Nháy mắt đã tới ngày 22 tháng 9, buổi tối đúng bảy giờ, lễ hội chào đón tân sinh viên luôn được mong đợi chính thức bắt đầu. Lễ chào đón tân sinh viên so với lễ do học viên tự mình tổ chức có quy mô lớn hơn nhiều, vì có rất nhiều người đến xem, ban tổ chức trực tiếp mượn hội trường lớn nhất thường dùng để tổ chức lễ tốt nghiệp, bố trí cũng cực kỳ dụng tâm.
Lúc Thời Việt đến, hội trường đều đã đầy người, dày đặc đầu người làm anh nhíu mày.
Anh đối với những buổi lễ như thế này không mấy hứng thú, nhưng mà, Thời Nhan rất kích động nói cô cùng Phù Âm sẽ biểu diễn hợp tấu, gọi anh thuận tiện đến xem, xem xong cùng nhau đi ăn bữa khuya ---- dựa theo tính cách của em gái nhà mình, "xem tiết mục" chỉ là thuận đường, "mời ăn khuya" mới là trọng điểm.
Thời Việt lúc trước đã đáp ứng cô nếu trận đấu có tổ chức ở Thượng Hải thì sẽ mời hai cô đi ăn, mà ngày mai mới bắt đầu thi đấu, anh tối nay vừa hay rảnh rỗi, thuận tiện đi đến đây một chuyến.
Chỉ là trong một đám sinh viên, Thời Việt càng lộ rõ vẻ không ăn nhập.
Theo lý thuyết mà nói, anh chỉ hơn đám tân sinh này vài tuổi, nếu không trở thành tuyển thủ, anh hiện tại chắc là đang học năm ba. Nhưng mặc kệ là quần áo, hay là khí chất trên người, anh đều cùng đám tân sinh này hoàn toàn bất đồng. Suy cho cùng hai năm nay anh đã trải qua rất nhiều sự tình, lại thêm anh thích mặc áo sơ mi, phối với giày da quần dài, cùng với một đám nam sinh mặc jeans, áo thun, giày thể thao so sánh, thì thành thục hơn nhiều, cũng anh tuấn hơn nhiều.
Đại học vốn không thiếu trai đẹp, nhưng Thời Việt vừa tiến vào chỗ ngồi, chỉ trong nháy mát đã thu hút tầm nhìn của không ít thiếu nữ.
Mấy nữ sinh ngồi ở kế bên nhỏ giọng thảo luận: "Người đâu mà đẹp thế! Nhìn không giống tân sinh viên, là học trường sao?"
"Tớ cảm thấy càng giống nghiên cứu sinh hơn, hoặc là giáo sư phụ trợ?"
"Khí chất rất đặc biệt, rất có mùi vị nam thần! Không biết đã có bạn gái chưa?"
Mấy tiếng bát quái nho nhỏ này Thời Việt không hề nghe thấy, hiện trường còn đang ở giai đoạn chuẩn bị, anh không mấy hứng thú mà cầm điện thoại nhắn cho em gái: "Anh đến rồi, em ở đâu?"
Thời Nhan đáp: "Ở hậu đài! Chúng em đang chuẩn bị, không thể ra gặp anh, biểu diễn kết thúc lại gặp!"
Thời Việt hồi lại "Ân", cất điện thoại, ánh mắt nhìn về sân khấu.
Anh thích yên tĩnh, đặc biết ghét nơi đông người ồn ào.
Lúc anh mới vào năm nhất nhà trường cũng từng tổ chức lễ chào đón tân sinh, nhưng anh đối với mấy tiết mục trước mắt hoàn toàn không có hứng thú, nghiêm khắc mà nói đây là lần đầu tiên anh tận mắt đến xem loại lễ hội này.
Xung quanh có rất nhiều tân sinh đang thảo luận các loại vấn đề, buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, hiện tại đèn vẫn còn sáng. Thời Việt giá trị nhan sắc quá cao, lại thêm vẻ không hòa nhập với xung quanh, nữ sinh đi ngang qua anh luôn lén nhìn anh vài cái, một số nam sinh cũng không nhịn được nhìn anh hai cái.
Khuôn mặt Thời Việt không có biểu tình ngồi đó, tâm tình càng ngày càng phiền.
Trên mặt anh có vẽ tranh sao? Có cái gì đẹp để nhìn?
Ngồi giữa một đám người rất không tự tại, anh lại lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn: "Đã đến khách sạn chưa?"
Tin này là gửi cho bạn tốt Lục Thanh Vũ, đối phương rất nhanh hồi lại: "Vừa đến."
Thời Việt: "Trận đầu buổi chiều ngày mai chuẩn bị thế nào rồi?"
Lục Thanh Vũ: "Cổ đã được rửa sạch sẽ, chuẩn bị chết trong tay cậu bảy tám lần ^_^"
Thời Việt: ".............."
Cái tên nhóc này có một khiếu hài hước kỳ quái, nhưng Thời Việt xem ra, lời nói của hắn kỳ thực rất thiếu đánh, may là Thời Việt đã sớm quen với cái giọng điệu này, bình đạm đáp: "Tớ thỏa mãn không được yêu cầu này của cậu, để Lạc Nhiên thỏa mãn mong muốn cầu chết của cậu."
Lục Thanh Vũ: "Tớ sợ quá đi, nói với Lạc thần, trận đấu ngày mai tớ chọn Chu Du, cho cậu ta chọn Chân Cơ. Hai cái thủy hỏa tương khắc, đẹp tựa tranh vẽ ^_^"
Thời Việt: "......................."
Bức tranh này quá đẹp anh không dám xem.
Thời Việt nhíu mày, cảm thấy bản thân chủ động gửi tin nhắn cho hắn là đang tìm ngược.
Từ sau lần gặp mặt ở Thượng Hải, số lần hai người liên hệ không nhiều, Lục Thanh Vũ khẳng định cũng bận rộn huấn luyện. Chiến đội GT tuy rằng xếp hạng thấp. Nhưng Lục Thanh Vũ thân là đội turongwr, không thể trơ mắt nhìn GT trong mùa giải này lại trở thành đội đếm số đầu tiên.
Biểu đồ quá trình thi đấu sớm đã được đưa đến tay các chiến đội, GT trong mùa giải này bị an bài tương đối khó khăn, trận khai mạc ngày mai, bọn họ lần đầu đối mặt lại là chiến đội Thiên Hoàn của Thời Việt. Mùa giải trước Thiên Hoàn đánh đến lập quân, thứ hạng so GT đều cao hơn nhiều, trước trận đấu nhiều người đoán chắc Thiên Hoàn khả năng thắng đến 80%, khả năng GT thắng là không đến ba phần.
Lục Thanh Vũ thực ra áp lực rất lớn, chỉ là cố ý ra vẻ nhẹ nhàng thôi.
Đúng lúc này đèn bắt đầu tối đi, màn hình lớn xuất hiện hình ảnh động, Thời Việt bèn cất điện thoại, đem ánh mắt chuyển đến sân khấu lớn.
Người chủ trì khẳng khái đọc một đoạn diễn văn không ngắn, nhưng Thời Việt không có chú tâm, dù sao cũng là mấy lời như "Hoan nghênh mọi người đến với trường chúng tôi, ở đây mọi người sẽ bắt đầu một cuộc hành trình mới".
Tiết mục đầu tiên là các sư huynh sư tỷ của hội khiêu vũ trình diễn nhảy điệu Tây Ban Nha, tiếng nhạc sôi động nhiệt huyết, nhấy mắt đã khuấy động toàn trường, tân sinh viên xung quanh không ngừng la hét, ồn ào đến đau tai.... nhưng tiếp sau đó còn ồn hơn nữa, đội âm nhạc của trường trực tiếp lên hát rock&roll, trống đánh bang bang binh binh, hát chính bắt đầu kêu gào "mọi người cùng nhau đứng lên", cả đám tân sinh cùng nhau hát, tựa hồ high đến muốn bay lên trời.
Nghe thấy âm thanh xung quanh như sấm rền dữ dội, sắc mặt Thời Việt càng ngày càng lạnh, tựa hồ muốn khắc trên trán ba chữ: "Tôi rất phiền."
Anh cố nhìn tâm tình buồn bực ngồi ở hội trường ồn ào này cả nửa tiếng đồng hồ, mọi người xung quanh tựa hồ cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo kỳ quái.
Tiếp đến người chủ trì bước lên sân khấu, cười nhẹ nói: "Các bạn học, vừa rồi thưởng thức đủ nhiệt huyết, chúng ta cũng cần phải để lỗ tai nghỉ ngơi một chút, tiết mục tiếp sau đây, là từ nhóm tân sinh viên đến hợp tấu, cụ thể là khúc nhạc gì trước sẽ không bật mí, mọi người xin lắng nghe, đây chính là buổi diễn khó gặp nhất trong lần đón chào tân sinh viên này!"
Người chủ trì nam nói: "Xin mời tân sinh năm nhất Phú Âm, Thời Nhan, trình diễn tiết mục hợp tấu đàn tranh tì bà!"
Tấm màn được kéo ra, đội đạo cụ khẳng định đã giúp chuyển đến đàn trành và đàn tì bà,
Một lúc sau, lúc màn được mở ra, Thời Việt chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng ngời -----
Phù Âm đứng sau đàn tranh, duyên dáng yêu kiều. Cô hôm nay mặc một bộ sườn xám màu trắng hoa văn xanh, hoa văn trên trang phục cực kỳ thanh nhã, bộ sườn xám được cắt may ôm sát cơ thể cô hiển lộ ra dáng người linh lung, chân mang giày cao gót, làm cho cả người cô trở nên cao gầy.
Cô bình thường luôn thích thả tóc, nhưng hôm nay vì buổi diễn mà tóc được búi lên, tạo thành một búi tóc tinh xảo, trên búi tóc cấm một cây trâm có treo một hạt châu, hạt châu chiểu động theo từng động tác của cô, màu áo xanh trắng càng tăng thêm vẻ đẹp thanh tú trắng trẻo của cô.
Thời Nhan không mặc sườn xám, nhưng cô cũng mặc một bộ màu trắng xanh, trên áo có hàng nút giống với cổ áo sườn xám, phía dưới mặc chiếc váy xanh nhạt, cùng với Phú Âm hai phong cách khác biệt. Hai người có vẻ đã thương lượng trước về trang phục biểu diễn. Cô ngồi trên ghế ôm tỳ bà, mái tóc ngắn lộ rõ vẻ lưu loát.
Thời Việt đối với em gái nhà mình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhìn cô như thế cũng chẳng có cảm giác gì.
Nhưng Phù Âm hôm nay..... làm cho anh có chút phải lau mắt mà nhìn.
Đại khái là do tóc được búi lên đi, khiến cho khí chất của cô tăng lên không ít, cổ áo ôm sát lộ ra làn da trắng nõn thon dài, giống như chiếc cổ thiên nga vậy.
Tiết mục vẫn chưa bắt đầu, có nam sinh gần đó nhỏ giọng thảo luận: "Tớ nói, tân sinh năm nay lại có một em gái đẹp như vậy! Không biết đã có bạn trai chưa?"
Có người đáp lại: "Thế nào? Coi trọng người ta rồi? Vậy cậu cần ra tay sớm một chút mới được!"
Nam sinh cười ngây ngô: "Hai em gái này đều thực đẹp, phong cách lại không giống nhau! Đợi một lát lại đi thêm weixin?!"
Thời Việt không cao hứng nhíu mày, trong lòng nghĩ, hai người này, một người là em gái anh, một người là.... là gì thì tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà đều không đến lượt của các cậu.
Cuối cùng, Phù Âm và Thời Nhan cùng cúi đầu chào mọi người, ra ý bảo hậu đài bắt đầu tiết mục.
Nhạc đệm bắt đầu xướng lên, giai điệu quen thuộc, chính là ca khúc mà mọi người rất quen thuộc.
Sứ thanh hoa là bài hát được truyền khắp nơi, nhưng mọi người bình thường là nghe bản có lời, hôm nay là lần đầu nghe bản hợp tấu của đàn tranh và đàn tì bà.
Phù Âm đeo móng tay màu đen, ngón tay thon dài trên dây đàn nhẹ nhàng điểm, âm thanh êm đềm như nước chảy thông qua loa phát truyền đến tai từng người, mọi người đột nhiên rất tự giác yên tĩnh lại, đến cả Thời Việt cũng cảm thấy, tâm tình vừa bị quấy nhiễu đến phiền cũng từ từ trầm tĩnh lại.
Anh không khỏi tự chủ nghiêm túc lắng nghe giai điệu mà cô đàn.
Rõ ràng là một ca khúc quen thuộc, nhưng vì là từ đàn tranh phát ra, lại thông qua loa phóng to, thế nhưng lại đặc biệt êm tai.
Sau khi đoạn độc diễn của đàn tranh kết thúc, Thời Nhan theo sau độc diễn đàn tỳ bà, sau đó hai người cùng hợp tấu ở đoạn cao trào.
Ca khúc này, hai người rõ ràng đã tự mình chỉnh sửa, bản này so với bản gốc cũng không quá giống nhau, phía sau còn có vài đoạn cao trào đặc sắc, cùng vài phần biến điệu.
Hai nữ sinh nghiêm túc hợp tấu, khán giả phía dưới cũng nghiêm túc lắng nghe.
Thời Việt đang đắm chìm trong khúc nhạc, ánh mắt lại hoàn toàn vô pháp rời khỏi người Phù Âm.
Trình diễn kết thúc, hai người đi đến giữa sân khấu cúi người cảm ơn, cả hội trường tức khắc vỗ tay như sấm.
Phù Âm cười nhẹ, má lúm đồng tiền ẩn hiện lộ ra, ánh mắt của cô quét qua khán giả dưới đài, muốn tìm xem Thời Việt đang ở đâu, nhưng ánh đèn trên sân khấu quá chói, dưới đài chỉ là một mảnh tối đen, căn bản không nhìn rõ ai với ai. Nhưng mà, Thời Việt ngồi ở dưới đài lại thấy rõ động tác và biểu tình của cô, phát hiện cô đang tìm người, tim anh đột nhiên nhảy lên một cái -----
Sẽ không là đang tìm anh chứ?
Hoặc là, cô còn có người quen khác đến xem diễn?
Phù Âm chỉ quét mắt tìm kiếm một lần, bèn cùng Thời Nhan lùi về hậu đài.
Tuy rằng vẫn còn nhiều tiết mục phía sau, nhung Thời Việt đã hoàn toàn không còn hứng thú, lập tức đứng lên đi đến hậu đài tìm Phù Âm.
Anh đột nhiên có chút nhìn không được muốn từ khoảng cách gần nhìn ngắm cô.
Cô hôm nay khí thế xuất trần, thanh lệ như lan, dáng vẻ đứng của cô trên sân khấu nhẹ nhàng gảy đàn, chính là dáng vẻ nữ thần hoàn mỹ trong mắt anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời của tác giả:
Việt thần vẫn chưa thông suốt, không cần gấp gáp, đợi anh ấy thông suốt liền giống như Lâm Lạc Nhiên nói ấy, mỗi ngày ăn giấm đến no 2333.
Lời của trans:
Ta nói tội Thời Nhan ghê gớm.... có mỗi thằng anh, gọi đến xem diễn rốt cuộc đi hậu đài không kiếm em gái nhà mình lại đi tìm chị em tốt của em gái nhà mình =)))))
Thời Việt anh mau thông suốt cho mọi người nhờ, chưa thông suốt đã ăn giấm lung tung rồi, thông suốt rồi thì thế nào đây~~~