Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt: Dạ Đàm Bồng Lai Điếm

Chương 10: Ta đã mất nhà, người về nơi đâu




“Phất lên sau một đêm… Phất lên sau một đêm…”
Một lúc sau, Cố Niệm mới lẩm bẩm lặp lại, rồi cười thảm: “Nơi đó là kho báu lớn nhất trên đời, dưới đất trải đầy vàng bạc châu báu, đáy nước là ngọc thạch trân châu trải kín lòng sông. Nhưng ngoại trừ huynh muội chúng ta ra, cha mẹ không mang theo bất cứ thứ gì khác của nơi đó… Lấy gì ra để phất lên sau một đêm?”
Cố Phán cắn chặt môi dưới, oán hận ngắt lời: “Chỉ trách ta còn nhỏ ngây ngô, chỉ trách con người tham lam! Ta thấy một lão bà đáng thương, mới tặng bà mấy viên minh châu để dưỡng lão, không ngờ hóa ra bà ta là kẻ thù của cha! Bà cố ý giả ngây giả dại, muốn đối phó với cha mẹ, còn ta thì ngốc nghếch lại đi tin bà ta! Cha mẹ rõ ràng đã dặn ta không cần để ý tới bà, nhưng ta lại lén lút đi tìm — nếu không phải vì mười viên minh châu vô giá đó, chắc gì chúng ta đã rơi vào cảnh nhà tan cửa nát lưu lạc tha hương?!”
Tô Vọng Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lấy làm lạ hỏi: “Nếu Cố tiên sinh và Cố phu nhân không lấy gì trong kho báu mang theo, thì sao ngươi lại có mười viên minh châu để đưa cho bà ta? Các ngươi cho Tang Thanh rất nhiều tiền, số tiền đó lại từ đâu mà có?”
Vi Trường Ca cũng nói: “Nếu ta không đoán sai, mấy năm nay, những nữ nhân từng chăm sóc các ngươi, các ngươi đều hứa sẽ cho họ tài phú bất tận. Các ngươi lấy những thứ này ở đâu ra? Hay là, các ngươi đã tìm ra lối vào kho báu?”
Cố Niệm nói: “Nếu đã tìm được đường quay lại, thì chúng ta… aii…” Rồi thở dài, nhưng chỉ lắc đầu.
Cố Phán thì lắc lư đứng dậy, giang tay hướng về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca ngây ra.
Cố Phán ngước lên cười: “Ôm ta xuống dưới!”
Vi Trường Ca cười cười, tiến lên bế nó từ trên bàn nhẹ nhàng đặt xuống đất. Cố Phán kéo tay y, đẩy cửa bước ra ngoài, ngồi xổm xuống nhặt lấy một hòn đá dưới đất, cầm lên, rồi lại kéo tay Vi Trường Ca quay lại phòng.
Trong phòng im lặng.
Một ngọn đèn cô độc chiếu sáng, ánh lửa lúc dài lúc ngắn, bóng tối và ánh sáng chập chờn qua lại, gương mặt mỗi người đều có chút khác biệt so với ban ngày.
Cố Phán đưa tay tới gần ngọn đèn, rồi chậm rãi mở ra.
Đột nhiên, trong lòng bàn tay nó xuất hiện một viên ngọc trai, cỡ bằng ngón út, trơn bóng lấp lánh, bề mặt còn mơ hồ tỏa ra vầng sáng xanh.
Cố Phán tiện tay ném viên ngọc trai đi, nói: “Các ngươi hiểu rồi chứ?” Rồi không đợi hai người Vi Tô trả lời, lại chỉ vào một gốc hòe lớn ở ngoài cửa: “Cách gốc cây bảy thước có một rương sắt, thứ đó có tuổi thọ trên hai trăm năm rồi, những thứ bên trong trị giá hàng chục vạn.” Ngừng một chút, tay hơi nâng lên, lại chỉ về phía dãy núi xanh thẫm phía xa xa: “Thấy ngọn núi kia không? Đi về phía tây nam tám dặm, giữa hai ngọn núi có một mỏ đồng. Còn cả khối bình nguyên bên kia, nơi đó là lăng mộ tiên hoàng. Trong chiếu thư có nói toàn bộ đồ bồi táng làm bằng gỗ đào, kỳ thực ngày đêm đều có thanh khí ngút trời, nơi đó chôn không biết bao nhiêu là vàng bạc châu báu hi thế kỳ trân.”
Hai người Vi Tô nghe nó kể mà không ngừng kinh ngạc.
Vi Trường Ca hỏi: “Sao ngươi lại biết?”
“Biết chính là biết thôi.” Cố Phán nhìn xa xăm, cười lạnh: “Dưới lòng đất này, nơi nơi đều có bảo bối, tất cả đều là những thứ mà người xưa đổi mạng lấy để chôn cùng. Ngươi tranh ta đoạt, ngươi lừa ta gạt, liều mạng cá chết lưới rách để cướp đoạt, cũng bất quá chỉ để ôm lấy, nhìn ngắm, rồi vui vẻ vài năm, cuối cùng tất thảy đều vùi sâu dưới đất — hừ, tới khi văn bia bị bào mòn, mộ thạch đều sụp đổ, chẳng phải đều thành thứ vô chủ?”
Bên khóe miệng lộ ra ý cười châm biếm, rồi tự lẩm bẩm: “Thế nhân vô tri, luôn tìm kiếm những thứ vô định — cha nói không sai chút nào…” Hết lời cuối liền im bặt. Hơn nửa ngày sau cũng chỉ chăm chú nhìn về phía xa, không biết rốt cuộc thấy được điều gì từ giữa khoảng tối kia.
Giữa lúc im lặng, hoa đèn cháy ‘tách’ một cái, mỗi người đều nghe ra được sự trầm mặc của mình giữa tiếng vang rất nhỏ đó.
Vi Trường Ca hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Buổi tối hôm đó sau khi Cố phu nhân dẫn các ngươi trốn khỏi Tập Phượng Phong rồi thì sao nữa?”
Cố Niệm lắc đầu nói: “Chúng ta vốn không rời khỏi Tập Phượng Phong — dù sao mẹ cũng là nữ nhân, lại mang theo hai đứa con, dù muốn trốn cũng không trốn xa được. Tối hôm đó, cha thân trúng kịch độc, nhảy xuống vách núi muôn trượng, mẹ biết Phượng Hiển Bình sẽ không bỏ qua, vì vậy dẫn chúng ta đi theo đường nhỏ lặng lẽ vòng lại Phượng gia, trốn trong khuê phòng bà từng ở khi còn là thiếu nữ. Ba mẹ con chúng ta ngồi trong căn phòng tối như mực, nghe bên ngoài toàn những tiếng động lớn xôn xao, thỉnh thoảng lại có tiếng bước chân ngang qua phòng. Ta và Cố Phán đều vô cùng sợ hãi, vạn nhất có người đẩy cửa vào thì phải làm sao, sẽ phải làm gì bây giờ? Mẹ nắm chặt tay chúng ta, bảo chúng ta đừng sợ. Cũng may ông trời có mắt, cho ba mẹ con chúng ta một con đường sống — cả tối hôm đó, tuy ngoài cửa không ngừng có người qua lại, nhưng từ đầu tới cuối không một ai vào kiểm tra…”
Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, rồi cười nhạt, nói: “Cũng không phải ông trời có mắt, mà sự thật là Cố phu nhân quá thông minh. Người nhà của nàng hung ác như vậy, đến chính nàng cũng không tha, trong thời khắc quan trọng đó, làm gì có ai vào phòng cũ của nàng để ôn lại kỷ niệm xưa? Đương nhiên là chẳng buồn ngó ngàng tới rồi. Cho dù là huynh đệ tỷ muội có tình cảm tốt với nàng, Phượng Hiển Bình sợ chuyện xấu lộ ra, cũng tuyệt đối sẽ không để họ ở lại Tập Phượng Phong, vậy nên tối hôm đó mới không có một ai trên Tập Phượng Phong bước vào phòng.”
Vi Trường Ca mỉm cười đáp: “Không sai. Huống hồ Phượng Hiển Bình hao tổn tâm cơ thiết lập cái bẫy này, mất rất nhiều công sức, nhưng vẫn để Cố phu nhân đào thoát, lão một lòng muốn tìm vị trí của kho báu, làm sao chịu cam tâm? Còn nữa, tất cả chuyện xảy ra tối hôm đó tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết, Phượng Hiển Bình sợ sự tình bại lộ, cũng nhất định sẽ điều động tất cả mọi người xuống núi đuổi theo Cố phu nhân và huynh muội các ngươi. Đây gọi là điệu hổ ly sơn, cũng chỉ có vậy Cố phu nhân mới có thể mang theo các người toàn thây trốn ra — Cố phu nhân biết rõ tất cả nên mới tự tin trốn ngay trong phòng như thế.”
Cố Niệm sửng sốt, rồi lẩm bẩm: “Thì ra là thế. Hèn gì ngày hôm đó cả Tập Phượng Phong lớn như thế mà không có một ai…” Rồi lại kể tiếp: “Chúng ta trốn trong phòng một đêm, chỉ nghe thấy bên ngoài không ngừng láo nháo, đến hừng đông mới dần an tĩnh lại. Đến buổi trưa, bên ngoài im ắng không có thanh âm, lúc này mẹ mới đưa chúng ta ra khỏi phòng, lặng lẽ theo cửa sau rời khỏi Phượng gia. Trước khi đi, mẹ nhìn về phía xa nơi cha nhảy xuống vực, không nói một lời, chỉ đứng thật lâu. Ánh mắt của bà… Khi đó, ta vẫn chưa hiểu ánh mắt này của bà, chỉ nhìn thôi mà bất giác thấy sợ hãi. Dọc đường đi không ai nói gì, ta ngơ ngác để cho bà dắt đi, giống như là chỉ có một mình, ngồi trước sân khấu kịch dịp tết Trung Nguyên, xung quanh vô số bóng người lướt qua như đèn kéo quân, trên đài oanh oanh liệt liệt, dưới đài hỗn loạn ầm ĩ, còn ta, thì cái gì cũng không rõ — ta chỉ nhớ là, dọc theo đường đi, thấy trong sơn cốc từng đám mây trắng bồng bềnh, vừa mỏng vừa nhẹ, quét qua rừng phong sắc đỏ…
Khi đi ngang qua Bạch Thủy Tự, mẹ dừng lại thẫn thờ nhìn vào thật lâu, rồi nói, lần này ra đi không biết còn có thể quay lại không, mẹ đưa các con vào nghe Đạn Cầm Oa được không?”
Tô Vọng Ngôn nói: “Hoa hòa thượng gặp các ngươi ở nơi đó?”
Cố Niệm gật đầu. Rồi không biết là nhớ tới điều gì, đột nhiên cười ha ha: “Tên hòa thượng đó cũng thật thú vị! Hắn vừa nhìn thấy mẹ thì tròng mắt như rớt ra ngoài, quả nhiên là một Hoa hòa thượng lục căn chưa sạch! Đáng tiếc a đáng tiếc!” Nói liên tiếp hai lần ‘đáng tiếc’, rồi ngước lên nhìn hai người Vi Trường Ca Tô Vọng Ngôn, hỏi: “Các ngươi có biết, mẹ ta bất chấp mạo hiểm cũng muốn tới Bạch Thủy Tự kia lần cuối là vì cái gì không?”
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đều lắc đầu.
“Bởi vì nơi đó, là nơi mà lần đầu tiên mẹ gặp cha –”
Cố Niệm mỉm cười kể: “Có Trung thu một năm, vốn mẹ muốn vội về Tập Phượng Phong để ăn tết với gia đình, nhưng trên đường vì giúp một đôi lão nhân bị người khác chiếm mất điền sản mà lỡ hành trình. Khi mẹ về đến Bạch Thủy Tự đã là khuya của đêm Trung thu rồi, bà thấy cũng đã muộn, lại thấy trăng trên trời vừa tròn vừa sáng, liền không về nữa mà đi thẳng vào trong ngôi chùa cổ, định một mình thưởng thức bạch thủy thu nguyệt. Khi đó tuy là giữa thu, nhưng trên núi Nga My vẫn xanh biêng biếc, trong chùa cũng vẫn còn um tùm cây cỏ, ánh trăng chênh chếch chiếu lên cửa sổ, hắt vào bức tường sơn đỏ bong tróc, ánh lên rêu xanh giữa phiến đá, cũng có một sự thú vị đặc biệt. Bà nương theo ánh trăng đi vào trong, cứ đi tới đi tới, liền nghe thấy phía trước có người đang ngâm nga câu ‘Giang sơn bất cải Tần thì nguyệt –’, bà thấy đồng cảm liền buột miệng tiếp lời: ‘Bán luân ngọc phách cổ kim thu’. Nói xong mới sửng sốt, khi ngẩng đầu nhìn sang, thấy người kia mặc áo vải đứng một mình hiên ngang bên ao, nhưng cũng đang kinh ngạc nhìn lại — haha, khi đó, bà cũng đâu biết trước mặt mình chính là Cố Tấn Chi mà…”
(Câu của Cố Tấn Chi là “Núi non không làm thay đổi được trăng thời Tần”, còn câu của Phượng Sở thì hơi khó hiểu mình dịch theo mặt chữ thì có vẻ là “Nửa mảnh hồn ngọc thu xưa nay”
Tô Vọng Ngôn im lặng không đáp, quay đầu lại, thấy Vi Trường Ca đang thất thần nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, cậu ho nhẹ một tiếng, bước thong thả tới bên cửa sổ, hơi thẳng người lên, cảm thấy gió đêm không ngừng thổi thẳng vào mặt, cảm thấy có chút mát mẻ. Quay đầu lại nhìn, Vi Trường Ca vẫn nghe chăm chú, đôi mắt không chớp nhìn ngọn đèn trên bàn, Cố Phán thì đã ngồi lên ghế đẩu bên tường từ lúc nào, niết ngón tay không biết đang suy nghĩ cái gì. Mà Cố Niệm thì vẫn đang thao thao bất tuyệt về cố sự năm xưa xảy ra vào đêm Trung thu “… Trong lòng chỉ có mình cha thôi, Hoa hòa thượng dù có đợi ba mươi năm, thì cũng có ích gì?”
Tô Vọng Ngôn đứng bên cửa sổ thở dài thật dài, bỗng thấy có chút phiền muộn, cậu vừa nghe Cố Niệm kể, lại nhớ tới ánh trăng thu năm ngoái được ngắm bên Bạch Thủy Trì, bỗng nhiên thấy mất hết hứng thú, khe khẽ thở dài.
Cố Niệm bên kia vẫn đang kể “Nghe nói có một quả phụ không con không cái, con người lại thật thà tốt bụng, liền giao phó ta và Cố Phán cho người đó…”
Cậu tưởng hành động của mình không ai để ý, chẳng ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Vi Trường Ca đang cười mỉm nhìn mình.
Tô Vọng Ngôn ngẩn người.
Còn Vi Trường Ca thì xoay sang mở miệng hỏi: “Ngươi có khát không?”
Y hỏi quá đột nhiên, làm Tô Vọng Ngôn không khỏi sửng sốt, Cố Niệm cũng ngừng kể, đồng thời cùng Cố Phán nhìn sang phía cậu. Chỉ khoảng nửa khắc, đầu óc Tô Vọng Ngôn như là ngừng hoạt động, cũng không biết nên đáp gì, một lúc lâu sau mới lắc đầu. Nhưng Vi Trường Ca cũng không để ý, cười nói: “Để ta lấy cho ngươi chút nước.” Ngừng lại một chút, lại nhìn sang hai huynh muội Cố Niệm Cố Phán nói: “Nói cả nửa buổi như thế chắc các ngươi cũng khát rồi nhỉ?” Mỉm cười, đứng dậy đi tới cửa bếp, vén rèm lên rồi bước vào.
Ba người ở gian ngoài nhìn vào tấm rèm vải màu tím, nhất thời đều im lặng.
Phía sau tấm rèm truyền tới tiếng lạch cạch, rồi tiếp đó là tiếng cốc chén va chạm và tiếng rót nước. Tô Vọng Ngôn nghiêng tai nghe — những âm thanh vụn vặn đó, như là không biết vì lý do gì mà trở nên khó có thể bỏ qua, hòa cùng nhịp trái tim rung động truyền sâu vào trong màng nhĩ.
Cậu nhếch khóe miệng cười cười, rồi nói với Cố Niệm: “Cố phu nhân sợ khó thoát một kiếp đó, sau khi xuống núi, liền giao phó các ngươi cho người khác, sau đó thì sao?”
“À –” Cố Niệm lấy lại tinh thần, cuống quít đáp.
Đang định mở miệng, đột nhiên, bên tường truyền tới tiếng thở dài yếu ớt, Cố Phán mang vẻ mặt cô đơn gục đầu xuống nhìn ngón chân mình, hai bím tóc nho nhỏ tuột xuống theo động tác của nó, rủ xuống hai bên tai, không ngừng lắc lư.
Cố Niệm nhìn nó một chút, trên mặt mang vẻ mê man, như là thấu hiểu, rồi đột nhiên thu lại đường nhìn, tiếp đó kể: “Mẹ giao phó lại chúng ta cho Lý Thiên Tú rồi bỏ đi — à, Lý Thiên Tú chính là bà quả phụ không con không cái kia — khi bà đi, ta và Cố Phán đều nhào tới níu lấy bà, không cho bà đi.
Cố Phán hỏi: “Mẹ, mẹ định đi đâu vậy? Mẹ không cần chúng con nữa sao?’
Mắt mẹ đỏ hoe ngồi xổm xuống trước mặt chúng ta, nói: ‘Con à, các con còn nhỏ quá, nơi mẹ sắp đi lại rất nguy hiểm, không thể đưa các con đi cùng. Các con ngoan ngoãn ở lại đây, chỉ cần các con không đi cùng mẹ, những kẻ ác nhân đó cũng sẽ không đến hại các con.’
Ta vừa khóc vừa hỏi bà: ‘Mẹ có còn quay lại tìm chúng con không?’
Bà đáp ứng nhất định sẽ trở về, nhưng ta biết, dù là bà có quay lại, cũng không biết là tới tận năm nào tháng nào. Vì vậy ta lại hỏi: ‘Nếu mẹ quay về mà chúng con không còn ở đây nữa thì sao?’
Bà cười nói: ‘Bất kể là các con đi đâu mẹ đều có thể tìm được! Mẹ phải đi tìm đường về nhà giúp các con, đợi khi tìm được rồi, mẹ sẽ quay lại đón hai đứa. Bất kể các con ở đâu, mẹ đều sẽ tới đưa các con về nhà…’ — kể từ ngày bà đi tới giờ đã tròn ba mươi năm!”
Cố Niệm thở dài buồn bã –
“Đúng như mẹ nghĩ, Lý Thiên Tú là một quả phụ, không nơi nương tựa, nghèo rớt mồng tơi, đột nhiên có hai đứa con, lại có bạc mà mẹ lưu lại, quả nhiên là chăm sóc chúng ta chu đáo không khác gì con ruột. Thế nhưng, không bao lâu sau bà ta liền phát hiện ra ta và Cố Phán không lớn lên, bà bắt đầu sợ chúng ta, tránh né chúng ta, ánh mắt bà nhìn chúng ta như nhìn hai quái vật… Cuối cùng còn định giết chúng ta nữa! Ta mang theo Cố Phán chạy trốn suốt đêm, từ đó về sau bắt đầu lưu lạc khắp nơi…
Nhiều năm trôi qua, không biết chúng ta đã gặp bao nhiêu người xấu, kẻ ác, vấp phải không biết bao nhiêu là nguy hiểm, chịu không ít lần lừa đảo! Cũng may tuy thân thể chúng ta không phát triển, nhưng tâm chí lại càng ngày càng trưởng thành. Hai đứa bé sống tự lập quả thực không dễ, nếu là bên cạnh có thêm một người lớn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng gia đình bình thường sẽ không thu lưu hai kẻ lai lịch bất minh này, mà nam nhân độc thân mang theo hài tử lại gây sự chú ý, vì vậy, chúng ta nghĩ ra việc tìm cho bản thân mình một ‘mẫu thân’.
Chúng ta không lớn lên, nên để tránh tai mắt của mọi người, cứ ở một thời gian là lại phải chuyển đi, vậy nên người có thể làm ‘mẫu thân’ của chúng ta phải có thể tùy thời tùy lúc từ bỏ tất cả mọi thứ cá nhân, di cư tha hương. Người phù hợp nhất với những điều kiện này chính là những nữ nhân trẻ tuổi mất chồng sống một mình — họ suốt ngày ở trong nhà, khổ cực không nơi nương tựa, nhận con nuôi cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa những nữ nhân này còn trẻ mà đã phải thủ tiết, thường không chịu nổi sự cô đơn, rất dễ dàng bị thù lao chúng ta hứa hẹn làm động lòng. Chúng ta đề ra ước định với từng vị ‘mẫu thân’ là chỉ cần chăm sóc chúng ta năm năm, thì sẽ cho các nàng số tài bảo cả đời cũng dùng không hết, để cho các nàng tự do rời đi…”
“Tự do rời đi?” Tô Vọng Ngôn mỉm cười, lặp lại bốn chữ đó.
Cố Niệm không trả lời, trên mặt hiện lên một tiếu ý cổ quái.
Chiếc rèm tím kêu loạt soạt di chuyển, Vi Trường Ca một tay cầm ấm trà, một tay cầm ba cái chén không bước ra ngoài. Ba người đều dừng lại nhìn y lần lượt rót nước vào trong chén, một chén đưa cho Cố Niệm, lại bưng một chén cho Cố Phán. Cố Phán không nhận, chỉ si ngốc nhìn hơi nước uốn lượn bốc lên từ trong chén, đột nhiên cười thê lương, ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt Vi Trường Ca, thấp giọng nói: “Ta đâu phải trẻ con nữa…”
Động tác của Vi Trường Ca sững lại — tuy rằng y đã biết chân tướng, nhưng trong lúc vô tình vẫn không nhịn được mà săn sóc Cố Phán như là một tiểu cô nương. Lập tức mỉm cười, khom người xuống đặt chén nước vào bên chân Cố Phán, rồi xoay người cầm cái chén còn lại đi về phía cửa sổ, cười cười, đưa tận tay cho Tô Vọng Ngôn, nhìn cậu nhận lấy đặt lên bên miệng, lại không nhịn được mà hô một tiếng: “Cẩn thận!”
Tô Vọng Ngôn nhanh tay, đã uống một ngụm, cau mày nói: “Nóng quá.”
Vi Trường Ca nói: “Nước vừa đun xong, sao có thể không nóng?”
Tô Vọng Ngôn trừng mắt nói: “Uống chút nước nguội là được rồi cần gì phải đun nước?”
Vi Trường Ca vẫn cười cười: “Nước trà trong ấm đã nguội rồi, nhưng giờ đang lúc lập thu, uống nước lạnh quá không tốt đâu.”
Tô Vọng Ngôn hờ hững không đáp, lại cúi đầu uống một ngụm, lúc này mới hỏi: “Ngươi không khát sao?”
Vi Trường Ca nhìn lên bàn một chút, ngẩn người, cười nói: “Ta quên mất — nhẽ ra phải lấy bốn cái chén mới đúng –” rồi đưa tay lấy cái chén trong tay Tô Vọng Ngôn, uống nốt chỗ nước còn lại, nhìn cậu vẻ dò hỏi, rồi cười khẽ.
Lại nghe bên cạnh cũng có người thấp giọng cười.
Tô Vọng Ngôn chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, vội nghiêng người tránh đi, đón gió đêm thổi vào mặt, đồng thời hỏi: “Tuy các ngươi nói hết kỳ hạn năm năm sẽ thả cho các nàng tự do rời đi, có điều cuối cùng vẫn giết các nàng đúng không?”
Trên mặt Cố Phán vẫn mang tiếu ý, nhẹ nhàng đáp: “Những nữ nhân này ở chung với chúng ta sớm chiều, biết bí mật của huynh muội chúng ta, sao ta có thể để các nàng sống được? Người đời vô cùng giả dối tham lam, các nàng có thể ở bên hai quái vật này, thì cũng có thể bán đứng chúng ta. Dù các nàng không có ý hại người, nhưng chỉ cần các nàng nói chuyện của chúng ta ra ngoài, như vậy, một ngày nào đó sẽ có người đoán ra thân thế của chúng ta, đến lúc đó chẳng phải là không còn ngày yên bình nữa sao? Vậy nên lần nào cũng vậy, ta và ca ca thống nhất lấy lý do là để lập lời thề, đều bắt các nàng cắt một lọn tóc…”
Vi Trường Ca lạnh lùng cười.
Cố Phán dụng tâm nhìn y một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi trách ta quá hung tàn đúng không?”
Dừng một chút, mới buồn bã nói tiếp: “Ngươi chỉ thương cảm các nàng, sao lại không thể thương cảm chúng ta? Các nàng tham lam như vậy, chẳng lẽ không đáng chết sao? Còn chúng ta, chúng ta đi ra thế giới bên ngoài này, chỉ có cha và mẹ thật lòng đối tốt với chúng ta, nhưng các người lại bằng mọi cách ép họ tới đường cùng… Cha đã chết, mẹ cũng bỏ đi, khi chúng ta còn là hai hài tử chưa hiểu chuyện, không biết đã bị người ta lừa bao nhiêu lần. Đến ta cũng không tính nổi mấy lần thập tử nhất sinh rồi nữa…
Không sai, là ta giết các nàng, nhưng trong số họ, có ai từng thật lòng thương chúng ta chưa? Có ai thực sự coi chúng ta như hai hài tử bình thường mà yêu thương chưa? Người trên đời này, ai cũng coi chúng ta là quái vật, lẽ nào như vậy không tàn nhẫn sao? Ngươi nói chúng ta hung tàn, nhưng ngươi có biết rằng, chúng ta vốn cũng là không hiểu không biết gì cả, mấy thứ này, đều là những năm qua, từng chút từng chút một, học được từ con người các ngươi đấy…”
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn yên lặng nhìn nhau, đều nghĩ lời nó nói không phải không có lý, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, lúng túng không biết mở miệng ra sao.
Cố Phán một hơi nói xong, bỗng nhiên cười gượng, khẽ thở dài: “Kỳ thực, dù chúng ta không giết các nàng, các nàng rồi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì…”
Tô Vọng Ngôn nói: “Vì sao?”
Cố Phán lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Có một vài lần chúng ta còn chưa kịp động thủ, những nữ nhân đó rời đi rồi cũng chết oan chết uổng. Vậy là chúng ta cũng chẳng cần phí sức. Giống như Tang Thanh, vốn chúng ta định buông tha cho nàng, nhưng tuy rằng chúng ta đã buông tha, nàng lại vẫn không trốn thoát được… Có lẽ, bởi vì những món tiền này cũng giống như chúng ta, đều không thuộc về thế giới này, các nàng lấy thứ không nên lấy, vậy nên mới phải trả giá đắt…”
Cố Niệm đột nghiên chen ngang: “Ta còn nhớ rõ mẹ từng nói, cha mẹ đưa chúng ta tới thế giới này, nhưng chúng ta vốn không thuộc về nó. Tất cả những chuyện xảy ra trong nhiều năm qua, có lẽ chính là sự trừng phạt của ông trời với chúng ta, muốn chúng ta phải trả giá vì đã đi tới thế giới bên ngoài chăng?”
Cố Phán khựng lại, trầm mặc một lúc, rốt cuộc nói: “Bây giờ nói những lời này đều đã quá muộn rồi.”
Cố Niệm nói: “Đúng vậy, đã quá muộn. Khi mẹ đi đã nói với ta ‘Tiểu Niệm, các con vốn không nên thuộc về nơi đây, nhưng chúng ta lại đưa các con ra. Nếu như không gặp phải chúng ta, có lẽ các con vẫn còn là những hài tử ngây thơ trong sáng xưa kia? Khi đó, các con không biết cười, nhưng cũng không biết khóc, tuy các con không hiểu gì hết, nhưng ít ra, các con sẽ không biết cái gì là ưu sầu, cái gì là phiền não.’ — những lời này, khi đó ta còn chưa hiểu lắm… Hơn ba mươi năm rồi… Nơi đó trông như thế nào ta cũng không còn nhớ nữa…” Cố Niệm lặng lẽ thở dài.
“Nhưng ta vẫn còn nhớ! — có mấy lần, ta đã mơ thấy những bông hoa, những ngọn cây, dòng nước phát ra ánh sáng lạnh lẽo mong manh… Nơi đó mưa phùn lất phất, quanh năm không có ánh mặt trời, an tĩnh tới mức khiến người ta khó thở! Nhưng mà, ít ra nơi đó không có ai cả… Ca, ta thật sự muốn quay lại đó!”
Cố Phán cười yếu ớt, biểu cảm của con bé ngọt ngào mà bình yên, như là đang rơi vào một giấc mơ mỹ lệ, lo lắng, muốn đem tất cả người và vật xung quanh đều kéo vào trong giấc mơ đó, nhưng không ngờ cảnh trong mơ đó vẫn có mãnh thú ẩn hiện, chỉ có sự tịch mịch làm bạn.
Một lúc lâu sau, Tô Vọng Ngôn đánh tan sự yên lặng: “Vậy cái chết của Hoa hòa thượng là như thế nào?”
Cố Niệm cũng không giấu, thẳng thắn đáp: “Đó là mùa đông năm ngoái, chúng ta ở trong một ngôi làng không xa Thạch Đầu Thành cho lắm. Có một hôm trời mưa to, tình cờ Hoa hòa thượng trú mưa dưới mái hiên nhà chúng ta, bị hắn vô tình nhìn thấy ta và Cố Phán. Hoa hòa thượng nổi lên nghi ngờ, kéo Tang Thanh đến truy hỏi lai lịch của chúng ta, Tang Thanh không biết gì về chuyện của chúng ta, đương nhiên cũng không thể nói gì cho hắn, nhưng quay lại thì kể có một người hỏi nàng về tung tích của nữ nhân tên là Phượng Sở. Lúc này ta và Cố Phán mới nhớ ra, hắn chính là cái tên hòa thượng ở Bạch Thủy Tự năm xưa — hắc, thật không ngờ nhiều năm trôi qua rồi mà hắn vẫn còn có thể nhận ra chúng ta! Hắn từng gặp mẹ, lại biết thân phận của chúng ta, quyết không thể lưu lại hắn đtrên đời, nhưng năng lực của chúng ta có hạn, không thể đối phó hắn như với mấy nữ nhân kia, vì vậy mới đuổi theo hắn tới Bồng Lai điếm.
Tối hôm đó, chờ mọi người đi ngủ hết rồi, chúng ta mới đi tìm hắn. Hắn mở cửa, thấy chúng ta thì rất kinh ngạc. Ta hỏi hắn: ‘Ba mươi năm không gặp, đại sư phụ dạo này khỏe chứ?’
Hắn như là ngây người, hoặc như là không thể tin được tất cả, mãi lâu sau mới lớn tiếng nói: ‘Quả nhiên là các ngươi! Quả nhiên là các ngươi!’ rồi liên tục truy hỏi: ‘Các ngươi ở đây, vậy người kia đâu? Người đó ở nơi nào?!’
Ta biết là hắn hỏi về mẹ, vì vậy mới trả lời hắn: ‘Dù là ta cho ngươi gặp bà thì ngươi định làm gì? Nhiều năm trôi qua rồi, có lẽ bà đã sớm biến thành một lão thái bà tóc bạc da mồi, dù ngươi có gặp lại thì cũng có ích lợi gì?’
Hắn sửng sốt, thì thào: ‘Không sai, gặp rồi thì sao? Ba mươi năm nay, ta ngày nhớ đêm mong muốn được gặp lại nàng một lần nữa, nhưng gặp được rồi thì làm sao? Ta chỉ là không ngừng tìm kiếm, nhưng sau đó thì sao? Vấn đề đó ta lại chưa từng nghĩ tới…’ Nói xong cũng chỉ là đứng đờ ra.”
“Đại hòa thượng đó, kể ra cũng là một kẻ si tình!” Cố Phán nhẹ nhàng cảm thán một tiếng.
Cố Niệm gật đầu đáp: “Đúng vậy… Ba mươi năm — ba mươi năm dài dằng dặc, vậy mà hắn nói như là mới chỉ một cái chớp mắt — hôm đó chúng ta kể tất cả mọi chuyện cho hắn. Hắn nghe xong, gật đầu nói: “Được, được, chuyện năm xưa, rốt cuộc hôm nay ta cũng hiểu rồi.’ Cười cười, lại hỏi ‘Các ngươi là tới để giết ta diệt khẩu?’
Ta nói: ‘Nay ngươi đã biết được bí mật của chúng ta, đương nhiên không thể để ngươi sống. Có điều, chúng ta muốn giết ngươi, còn vì một nguyên nhân quan trọng hơn.’
Đầu tiên hắn không hiểu, nghi hoặc nhìn chúng ta, một lát sau đột nhiên cười lớn. Ta biết hắn đã hiểu ý của chúng ta, cũng cười cười. Ta hỏi hắn: ‘Ngươi hiểu rồi chứ?’
Hắn chỉ cười to, nói: ‘Không sai, ta phải chết!’ rồi gọi một tiếng ‘Phượng Sở’, xong, liền ngã bịch xuống đất. Khi ta và Cố Phán chạy qua xem thì hắn đã vô duyên vô cớ mà chết rồi.”
Tô Vọng Ngôn nhíu mày, hỏi: “Vì sao… vì sao Hoa hòa thượng lại phải làm vậy?”
Vi Trường Ca mang vẻ mặt trầm ngâm, suy nghĩ một chút bỗng hiểu ra, lại thấy vẻ mặt Tô Vọng Ngôn vẫn còn mờ mịt, liền không nhịn được cười than thở: “Ngươi thông minh như vậy mà sao không hiểu? Ngươi còn nhớ chuyện mà Tam thúc kể cho ngươi không?”
Tô Vọng Ngôn “A” một tiếng, chợt nói: “Ý của ngươi là, Cố phu nhân…”
Vi Trường Ca mỉm cười gật đầu: “Hai người họ đến từ nơi đó, vậy nên ba mươi năm nay vẫn mang dáng dấp trẻ con. Mà Cố phu nhân cũng từng đến đó, vậy, có khi nào nàng cũng giống như hai con của mình, vẫn duy trì diện mạo của ba mươi năm trước hay không? Trên đời khó lường nhất, chính là lòng người; lòng người khó lường, nhưng vẫn không bằng tham vọng, nếu bị người đời biết được Cố phu nhân vẫn còn trên đời, hơn nữa còn trẻ mãi không già, chuyện năm xưa chỉ sợ lại tái diễn, nói không chừng, sẽ còn thảm khốc hơn.”
Lời nói xong, lại nhẹ nhàng cười, trong đôi mắt sáng như sao lộ ra chút chán nản.
Cố Niệm chỉ cười không nói, cũng buồn bã lắc đầu.
“Được rồi, những điều các ngươi muốn biết ta đều đã nói hết, bây giờ đến lượt ta hỏi –” Cố Phán không cười nữa, nghiêm nghị nhìn hai người Vi Tô, nói từng chữ một: “Có thật là các ngươi từng gặp mẹ ta?”
Vi Trường Ca thầm căng thẳng, cảm thấy không ổn, quay đầu liếc sang Tô Vọng Ngôn.
Cố Phán bỗng bật dậy, lạnh lùng nói: “Các ngươi căn bản chưa từng gặp bà đúng không? Nếu các ngươi thực sự đã từng gặp bà, sao lại không biết là sau khi bà tới nơi đó xong thì sẽ không già đi hay không?”
Cố Niệm yên lặng đứng dậy, hai mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm họ không chớp mắt.
Vi Trường Ca cố giữ bình tĩnh, tiến lên một bướng, ung dung nói: “Cố phu nhân là nữ trung trượng phu (ý chỉ một người phụ nữ không thua kém gì nam giới), Vi Trường Ca ngưỡng mộ đã lâu, chỉ hận không có duyên được thấy phong tư của Cố phu nhân.”
Cố Phán oán hận nhìn y, cắn răng nói: “Đã vậy tại sao lại gạt ta? Hừ, nhẽ ra ta phải sớm nghĩ ra mới đúng, năm xưa cha mẹ không lấy bất cứ một ngọn cây cọng cỏ nào ở đó đi, Kiếp Hôi tuy là thứ của nơi đó, nhưng tuyệt đối không phải là của mẹ!”
Vi Trường Ca áy náy đáp: “Chúng ta được năm huynh đệ của Hoa hòa thượng nhờ cậy, đối với cái chết bất đắc kỳ tử của Hoa hòa thượng, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm rõ…”
Cố Phán vẫn cười nhạt.
Nhưng Cố Niệm vẫn chưa chịu tin, run giọng hỏi: “Các ngươi thật sự chưa từng gặp bà ư?! Vậy… vậy còn lá thư…”
Tô Vọng Ngôn bước lên trước, đứng sóng vai với Vi Trường Ca: “Mấy năm trước, ta gặp một khách giang hồ tại Lĩnh Nam, thân thủ cao cường, nhưng lại lưu lạc thành hộ viện (bảo vệ) cho nhà giàu, hỏi ra mới biết hóa ra là hậu nhân Phượng thị. Ân oán giữa vợ chồng Cố gia và Phượng gia đều do hắn kể cho ta biết.”
Cố Niệm thần tình đờ đẫn, nhưng hai vai thì chậm rãi run lên, cho đến khi toàn thân đều run rẩy. Nó gian nan mở miệng, vất vả lắm mới thốt nên một câu: “Vậy, vậy rốt cuộc mẹ đang ở đâu?”
Vi Trường Ca đau lòng nói: “Ngươi đừng thương tâm, chỉ cần Cố phu nhân còn trên đời thì chắc chắn sẽ có một ngày mẹ con các ngươi được gặp lại nhau.”
Nhưng y còn chưa dứt lời, Cố Phán đã lạnh lùng nói: “Hay cho câu rồi sẽ gặp nhau! Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao lại gạt ta?!”
Vi Trường Ca lại bước lên, thành khẩn nói: “Chúng ta lừa ngươi là chúng ta sai, có điều, chúng ta không có ác ý…”
Cố Phán không đáp, chỉ trợn tròn đôi mắt đen như sơn hung hăng nhìn y. Tô Vọng Ngôn đột nhiên thấy căng thẳng, tiến lên nói: “Ngươi muốn thế nào?” Ánh mắt Cố Phán nhẹ nhàng chuyển sang Tô Vọng Ngôn, dừng lại trên mặt cậu, rồi không ngừng cười khẩy.
Sóng ngầm bập bềnh lay động trong không khí.
Vi Trường Ca lướt ra cửa nhanh như chớp, Cố Phán, Cố Niệm một trước một sau chặn ở lối đi.
Ngoài phòng, lá cây kêu xào xạc, nghe qua như là giọt mưa rơi xuống lá sen khô, gió đêm tràn vào qua ô cửa mở rộng, thổi vào lưng Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca âm thầm suy tính, khóe mắt kín đáo quan sát vị trí cửa sổ.
Trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ.
Cố Niệm đột nhiên nói: “Các ngươi nghe xem!”
Mọi người đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng nín thở lưu tâm nghe ngóng, nhưng ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây, thì bên ngoài không có tiếng động gì khác.
Cố Phán không nhịn được hỏi: “Nghe gì cơ?”
“Ngươi nghe xem!” Cố Niệm chạy ra cửa, thần sắc khẩn trương, lặp lại lần nữa: “Ngươi nghe ——”
Giây lát sau, quả nhiên nghe thấy có tiếng hát của một nữ tử hòa lẫn trong tiếng gió dần truyền tới, thanh âm không lớn, nhưng trong đêm tối không hiểu sao lại truyền đi rất xa, ban đầu còn cách xa, rồi chậm rãi gần hơn, dần dần, ngay cả câu hát cũng có thể nghe rõ ——
“Người ta mong kiếp sau kết duyên, thiếp chỉ mong duyên kết kiếp này, mười hai mùa không ly biệt, chàng đi chàng đứng được sóng vai…”
Cố Niệm và Cố Phán đồng thời hét lớn một tiếng, rồi một trước một sau chạy ra cửa.
Vi Tô hai người đều sửng sốt.
Liền nghe bên ngoài truyền tới hai tiếng gọi đầy mừng rỡ: “Mẹ!”
“Cố phu nhân?”
Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn quay sang nhìn nhau, rồi đồng thời lập tức chạy theo ra ngoài.
Nhưng mà, chỉ trong một giây ngắn ngủi, ngoài sân đã không còn hình bóng của hai huynh muội Cố gia nữa.
Hai người đuổi theo ra tận đường lớn, nhìn khắp xung quanh.
Nhưng trong màn đêm sâu thẳm, trời đất hòa làm một, mênh mông vô tận, xung quanh không một bóng người, ngay cả tiếng hát réo rắt thảm thiết mà dịu dàng đó cũng đã biến mất không để lại dấu tích, như là chưa bao giờ vang lên, cũng chưa từng được ai nghe thấy…
Gió đêm thỉnh thoảng thổi qua bên tai.
Quay đầu nhìn lại, một điểm sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu đã tắt từ bao giờ, trong đêm mờ mịt không còn nhìn rõ được hình dạng của nông xá, chỉ còn lại một bóng tối mông lung, nghiễm nhiên lại hòa vào làm một với trời đất hỗn độn này.
Tô Vọng Ngôn đi vài bước hướng về phía bóng tối mờ mịt đó, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn trước mặt là trống trải vô biên, cuối cùng đứng lặng ngẩn ngơ trong bóng đêm.
***
Về cơ bản thì chuyện của hai huynh muội này và Cố phu nhân đã nói hết rồi đó :3 Còn quá nhiều chi tiết mơ hồ chắc là để người đọc tự đoán. Với lại cho câu hỏi của Chunee thì hình như người mà bạn của Tam thúc gặp ở Cực Bắc hình như không phải Cố phu nhân @_@ vì 2 huynh muội cũng khẳng định là không mang theo thứ gì từ Bồng Lai ra cả…
Với lại cái chương này bắn hint ghê quá đi = ))) ko hiểu là có chuyện gì mờ ám ở trung-thu-năm-ngoái mah em Tô cứ liên tục phải ra hóng gió cho mặt nguội bớt đi thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.