả đời chỉ có thể yêu một người.”
Thân thể Tần Niệm run lên, nếu Trầm Việt Nhiên nói hắn đồng thời yêu cậu và Tần Bạch, cậu nhất định nhảy xuống xe.
Trầm Việt Nhiên nói: “Chỉ là, cả đời này, một lúc chỉ có thể yêu một người.”
Tần Niệm ngẩng đầu nhìn hắn.
Trầm Việt Nhiên nhìn vào mắt cậu, kiên định nói: “Tin anh, hiện tại người Trầm Việt Nhiên yêu là Tần Niệm, chỉ cần Tần Niệm vẫn yêu Trầm Việt Nhiên, vậy hắn nguyện ý vì Tần Niệm mà thay đổi. Nhưng, nếu có một ngày Tần Niệm muốn bỏ lại hắn, vậy Trầm Việt Nhiên sẽ hủy thế giới này để trả thù.”
Tần Niệm hấp mũi, nước mắt tuôn rơi, “Em sẽ không, em sẽ mãi mãi yêu anh.”
Trầm Việt Nhiên kéo cậu vào lòng, một khắc kia, giật mình tỉnh ngộ.
Tình yêu với Tần Bạch vì không được đáp lại mà biến thành oán niệm, bị tăm tối che phủ.
Mà Tần Niệm, là ánh sáng duy nhất len lỏi vào lòng hắn, khiến hắn chú ý, thắp sáng con đường phía trước.
Trọn đời không tắt, suốt đời không buông.