Cửu Tội

Chương 5:




Nhiếp Cửu mở cửa xe, cười xoa đầu cậu: “Đừng nóng giận, chờ tôi xong chuyện sẽ mời cậu ăn khuya.”
Tần Bạch gạt tay hắn: “Đừng làm loạn tóc tôi!”
Nhiếp Cửu thấy cậu không thật sự tức giận, lúc này mới yên tâm lên, ngồi xuống ghế lái, nói với cậu: “Tôi muốn gặp người mà tuần san cậu cài ở Bạo tuần san.”
Tần Bạch vừa mở CD vừa nói: “Là tổng biên tập của tôi sắp xếp, rốt cuộc là ai tôi cũng không biết. Anh có muốn gặp ông chủ của tôi?”
Nhiếp Cửu gật đầu, “Gọi điện thoại.”
Tần Bạch cầm di động ra, bấm số, đặt bên tai.
Đầu kia tiếp điện thoại, Nhiếp Cửu cũng vừa gặp đèn đỏ, liền quay đầu nhìn cậu.
Chỉ thấy Tần Bạch cười nói, “Tiểu Niệm, tối nay anh mang thức ăn khuya về cho em nha.” Tắt điện thoại, hoàn toàn không nhìn Nhiếp Cửu mặt đen, chậm rãi bấm một dãy số khác, nói chuyện với đầu kia.
Hiển nhiên đầu kia thực phấn khởi, Nhiếp Cửu cũng nghe được thanh âm bên trong: “Giết chết Bạo tuần san, để cảnh sát bắt bọn họ, ha ha ha……”
Tần Bạch treo điện thoại, tươi cười đầy mặt, “Ông chủ nói, ngày mai chúng ta trực tiếp tới Bạo tuần san.”
Nhiếp Cửu chọn mi: “Thật vui vẻ?”
Tần Bạch cười tủm tỉm: “Ông chủ còn nói, nếu lần này Bạo tuần san sụp đổ, liền tăng cho tôi 3% trăm tiền lương.”
Nhiếp Cửu thở dài, sao bộ dáng người này có vẻ túng quẫn như vậy?
Hai người quyết định hôm sau tới Bạo tuần san, vì thế, bắt đầu thảo luận chuyện ăn khuya.
“Tổ trưởng, hẳn anh chưa quen T thị?”
“Ừ, muốn ăn cái gì?” Nhiếp Cửu không bận tâm, bữa tiệc này cũng chỉ là cảm tạ Tần Bạch hỗ trợ thôi.
Tần Bạch suy xét ba giây, mang Nhiếp Cửu vào một cửa hàng cơm tây.
Ngày hôm nay đều bôn ba bên ngoài, giữa trưa chỉ là ăn một cái sandwich lót bụng, hiện tại ngửi được mùi, hai người đều đói bụng.
Tần Bạch nhìn thực đơn, xác định một lần nữa: “Tổ trưởng, chắc chắn anh trả tiền chứ?”
“Vậy cậu mang tiền không?”
“Không.”
Nhiếp Cửu mím môi, “Cho nên nếu tôi không mang tiền, cậu chuẩn bị rửa bát đũa trừ nợ sao?”
Tần Bạch cười hì hì, chỉ món ăn trong thực đơn với bồi bàn.
Nhiếp Cửu liếc mắt một cái, thuận miệng nói: “Giống cậu ta.”
Bồi bàn mỉm cười, “Các vị gọi hai phần thịt bò bít tết, còn thêm gì nữa không?”
Tần Bạch chớp mắt mấy cái: “Vừa nãy tôi chưa nói sao? Tôi gọi 5 phần.” Lại vô tội nhìn Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng…… Có thể sao?”
Nhiếp Cửu lựa chọn im lặng.
Bồi bàn có chút khó xử, hỏi Nhiếp Cửu: “Ngài cũng gọi 5 phần sau?”
Khóe miệng Nhiếp Cửu co rút: “Một phần.”
Bồi bàn mỉm cười rời đi.
Nhiếp Cửu trừng Tần Bạch một hồi lâu, thấy cậu lúc thì gõ dĩa ăn, lúc thì đấm đấm cổ, tựa hồ thực nhẹ nhàng, nhịn không được hỏi: “Cậu xác định cậu có thể ăn hết năm phần?”
“Đóng gói mang về nhà, ai bảo một nhà tôi năm miệng ăn!”
Nhiếp Cửu nghe xong, thở dài, trách không được cậu yêu tiền như vậy, hóa ra phải nuôi rất nhiều người.
Yên ổn dùng xong bữa, Nhiếp Cửu lấy tiền chuẩn bị thanh toán, Tần Bạch bỗng nhiên cười tủm tỉm: “Tổ trưởng, tôi đi thanh toán hóa đơn, thuận tiện lấy thịt bò bít tết đóng gói.”
“Đợi bồi bàn đưa lại đây, không cần……” Nói còn chưa xong, ví tiền đã bị Tần Bạch lấy đi.
Nhiếp Cửu ngả người ra sau, thoải mái tựa vào ghế. Sao tiểu quỷ này bỗng nhiên tích cực như vậy?
Tần Bạch cầm tiền đến quầy phục vụ, lại lấy phiếu ăn miễn phí trong túi ra, nói với bồi bàn: “Đây là phiếu ăn miễn phí, tám phần!”
Tần Bạch đem tiền thu được bỏ vào túi mình, trong lòng vui vẻ.
Sáng hôm sau, Nhiếp Cửu đến cảnh cục, vào đặc tổ liền thở dài. Nếu hôm qua chỉ thay đổi dụng cụ, hôm nay lại thay đổi trang trí phòng.
Bốn bức tường màu sắc khác biệt, trần nhà vẽ hoa văn, rốt cục Nhiếp Cửu cũng biết nguyên nhân không đổi sàn, bởi vì Đường Hàn chuẩn bị trải thảm.
Ngày hôm qua là phong cách cổ điển, hôm nay lại phong cách tây âu. Đường Hàn mặc áo khoác phong cách tây ây xuất hiện trước mặt Nhiếp Cửu, tóc buộc thành đuôi ngựa. Nhiếp Cửu nên may mắn, Đường Hàn vẫn đi giày đến làm.
Nhiếp Cửu thở dài, trừ bỏ phải thích ứng với sự thay đổi đột ngột, cũng không có gì không tốt, ít nhất ánh sáng theo cửa sổ sát chiếu vào thảm rất mỹ diệu.
Đường Hàn cười kéo rèm che sang hai bên, “Anh thích hợp uống cà phê, muốn uống một ly không?”
Nhiếp Cửu nhíu mày: “Cảm ơn. Đúng rồi, Tô Diệp chưa tới sao?”
Đường Hàn cười, “Có lẽ đang uống trà lạnh.” Nói xong, thản nhiên xoay người.
Tô Diệp luôn xuất hiện tại thời khắc này, cho nên khi hắn nghe được hai chữ trà lạnh, lập tức trả lời: “Cậu cho rằng cậu thích hợp uống hồng trà sao? Kỳ thật cậu thích hợp uống dầu ớt, như vậy cậu càng thêm biến thái.”
Đường Hàn thẹn quá thành giận, mặt đỏ lên, nhưng không bùng phát, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Nhiếp Cửu che trán, thật lâu sau mới nói với Tô Diệp: “Giúp tôi tra tư liệu của Bạo tuần san.”
Tô Diệp ứng thanh, ánh mắt hướng Đường Hàn.
Nhiếp Cửu nghĩ, hy vọng Tô Diệp nghe được lời của mình.
Đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, lại nghe tiếng chào hỏi quen thuộc, thanh âm khó quên.
Tần Bạch phát tờ rơi tới tận tổ án đặc biệt, hai anh em mang ba lô một xanh một hồng đi đến, Nhiếp Cửu nhíu mày: “Cậu tới phát tờ rơi?”
Tần Bạch bĩu môi: “Tôi cố ý xin nghỉ hai ngày giúp anh phá án, anh lại nói như vậy.”
Tần Bạch bỗng nhiên phát hiện Đường Hàn ngồi trên sofa, hai mắt tỏa ánh sáng: “Mỹ nhân!”
Đường Hàn giương mắt liếc cậu, bỗng nhiên phát hiện ba lô của hai anh em không kéo khóa, còn đang nghi hoặc thì thấy đầu của một chú chó nhỏ ngóc ra, mắt đen lúng liếng nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu sủa vài tiếng.
“Trời ạ.” Nhiếp Cửu đảo mắt trắng dã, “Cậu đang làm gì chứ?”
Tần Bạch bĩu môi: “Bảo bối nhà tôi thực đáng yêu, mang đến cảnh cục chơi chút thì thế nào!”
Nói xong liền ôm chú chó nhỏ trong ba lô ra, Triệu Kì cũng vừa từ bên ngoài đi vào, kết quả là, tất cả mọi người nhìn Tần Bạch.
Tựa như ảo thuật.
Một con, hai con, ba con.
Khi ôm con cuối cùng ra, Nhiếp Cửu nhịn không được hỏi: “Không còn nữa?”
Tần Bạch trừng hắn: “Hôm qua đã nói với anh là một nhà 5 miệng ăn mà!”
Rốt cục Nhiếp Cửu phát hiện, hắn và Tần Bạch không hiểu ý.
Đường Hàn chưa từng nuôi chó, trước kia cũng định nuôi nhưng vừa mua về ngày đầu tiên đã bị cắn, sau đó hắn nhìn thầy chó thì ghét.
Hiển nhiên Tô Diệp biết điều này, cười xấu xa: “Biến thái, xem hôm nay cậu qua thế nào.”
Đường Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Tần Bạch nói: “Cậu phiền toái như vậy, thích hợp uống nước……” Nước lọc? Đường Hàn nuốt chữ cuối cùng vào lòng.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, ba chú chỏ nhỏ vô cùng thân thiết cọ chân của hắn, một con đang leo lên chân hắn. Mỉm cười: “Cậu thích hợp uống một cốc Chocolate ngọt ngào, thêm một ly hồng trà. Nếu có thời gian, tôi còn có thể nướng bánh ngọt.”
Tần Bạch cười tủm tỉm: “Tiểu bảo bối tôi dưỡng cũng thích mỹ nhân !”
Được mọi người ngầm đồng ý, “Tam cự đầu” Chính thức xâm nhập tổ phá án đặc biệt.
Tần Bạch nhìn qmột vòng: “Trang trí ở đây rất đẹp? Tiểu Niệm, sau này đi làm em cứ bỏ Đô Đô, Miêu Miêu vào ba lô, Phì Phi béo nhất, để nó tự đi.”
Tần Niệm sờ sờ đầu: “Phì Phì béo nhất? Không phải đều béo giống nhau ư?”
Ba chú chó nhỏ đồng thời ai ô một tiếng, thương cảm.
Tô Diệp sắp xếp lại tư liệu của Bạo tuần san rồi giao cho Nhiếp Cửu: “Bạo tuần san chỉ là một phần nhỏ của nhà xuất bản Vì Sao Trong Giới Giải Trí, nhưng họ đã xuất bản không ít sách báo, nội dung tốt xấu lẫn lộn, số lượng khá nhiều, có thể nắm bắt thị trường.”
Tô Diệp di chuột, tiếp tục nói: “Tôi đưa cho anh một danh sách mối quan hệ giữa các nhân vật, tạm thời chưa có phát hiện khác thương.”
Nhiếp Cửu gật đầu, nhìn về phía Tần Bạch: “Hiện giờ tới Bạo tuần san.”
Tần Bạch mếu máo: “Điểm tâm chưa ăn!”
“Một trăm tệ.”
“Kỳ thật tôi cũng không quá đói.”
Tần Bạch lên xe của Nhiếp Cửu, dẫn hắn tới Bạo tuần san.
Qua một tiệm bánh, Nhiếp Cửu bỗng nhiên dừng xe rồi bước xuống.
Tần Bạch tò mò nhìn, chỉ thấy Nhiếp Cửu ra khỏi tiệm bánh, cầm trong tay hai túi bánh ngọt, còn có hai cốc hồng trà.
Tần Bạch do dự, nhíu mày suy nghĩ.
Nhiếp Cửu thấy cậu không nhận, tò mò hỏi: “Không đói bụng?”
“Tôi đang nghĩ, ăn bữa sáng còn được 100 tệ không.”
Nhiếp Cửu đảo mắt trắng dã, lái xe chạy lấy người.
Tần Bạch cắn bánh ngọt, uống hồng trà, trong lòng vui vẻ.
Hai người đi vào Vì Sao Trong Giới Giải Trí, Tần Bạch nhìn cao ốc trước mắt, vẻ mặt phẫn hận.
Nhiếp Cửu liếc cậu một cái: “Toàn bộ nơi này?”
Tần Bạch gật gật đầu: “Vì Sao Trong Giới Giải Trí gồm cả tác phẩm nổi tiếng, lẫn giải trí linh tinh, tóm lại cái gì kiếm được tiền đều có!”
Nhìn một chút, điện thoại của Tần Bạch liền vang, nói chuyện xong cậu liền mang Nhiếp Cửu sang bên kia.
Qua cửa lớn đi vào ngõ nhỏ sâu hun hút, đến cuối đường thì thấy một gã đàn ông mang mũ lưỡi trai đứng đó, tựa hồ thấy hai người, xác định chung quanh không có ai mới đi qua, hỏi: “Cậu là Tần chủ biên?”
Tần Bạch gật đầu, hỏi: “Anh là Lưu Quyền?”
Ông chủ Tiền Mô của Tần Bạch đã liên hệ trước với Lưu Quyền, Lưu Quyền biết Nhiếp Cửu là cảnh sát, vội vàng lấy chứng minh nhân dân ra: “Cảnh quan, chào ngài.”
Lưng Lưu Quyền hơi còng, tinh thần cũng không tốt lắm, mắt thâm quầng, cằm đầy râu.
Nhiếp Cửu liếc hắn, lại liếc nhìn chứng minh nhân dân, đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe Lưu Quyền nói: “Cảnh quan, ngài muốn hỏi gì tôi đều nói, nhưng cầu ngài đừng cho chủ biên của Bạo tuần san biết, tôi không muốn mất việc.”
Tần Bạch vỗ vỗ ngực: “Tôi thay Nhiếp cảnh quan hứa với anh!”
Lưu Quyền cười gật đầu, trong mắt đầy tơ máu.
Nhiếp Cửu mím môi, hít vào một hơi, mới nói: “Tôi hứa với anh.”
Lưu Quyền mỉm cười: “Vậy ngài cứ hỏi!”
Nhiếp Cửu lấy tạp chí hôm qua Thạch Hạo đưa, hỏi hắn: “Đây là chuyện gì?”
Lưu Quyền tiếp nhận, nhất thời hoảng sợ: “Bản này 12 giờ trưa mới phát hành, sao ngài có?”
Nhiếp Cửu dựa vào tường, mắt nheo lại, lấy thuốc là trong túi ra, rút một điếu đặt giữa ngón tay, châm lửa, không hút, mà nhìn khói trắng uốn lượn bay lên, chậm rão biến mất.
Nhiếp Cửu hỏi: “Chuyện trên bìa tạp chí là ai viết?”
Hiện tại nghĩ đến, Nhiếp Cửu mới hiểu được, đây là khiêu khích trắng trợn.
Lưu Quyền lắc đầu: “Cái này tôi không rõ, tôi chỉ phụ trách in ấn, có tin tức gì liền bán nhận chút thù lao.”
Nhiếp Cửu phủi phủi khói bụi, hỏi hắn: “Anh làm việc ở Bạo tuần san bao lâu?”
“Từ lúc nó thành lập.”
Nhiếp Cửu gật gật đầu, hút một ngụm, phun ra vòng khói, ánh mắt mị lên.
Tần Bạch chớp mắt mấy cái, kinh ngạc phát hiện người này hút thuốc lại gợi cảm như vậy.
Lưu Quyền thấy hai người không hỏi tiếp, nhân tiện nói: “Cảnh quan, còn gì muốn hỏi không? Không hỏi nữa thì tôi muốn trở về làm việc, tôi đã ra ngoài rất lâu.”
“Đi đi.”
Ngón trỏ tay phải của Nhiếp Cửu nhẹ nhàng gõ mặt tường, manh mối thu thập hai ngày qua có liên quan tới nhau, rất nhiều điều dần dần hiện rõ.
Tần Bạch nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay trái của Nhiếp Cửu, đột nhiên cầm lấy hút một ngụm, bị sặc khói, sau đó chậm rãi nói: “Thảo nào anh không hút, dễ sặc.”
Nhiếp Cửu cảm thấy bộ dáng Tần Bạch hút thuốc y như tiểu lưu manh, lại đáng yêu.
Tần Bạch sờ sờ mũi, cười hướng Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng, chuyện đã xong, kinh phí đâu?”
Nhiếp Cửu liếc cậu một cái, rút vì lấy một xấp tiền nhét vào tay hắn, xoay người ra khỏi ngõ nhỏ.
Tần Bạch nhìn chằm chằm phiếu cơm cảnh cục lẫn trong xấp tiền, dở khóc dở cười, nhưng may mắn trong nhà có cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.