Cửu Vương Gia Yêu Triền Vạn Quán

Chương 22:




“Ưm...... Ha a...... Không được......”
Trong phòng, qua lớp màn sa, chốc chốc lại truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ ngọt ngào.
Còn có thanh âm nam tử khàn khàn khó nhịn: “Chút nữa là được rồi......”
Tiền Vinh cong lưng, hai chân bị nam nhân tách ra, mở lớn đặt ở hai bên, tiếp nhận va chạm thần tốc hữu lực của Trang Cửu. Ngón tay hai bên bấm sâu vào bờ lưng dày rộng tinh tráng của nam nhân, lưu lại mười dấu ấn.
“Ư ư......” Cảm giác quá mức mãnh liệt, thanh âm Tiền Vinh giống như khóc.
“Tuyệt quá...... Vinh...... bên trong Tiểu Vinh thật thoải mái......” Trang Cửu liếm khóe miệng, thở hổn hển nói.
Tiền Vinh không thể nói nữa, chỉ gắt gao bám lấy vai Trang Cửu, rất lâu, hoặc là trong nháy mắt, chỉ cảm thấy bạch quang chói mắt lóe qua, sau khoái hoạt cực hạn liền thỏa mãn lâm vào đen tối ngọt ngào.
“Tiểu Tiền......” Trang Cửu thử đẩy đẩy người đang ngủ bên trong giường đưa lưng về phía hắn.
Tiền Vinh cũng không để ý tới, tiếp tục nhắm mắt giả ngủ.
“Tiểu Tiền à......” Thanh âm Trang Cửu càng thêm đáng thương, “Sau khi hạ triều Hoàng huynh gọi ta lại, ban thưởng cho ta món điểm tâm tuyết đặc chế của phương Bắc, ta không ăn một cái mang hết về đây......”
Tiền Vinh không có phản ứng.
“Chuyên đặt trong thùng băng...... Nếu không ăn sẽ tan hết đó......” Trang Cửu tiếp tục đẩy vai y “Đứng lên ăn một cái đi......”
Trang Cửu tự biết đêm qua đã dày vò Tiểu Tiền quá mức, Tiểu Tiền giận rồi, hiện giờ vô cùng cẩn thận nhận lỗi. Nhưng mà đã dây dưa nửa canh giờ rồi, ngay cả nhìn thẳng mặt Tiểu Tiền cũng không cho hắn......
Tuy rằng nhìn Tiểu Tiền giận dỗi với hắn cũng rất đáng yêu, rất có một phen tình thú, nhưng mà, Tiểu Tiền cười nhẹ nhàng với hắn mới là hắn muốn thấy nhất a......
Tiền Vinh nhịn xuống không cho trán nổi gân xanh.
Ngủ đến giờ cũng vẫn không dậy được chẳng lẽ là lỗi của y? Eo nhức lưng đau chẳng lẽ là tự y làm ra?
...... Không sai, thật đúng là chính y tạo nghiệt ── sau khi trở về từ Giang Nam, tên Trang Cửu kia nếm được tinh hoa liền muốn ăn nữa, quấn lấy muốn bò lên giường của y...... Được rồi, nếu y cũng động tình, tự nhiên cũng có dục niệm, cho nên cũng không chống cự thế nào. Thế là tên kia lòng tham không đáy, quả thực là đòi hỏi vô độ...... Đêm qua, thế nhưng làm cho y ngất đi......
Nhớ tới liền cảm thấy mất mặt, Tiểu Tiền quyết định, lần này vô luận Trang Cửu gọi thế nào, tuyệt đối không thèm đáp lại.
Trang Cửu thấy Tiểu Tiền quyết tâm không để ý tới hắn, bẹp bẹp miệng, sau đó lại không cam lòng cứ vậy rời đi, liền đứng dậy kéo ghế thái sư đến trước giường, nghĩ nghĩ, lại cầm quyển sách tới, ngồi ở trước giường lật trang sách.
Khóe miệng Tiền Vinh run rẩy một chút, trở mắt xem thường, lại cảm thấy lãng phí khí lực giận dỗi với Trang Cửu thật sự không có lời, liền thả lỏng chính mình, thật sự ngủ.
Trang Cửu chỉ xem sách một lát, lại không tự giác mà đưa tầm mắt chuyển qua trên thân người trên giường.
Không khí thực yên tĩnh, đã có dương quang từ cửa sổ chiếu vào. Vị trí và kết cấu phòng ốc rất tốt, đông ấm hạ mát, cho nên dù là mùa hè cũng không cảm thấy khô nóng.
Người trên giường đang lẳng lặng ngủ. Cũng không ngủ sâu, chỉ mơ màng, nhưng nhìn ra được y ngủ rất an tâm. Bất giác khóe miệng cong lên một nụ cười, vì y không phòng bị như thế, cũng vì có thể khiến y yên tâm mà cảm thấy rất thỏa mãn.
Trang Cửu vừa nhìn, vừa nghĩ khi y tỉnh lại là bộ dáng thế nào. Dưới vẻ ngoài thanh tú là cá tính trực tiếp sảng khoái, lại không thiếu mưu lược, cơ trí lãnh tĩnh. Chỉ khi bị hắn đùa cho nóng nảy mới “hừng hực dữ dội”, lại có thể trong chớp mắt liền khôi phục lại, cùng thương thảo mưu kế với hắn, tận tâm tận lực. Sau đó, ngượng ngùng gấp gáp cùng phóng đãng ở trên giường thật kỳ lạ mà hài hòa. Ngón cái của Trang Cửu vuốt ve bên mép, thiếu chút nữa cười khẽ ra tiếng.
Kí ức lần đầu gặp y cũng đặc biệt khắc sâu. Ngày ấy trời trong nắng ấm, hắn mới vừa tra xong gốc gác Ngân Tùng bảo, y tiếp sau liền tìm tới cửa, khách khách khí khí, nhưng trong bông có kim, lạnh lạnh nhạt nhạt. Thế là hắn nghĩ, lá mặt lá trái hắn am hiểu nhất, liền cùng mưu sĩ Ngân Tùng bảo “hâm mộ đã lâu” này đánh Thái Cực thôi.
Liền mời y cùng tiến đến tửu lâu tốt nhất Hoàng thành, chọn món ngon rượu ngon. Tiền Vinh lúc ấy chỉ liếc hắn một cái, cũng không khách khí thêm. Tiền Vinh tửu lượng tốt, một cân Nữ Nhi Hồng xuống bụng, trên mặt chỉ có chút hơi hơi choáng nhẹ. Nhưng mà khi tan tiệc xuống lầu, lảo đảo một chút. Trang Cửu đưa tay đỡ lấy, bỗng nhiên thấy mày y hơi nhíu lại, đáy mắt quét qua mạt thầm giận. Trong lòng nghĩ, quả nhiên người này bề ngoài thanh lãnh, đáy lòng lại tựa hồ là thẳng thắn mà trực tiếp. Nhìn y lại không chút dấu vết đẩy ra nâng đỡ của mình, trong lòng liền ẩn ẩn có kế hoạch.
Đó là đuổi theo y, sống chết quấn lấy, thẳng đến khi lấy về nhà.
Ban đầu là giả, sau đó thật thật giả giả, lại sau đó, liền phát hiện, nguyên lai trong lúc sớm chiều ở chung, đã thật sự động tâm. Thế là bất động thanh sắc, bởi vì hắn mặc dù ham thích y linh động, y giận dữ, nhưng cũng không nguyện ý thật sự vây hãm y, hay bẻ gãy đôi cánh của y.
Thẳng đến khi, kinh hỉ nhận ra Tiền Vinh cũng không tự giác mà đáp lại.
Tiền Vinh rốt cuộc trở mình, nằm thẳng. Trang Cửu nhìn y vì lẳng lặng hô hấp mà hàng mi run rẩy, phỏng đoán y sắp tỉnh lại.
Tiền Vinh chậm rãi mở mắt, nhất thời có chút mê mang, liền thấy nam nhân ở bên giường nhìn mình khóe miệng ngậm cười, nụ cười kia rất ôn nhu, giống như nhìn trân bảo hiếm thấy trên đời.
Tiền Vinh nhất thời đỏ mặt. Trang Cửu cũng không nhẫn nại nữa, tiến lên, cúi người hôn xuống đôi môi khẽ nhếch kia.
“Ưm......” Tiền Vinh sắp không thở nổi, nhẹ nhàng giãy dụa, “Vô liêm sỉ...... Buông ra......”
Trang Cửu mới không nỡ mà chậm rãi rời đi, sau đó lại đùa dai cắn lấy môi dưới Tiền Vinh.
Tiền Vinh kinh hãi phát giác hỏa khí dâng lên, thầm mắng mình cũng không phải dã thú tùy tiện động dục, rõ ràng vẫn còn eo nhức lưng đau...... Đưa tay đẩy Trang Cửu ra, chống người ngồi dậy, hỏi: “Hiện tại khi nào rồi?”
“Sắp tới bữa trưa rồi.” Trang Cửu ngoan ngoãn đáp.
Tiền Vinh đỡ trán, thật là quá buông thả bản thân, rõ ràng có thói quen tốt sáng sớm luyện võ...... Liền trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội một cái, xốc chăn lên xuống giường.
Trang Cửu trước sau hầu hạ y mặc đồ rửa mặt, rất có bộ dáng ngọt ngào như mật, thị nữ đi ngang qua ngoài cửa thấy được trộm thè lưỡi, không ngừng cảm thán sau khi từ Giang Nam trở về, cảm tình của Vương gia cùng Vương phi rất tốt.
Lí Cương lặng lẽ huých huých cánh tay Triệu Tiểu Cường: “Ta vẫn muốn hỏi, này rốt cuộc là chuyện gì? Sao cảm thấy không giống trước kia?”
Triệu Tiểu Cường lườm hắn một cái: “Ta làm sao biết?”
Lần này đi Giang Nam, Cửu vương thật gan dạ ngay cả một ám vệ cũng không mang theo, tuy rằng trở về vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng chân của Vương phi bị thương ── xem đi, đây chính là hậu quả do tùy hứng mà ra......
“Chẳng lẽ,” Lí Cương nghĩ nghĩ, lớn mật đặt giả thuyết, “Là diễn giả làm thật?”
Làm ám vệ, làm người đứng đầu ám vệ, sức nhạy bén phải mạnh hơn thường nhân rất nhiều.
Triệu Tiểu Cường suy tư, gật đầu: “Có khả năng.”
Hai người trong phòng đã chỉnh lý xong, trước sau đi ra, hai người theo hầu lập tức ngậm miệng, khi lén nhìn vết đỏ sau cổ Tiền Vinh, trộm trao đổi ánh mắt: quả nhiên là ăn vào miệng rồi......
“Triệu Tiểu Cường, Lí Cương.” Tiền Vinh phía trước đột nhiên mở miệng.
“Có.” Hai người hồi đáp.
“Trở lại Đông môn chở vài cân hạch đào về đi.” Tiền Vinh thản nhiên nói.
“Vâng.” Hai người có chút không hiểu, nhưng vẫn đáp.
“Sau này lúc lắm mồm ngứa răng, lấy vài trái ra cọ cọ.” Tiền Vinh nói.
“...... Vâng, thuộc hạ sau này không dám.” Hai người ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Ngoao, cũng có bộ dáng Vương phi a......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.