Ngoài việc giám thị hành động của Dư Tử Thanh, còn có một người cần chú ý là Thường Lễ Minh.
Thêm một vấn đề lớn nữa, mục đích của thực nghiệm là gì.
Nhiếp Cửu tắm rửa xong đi ra, lại ngồi bên giường tra tư liệu.
Tần Bạch cầm lấy khăn giúp hắn lau đầu, cảm thán: “Đội trưởng, đã hai ngày không thấy anh ngủ nha, quá lợi hại.”
Nhiếp Cửu cười cười: “Mấy ngày nay làm phiền cậu.”
“Không phiền, dù sao anh đã trả phí.” Tần Bạch đặt khăn mặt một bên, chui vào chăn, “Kỳ thật có vấn đề gì anh cứ hỏi tôi, không thu phí.”
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ, cái người này luôn đem tiền đặt bên miệng, nhưng chưa bao giờ thấy cậu thật sự thu. Nhiếp Cửu nghĩ nghĩ, hỏi: “Chuyện thôi miên trong các vụ án này, nếu là thực nghiệm, vậy cậu thử nói xem hung thủ đang thực nghiệm cái gì?”
Tần Bạch ách xì một cái, nói: “Anh đã nói rồi mà, hung thủ thực hưng phấn, nhưng không tự tin. Cho nên hắn muốn chứng minh, hắn thôi miên thành công.”
Nhiếp Cửu còn muốn hỏi, quay đầu đã thấy Tần Bạch ngủ.
Ấn ấn mi tâm, mấy ngày nay vội vàng nghiên cứu tư liệu về thôi miên, có rất ít thời gian nghỉ ngơi. Nhìn thấy Tần Bạch ngủ ngon, cũng cảm giác khá mệt mỏi.
Nhẹ nhàng dịch người đang ngủ sang bên cạnh, nằm xuống.
Tần Bạch không thoải mái giật giật, chui đầu vào lòng Nhiếp Cửu, cọ cọ vài cái, rốt cục tìm được vị trí thoải mái.
Nhiếp Cửu nhíu mày, giường đơn chết tiệt.
Vươn tay kéo chăn phủ lấy hai người, thế này mới nhắm mắt lại.
Tần Bạch có một giấc mở, trong mộng cậu ngủ trên một đám mây, bỗng nhiên đám mây trở nên cứng rắn, tuyệt không mềm mại, Tần Bạch nổi giận, vỗ xuống một cái, cho ngươi cứng!
Nhiếp Cửu thét lớn một tiếng, giữ tay Tần Bạch, ngoài cửa sổ trời đã sáng.
Tần Bạch cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng nói: “Tổ trưởng.” Thanh âm mềm mại, tựa như mây trôi.
Thân mình Nhiếp Cửu run lên, suýt nữa ngã xuống giường.
Tần Bạch hiển nhiên chưa tỉnh hẳn, ngồi trên giường, toàn bộ thân thể dựa vào Nhiếp Cửu, hai tay ôm cổ hắn, mặt chôn trước ngực hắn, nói thầm: “Thật mệt mỏi, không muốn đi làm.”
Vậy đừng đi, tôi nuôi cậu. Nhiếp Cửu nghĩm đương nhiên chỉ là nghĩ thôi. Hắn và Tần Bạch mới là bạn bè, nào có đạo lý bạn bè nuôi nhau.
Đột nhiên, cửa bị mở.
Tư thế ám muội của hai người rơi vào mắt Tần Niệm.
Tần Niệm nháy mắt mấy cái, thực bình tĩnh nói: “Kì Kì gọi điện thoại đến, nói hôm nay Dư Tử Thanh có một cuộc phỏng vấn, đối tượng chính là Thường Lễ Minh.”
Sau đó ra ngoài đóng cửa.
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ, bỗng nhiên cảm giác Tần Bạch cọ cọ cổ mình, cúi đầu chỉ thấy Tần Bạch mở to hai mắt.
“Tỉnh rồi?”
“Tổ trưởng, anh ngủ không mặc áo a?” Mặt mày loan loan, “Còn có sáu cơ bụng.”
Nhiếp Cửu đẩy cậu ra, nhanh chóng mặc quần áo.
Tần Niệm và Nhiếp Cửu chuẩn bị rời đi, Tần Bạch đeo đồ nghề leo lên xe, Nhiếp Cửu lập tức nói: “Chúng tôi phải đến nơi phỏng vấn, không có thời gian đưa cậu đi làm.”
Tần Bạch vô tội nhìn Nhiếp Cửu, “Đây là đi làm.”
Nhiếp Cửu đảo mắt trắng dã, khởi động xe.
Từ khi cảnh sát liên hệ với Thường Lễ Minh, Thường Lễ Minh vẫn rất phối hợp, lần này nhận được lời mời, liền báo cho cảnh sát đầu tiên.
Như Triệu Kì nói, bắt đầu kế hoạch bắt cá.
Như lời mời, Dư Tử Thanh và trợ thủ đến nơi hẹn trước.
Lúc ba người Nhiếp Cửu tới, Thường Lễ Minh cũng vừa đến cửa, đi cùng là Trần Miễn và Triệu Kì.
Thường Lễ Minh mặc tây trang trắng bạc, khoảng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, nhưng vẻ mặt tươi cười rất ôn hòa. Giơ tay hướng Nhiếp Cửu: “Nhiếp cảnh quan, nghe tên đã lâu.”
Nhiếp Cửu mỉm cười: “Quá khen, như thế này, tôi sẽ vào cùng anh, phiền anh phối hợp.”
“Nhất định.”
Đột nhiên, Tần Bạch vươn tay, đoặt lấy tay của Thường Lễ Minh từ tay Nhiếp Cửu, dùng sức nắm vài cái, nịnh nọt cười cười: “Xin chào, tôi là phóng viên của Bí Mật Giới Giải Trí, không biết khi nào Thường tiên sinh rảnh, có thể để tôi phỏng vấn không.”
Tay Thường Lễ Minh cứng đờ, trong mắt hiện ra quang mang khác lạ, vẻ mặt quái dị.
Nhiếp Cửu đảo mắt xem thường, theo Thường Lễ Minh đi vào, trước khi đi còn dặn dò: “Tự tìm vị trí, đừng để Dư Tử Thanh phát hiện cậu.”
Trần Miễn thấy mọi người đều đi vào, đến bên cạnh Tần Niệm hỏi: “Gần đây rất bận rộn sao?”
Tần Niệm lắc đầu, “Không có, em không giúp được gì, đều là Kì Kì làm.”
Trần Miễn xoa đầu cậu: “Lần sau cùng nhau ăn cơm.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào.
Dư Tử Thanh thấy Thường Lễ Minh, lập tức đứng lên, cười nói: “Thường tiên sinh, ngồi bên này.”
Tần Bạch ngồi ở bàn sau lưng, căng lỗ tai lên nghe, bút ghi âm trong tay đã mở ra.
Mấy người Nhiếp Cửu ngồi phía bên kia, mắt hướng hai người bên này.
Vấn đề Dư Tử Thanh hỏi đều là tin tức cơ bản, quan niệm cuộc sống, chuyện quá khứ và mục tiêu tương lai.
Nhiếp Cửu đặt toàn bộ lực chú ý vào mắt Dư Tử Thanh, ánh mắt và ngôn ngữ là phương pháp thôi miên tốt nhất.
Cuộc phỏng đã tiến hành một giờ, mấy người Nhiếp Cửu vẫn không thấy có gì khác thường.
Đến cuối, Dư Tử Thanh đột nhiên hỏi: “Thường tiên sinh, tôi nghe nói ngài và tiểu thư Khâu Thục Tình có hôn ước, không biết là thật hay giả.”
Sắc mặt Thường Lễ Minh không thay đổi, cười nói: “Tôi và Khâu tiểu thư chỉ là bạn bè, không biết Dư tiểu thư nghe lời vô căn cứ này từ đâu.”
Dư Tử Thanh không nhiều lời nữa, “Cảm ơn Thường tiên sinh đã đến, tôi đại diện Vì Sao Trong Giới Giải Trí cảm ơn ngài.”
Phỏng vấn xong, Trần Miễn và Thường Lễ Minh trở về.
Nhiếp Cửu và Tần Niệm vẫn ngồi chỗ cũ, thực bình tĩnh.
Thật ra Dư Tử Thanh không lập tức rời đi, ngược lại tới trước mặt Nhiếp Cửu cười nói: “Nhiếp cảnh quan cũng ở đây.”
Nhiếp Cửu gật đầu, uống một ngụm cà phê.
Dư Tử Thanh lại nói: “Vừa rồi đi cùng Thường tiên sinh cũng là cảnh sát, Thường tiên sinh gặp phiền toái gì phải không, có thể lộ ra một chút chứ?”
Nhiếp Cửu ngẩng đầu, liếc cô ta, thản nhiên nói: “Phóng viên đều như vậy sao?”
Dư Tử Thanh ngượng ngùng mà cười: “Làm phiền, nếu Nhiếp cảnh quan không muốn lộ ra, vậy tôi đi trước.” Đi vài bước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Đúng rồi, Nhiếp cảnh quan, ngày mai Bạo tuần san phát hành, Thường tiên sinh sẽ là nhân vật trang bìa, nói không chừng chúng ta sẽ nhanh gặp lại.”
Khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười lạnh lùng, xoay người rời đi.
Tần Niệm chớp mắt mấy cái, nói với Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng, em cảm thấy hung thủ chính là cô ta.”
Nhiếp Cửu gật đầu: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, chúng ta không có chứng cứ, thôi miên giết người không được pháp luật thừa nhận.”
Tần Niệm thở dài: “Nếu tổ chức thần bí tồn tại thì tốt rồi.”
Nhiếp Cửu không cho là đúng.
Tần Bạch thấy người đi, liền chạy tới ngồi bên cạnh, cảm thấy mỹ mãn nói: “Thu được tin tức.”
“Tiểu Bạch.”
“Anh mới là Tiểu Bạch!” Tần Bạch thu lại tươi cười, xoay mặt trừng hắn.
Nhiếp Cửu thở dài: “Rồi rồi, tôi là Tiểu Bạch, cả nhà tôi đều là tiểu bạch.”
Tần Bạch lẩm bẩm: “Thế này mới đúng.”
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: “Cuộc phóng vấn vừa rồi, cậu có phát hiện vấn đề gì không?”
Tần Bạch gật đầu: “Có, Dư Tử Thanh hỏi quá đứng đắn, không đả kích, uổng phí cái tên Bạo tuần san.”
Nhiếp Cửu đành trực tiếp hỏi: “Cô ta có thôi miên hay ám chỉ cái gì đó không?”
Tần Bạch lắc đầu, “Khi thôi miên, người sẽ thoáng thất thần, tôi thấy cử chỉ của Thường Lễ Minh bình thường, nói năng cũng rõ ràng, không giống bị thôi miên.”
Nhiếp Cửu bỗng nhiên cảm thấy chán nản, những vụ án trước kia, dù tội phạm thông minh đến đâu đều lưu lại dấu vết. Mà lần này, hung thủ hiển nhiên là Dư Tử Thanh, nhưng hắn không có cách chứng minh. Thôi miên giết người, ai sẽ tin tưởng.
Nhiếp Cửu bỗng nhiên mở to mắt, một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Tần Bạch thấy hắn mỏi mệt, liền đứng lên giúp hắn xoa bóp vai, “Tổ trưởng, đừng nghĩ nhiều, sẽ có cách.”
Nhiếp Cửu xấu hổ: “Nơi này là công cộng.”
Tần Bạch bĩu môi: “Sợ cái gì, anh đâu phải đại minh tinh.”
Nhiếp Cửu thở dài, mặc cậu xoa bóp cho mình.
Nhiếp Cửu và Tần Niệm trở lại tổ, Tần Bạch cũng muốn đi. Nhiếp Cửu chợt thấy, công việc của Tần Bạch thật khác lạ.
Tô Diệp ngồi tại vị trí của mình, tươi cười càng lúc càng rõ, còn có chút hưng phấn.
Tần Niệm chớp mắt mấy cái, hỏi Đường Hàn: “Anh ấy đang làm gì?”
Đường Hàn nói nhỏ: “Xâm nhập máy tính Dư Tử Thanh. Hắn thích xoi mói riêng tư của người khác nhất.”
Tần Niệm tán dương nhìn Tô Diệp.
Nhiếp Cửu gật đầu: “Mấy ngày nay Triệu Kì đều đi theo Dư Tử Thanh, chắc chắn sau lưng Dư Tử Thanh có người, hơn nữa người này biết về thôi miên. Nhưng, ngoại trừ công việc thì Dư Tử Thanh chỉ ở nhà, cho nên tôi hoài nghi bọn họ dùng máy tính liên lạc.”
Đường Hàn quay đầu, nói với Tô Diệp: “Tốc độ lần này của anh rất chậm.”
Tô Diệp cười tủm tỉm: “Không phải chậm, mà có nhiều thứ tốt.”
Mọi người vừa nghe, quay đầu nhìn.
Tần Bạch ở gần nhất, chỉ liếc mắt một cái, bỗng nhiên thét chói tai, khiến Tô Diệp ôm đầu: “Làm ơn.”
Những người khác cũng đi qua xem, đột nhiên trợn to mắt, “Dư Tử Thanh đặt camera quay trộm trong nhà nữ ngôi sao kia không?”
Nhiếp Cửu chỉ liếc mắt một cái, mặt nóng lên, che mắt Tần Bạch nói: “Dù chụp được loại ảnh này cô ta cũng không dám đăng. Có manh mối không?”
Tô Diệp gật đầu, gõ phím, “Xem này.”
Mọi người nhìn, bỗng nhiên quay đầu hướng Tần Bạch.
Tần Bạch chớp mắt mấy cái, yếu ớt hỏi: “Làm sao vậy?”
Tần Niệm đang muốn giải thích cho Tần Bạch, Nhiếp Cửu đột nhiên kéo Tần Bạch ra sau mình, thản nhiên nói: “Không liên quan tới cậu ấy.”
Tuy Tần Bạch không biết đã xảy ra cái gì, nhưng Nhiếp Cửu nói vậy, bỗng nhiên trong lòng liền ấm áp , khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Nghiêng đầu nhìn, chính mình cũng ngây ngẩn cả người, toàn bộ hình ảnh là Tiền Mô trao đổi bưu kiện với Dư Tử Thanh.
Tô Diệp nói: “Bưu kiện này đã bị Dư Tử Thanh cắt bỏ, nhưng tôi khôi phục được. Thời gian gần nhất là một tuần, nội dung đều về chuyện tình cảm của Khâu Thục Tình và Thường Lễ Minh, còn có ảnh hai người thân thiết.”
Tần Bạch chớp mắt mấy cái: “Cho tôi xem.”
Tô Diệp do dự, tuy Tần Bạch không nhiều hiềm nghi, nhưng không phải người trong cảnh cục.
Nhiếp Cửu vỗ vỗ vai Tô Diệp: “Cho cậu ấy xem.”
Tô Diệp liền mở bưu kiện cho cậu xem.
Tần Bạch nhìn lại, sau đó khẽ nhíu mày: “Nội dung rất cực đoan, tuy miêu tả chuyện tình cảm của Khâu Thục Tình nhưng chủ yếu muốn kích thích người nhận. Đây không phải thôi miên, nhưng có tính ám chỉ mạnh.”
Nhiếp Cửu hỏi: “Tiền Mô, Khâu Thục Tình và Thường Lễ Minh quen biết sao?”
Tần Bạch nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Chúng tôi nhận thức một vài người nổi tiếng là bình thường, nhưng không nghe nói bọn họ có liên hệ gì.”
Nhiếp Cửu gật đầu: “Tóm lại, bắt Dư Tử Thanh về thẩm vấn trước, lưới đã giăng rất lâu, nếu không thu chỉ sợ bị phá.”