Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 19: Hương nước hoa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam sinh muốn vào ký túc xá nữ cần phải đăng ký, may là dì quản lý cũng hiểu ý, thấy Phù Âm bị thương ở chân, bèn rất dứt khoát để Thời Việt lên lầu.
Bạn cùng phòng tất cả đều còn xem buổi lễ, vì vậy trong phòng chẳng có ai.
Thời Việt bế Phù Âm tiến vào phòng, phát hiện phòng được quét tước rất sạch sẽ, anh hỏi: "Giường của em ở đâu?"
Phù Âm chỉ vào chiếc giường ở sát tường, giường đơn màu xanh nhạt, phong cách đơn giản sạch sẽ, mền gối cũng được xếp thẳng thóm, có thể thấy được cô bình thường là người thích sạch sẽ, không giống vài nữ hài khác như vậy lôi thôi. Thời Việt săn sóc đặt cô xuống giường, quan tâm hỏi: "Có muốn uống nước không?"
Phù Âm cười: "Không cần, cảm ơn."
Thời Nhan lén lút phía sau hai người nghe lén, Thời Việt quay đầu muốn đóng cửa, liền nhìn thấy em gái nhà mình giống như gián điệp lập lò ngay cửa.
Khóe miệng Thời Việt khẽ co rút, nói: "Em làm gì thế? Trông như ăn trộm vậy."
Thời Nhan híp mắt cười hắc hắc, cầm bữa khuya tiến vào phòng, đi tới trước mặt Phù Âm nói: "Tớ mua về rồi đây, hôm nay vì buổi diễn mà chưa ăn cơm tối, ăn trước cái này đi."
Phù Âm cảm kích nói: "Cảm ơn Nhan Nhan, tớ thật có chút đói."
Thời Nhan mua về chính là sủi cảo mà cả hai đều thích ăn, Thời Nhan ngồi trên bàn mở hộp ra, quay đầu hỏi Thời Việt: "Ca, anh ăn không? Nhà ăn trường tụi em làm sủi cảo rất ngon đấy."
Thời Việt vốn không đói, nhưng nhìn hai cô nhóc ăn ngon như vậy, anh cũng ngồi xuống, cầm đũa thử vài miếng.
Sau khi ăn xong, Thời Nhan lưu loát thu dọn hộp và đũa, hỏi Phù Âm: "Chân của cậu cần phải nghỉ ngơi cho tốt, vậy không thể tham gia quân huấn?"
Phù Âm gật đầu: "Ân, bác sĩ đã giúp tớ ký đơn xin phép, tớ chỉ cần đến phòng giáo vụ xin phép thôi."
Thời Nhan sảng khoái nói: "Đơn xin phép đưa tớ đi, ngày mai tớ giúp cậu đưa, cậu đi đứng bất tiện thì đừng ngồi một chỗ đi, muốn ăn cái gì gửi tin cho tớ, tớ giúp cậu mua về."
Có người chị em tốt như vậy chính là phúc khí của cô, Phù Âm cũng không khách khí, đưa đơn xin phép cho Thời Nhan.
Ký túc xá nữ không tiện ở lâu, Thời Việt bèn chủ động đứng lên nói: "Anh về trước đây."
Phù Âm ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ nói: "Tạm biệt Việt ca, trận đấu ngày mai cố lên."
Một câu vô tâm của cô, làm bước chân Thời Việt chợt khựng lại ---- trận đấu? Trận đấu ngày mai nhưng lại không liên quan đến anh. Nhưng anh cũng không muốn giải thích, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
***
Sau khi ra cửa, Thời Nhan mới bát quái hỏi: "Ca, anh vừa nãy vì sao lại muốn bế Tiểu Âm?"
Thời Việt cả mặt nghi hoặc: "Không bế, lẽ nào lại cõng? Cô ấy mặc sườn xám đấy."
Thời Nhan giờ mới phản ứng lại, có chút đáng tiếc nói: "Hóa ra là vậy, em còn cho rằng hai người có gì đó..."
Thời Việt nhíu mày: "Có thể có cái gì?"
Thời Nhan cười hắc hắc: "Anh khong muốn kiếm cho em chị dâu sao? Em cảm thấy nước phù sa không chảy ruộng ngoài rất tốt nha! Tiểu Âm rất xinh đẹp nha, có khí chất, tính cách lại tốt, đủ xứng đôi với anh đi?"
Thời Việt nâng tay nhẹ gõ lên trán cô một cái: "Thu hồi cái não bổ của em đi, suốt ngày nghĩ lung tung sẽ trở nên ngốc đấy."
Thời Nhan: "...................."
Được thôi, nhưng cô vẫn thích não bổ.
Nếu như Phù Âm cùng anh cô có thể trở thành một cặp, chính xác là "nước phù sa không chảy ruộng ngoài", sau này sinh bé con, với giá trị nhan sắc của cả hai, đứa bé khẳng định rất đáng yêu. Con của bạn tốt lại là cháu ruột của mình, thân càng thêm thân, chẳng phải rất tốt sao?
***
Trên đường trở về khách sạn, Thời Việt lần đầu suy nghĩ cẩn thận câu nói vừa nãy của em gái: "Kiếm cho em chị dâu."
Thực ra Thời Việt chỉ mới hai mươi hai tuổi, vẫn còn rất trẻ, hẹn hò, kết hôn những việc này anh tổng cảm thấy còn cách rất xa.
Trọng tâm hiện tại của anh vốn không đặt tại chuyện tình cảm, những việc ở trong liên minh đã đủ khiến anh phiền rồi, chiến đội Thiên Hoàn mùa giải này tiền đồ khó nói, sau khi mùa giải kết thúc, anh khẳng định không ở lại, nhưng cụ thể đi đến chiến đội nào thì trước mắt anh chưa nghĩ ra.
Dù cho thật sự có người mình thích, anh cũng nghĩ dựa vào năng lực của mình, cho cô cuộc sống tốt nhất.
Nhưng anh của hiện tại, vẫn chưa thể.
Đàn ông vôn nên lấy sự nghiệp làm trọng, đợi bản thân một ngày bản thân có năng lực đó, lại nghiêm túc xem xét cảm tình cũng không muộn, nếu không, hứa hẹn ngoài miệng có thể thực hiện được bao nhiêu? Bắt bạn gái cùng bản thân uống gió đông bắc sao?
Không biết vì sao, nghĩ đến đây, trong đầu anh lại đột nhiên xẹt qua dáng vẻ Phù Âm an tĩnh oa trong lòng anh.
Mắt cá chân trật khớp nhất định rất đau đi, nhưng cô vẫn rất quật cường, môi đều muốn cắn hư, cũng không hề kêu một tiếng, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch.
Cô bé này thật rất kiên cường, nhưng loại kiên cường này, làm anh có chút đau lòng kỳ quái.
Lúc rời khỏi ký túc, nhìn dáng vẻ nghiêng đầu cười mỉm của cô, anh thậm chỉ có chút không muốn đi, muốn ở lại tiếp tục chăm sóc cô.
Nhưng lý trí kéo anh rời khỏi nơi đó.
Hôm nay, tâm trạng của anh đã biến động mấy lần, cái loại cảm giác kỳ lạ này, vẫn nên tận lực khắc chế mới được.
Thời Việt nhắm mắt lại, gạt đi tất cả những ý nghĩa hỗn loạn trong đầu, thuận tay đón một chiếc taxi, chạy về khách sạn.
***
Liên đấu KPL chuyên nghiệp mỗi mùa đều có trận đấu, chỗ ở cũng là liên minh thống nhất an bài.
Vì liên đấu chuyện nghiệp được thực hiện theo quy chế loại trừ, liên mình KPL hạn định liên đấu chỉ có 12 vị trí cho 12 chiến đội, mỗi mùa giải đội ngũ nào đứng thấp nhất sẽ bị loại trừ, theo đó mà sẽ có chiến đội mới được bổ sung, đó cũng là lý do vì sao KPL liên đấu lại cạnh tranh khốc liệt đến thế.
12 chi chiến đội sẽ chia làm hai nhóm nhỏ A và B, giai đoạn đầu của trận đấu thường quy là quay vòng trong nhóm, sau khi đánh xong trong nhóm thì lại đánh ngoài nhóm, cuối cùng dựa theo bảng điểm, mội nhóm nhỏ sẽ chọn ra 4 đội ra đánh trận kế tiếp.
Thời Việt thuộc đội Thiên Hoàn lần này được phân tại nhóm A, nhóm này trừ ra chủ bài cường địch, Long Tộc đạt giải quán quân mùa trước ra, còn có chiến đội JZ thành tích luôn ổn định, chiến đội Kinh Cức, còn có chiến đội GT hạng thấp ở mùa giải trước và một chiến đội vừa được nâng lên.
Tình thế trong nhóm A tương đối rõ ràng, đối với ngoại giới mà nói, Long Tộc, Thiên Hoàn hai đội đạt giải quán quân, lập quân mùa trước khẳng định có thể xuất tuyến, thực lực của JZ và Kinh Cức cũng có thể, mà GT cùng với cái chiến đội kia chính là máy ATM của nhóm nhỏ này ---- cũng chính là đội nhóm mà mọi người muốn ngược thì ngược, từ bọn họ lấy thấy một chút điểm.
Nhưng Thời Việt không nghĩ như vậy.
Trên chiến trường tình cảnh luôn thay đổi thất thường, đội mạnh hào môn bị nhóm yếu khinh bạc là điều chưa từng xảy ra, hiện nay liên minh cao thủ như mây, Thiên Hoàn nếu muốn đoạt được giải quán quân còn khó hơn lên trời, đến vé vào vòng bán kết cũng không biết có lấy được không.
Anh đang suy nghĩ, cửa thang máy đột nhiên mở ra, ngoài ý muốn là một gương mặt quen thuộc.
- ---- Đội trưởng đội quán quân của mùa giải trước Lâm Nghị, trong giới hay gọi anh là liên minh đệ nhất thượng đơn "Xã hội đen Nghị ca, người ác không nói nhiều".
Nam nhân dáng người cường tráng, lớn lên cũng có chút bá khí, dưới cằm lớt phớt râu rất có mùi vì nam nhân, khoác trên người loại áo khoác da là có phong phạm của diễn lão đại hắc đạo, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà Thời Việt so với anh ta, khí tràng cũng không thua kém, bình đạm chào hỏi: "Nghị ca, đã lâu không gặp."
Lâm Nghị gật đầu: "Anh tính đi ăn bữa khuya, có muốn đi cùng không?"
Thời Việt đáp: "Cảm ơn, em vừa ăn rồi."
Lâm Nghị cũng không cưỡng cầu, thấy Thời Việt tiến vào thang máy tiện tay đóng cửa, bèn nói tiếp: "Trận đấu ngày mai rất thoải mái đi? Trận đầu đấu với chiến đội đội sổ GT."
Đang nói thì cửa thang máy lại mở ra.
Đội trưởng chiến đội GT Lục Thanh Vũ cười híp mắt tiến vào, nói: "Nghị ca ở sau lưng nói chiến đội chúng tôi là kẻ đội sổ, tôi nghe liền có chút đau lòng, ngày mai liền trực tiếp tiếp cận tháp tặng đầu người, làm ATM cho đối phương."
Nói sau lưng người ta là kẻ đội sổ, kết quả bị đội trường của người ta nghe thấy, Lâm Nghị một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, thật thẳng thắn mà nói: "Anh nói sự thật thôi, mùa giải trước đội của cậu không phải luôn đội sổ sao, nhưng Long Tộc tụi anh chính xác là từng bị cậu lật xe. Thực lực của cậu không chỉ có như vậy, mùa giải này cố lên."
Biết anh chỉ là kẻ thẳng tính cũng không có ác ý, Lục Thanh Vũ bèn cười nói: "Cảm ơn, tôi sẽ tận lực."
Thang máy lên đến lầu ba, Lâm đội đi ra trước, nói muốn đến nhà ăn ăn bữa khuya.
Thời Việt ở lầu bảy, Lục Thanh Vũ lại ở lầu tám.
Đợi thang máy lần nữa đóng cửa, Lục Thanh Vũ bèn nhìn Thời Việt, cười đến có chút quỷ dị.
Thời Việt không khỏi nhíu mày: "Cậu cười cái gì? Rất vui vẻ khi người khác nói mình là kẻ đội sổ sao?"
Lục Thanh Vũ như cũ làm ra biểu tình hài hước: "Tớ đang đoán lúc nãy cậu đi đâu?"
Thời Việt không ngờ hắn đang cười mình, không khỏi nghi hoặc: "Ra ngoài ăn bữa cơm, có cái gì phải đoán?"
Lục Thanh Vũ giống một con chó hít tới hít lui trên người anh, Thời Việt lập tức ghét bỏ mà lùi lại, kết quả nghe thấy Lục Thanh Vũ nói: "Trên người cậu có mùi nước hoa, là loại con gái hay dùng."
Thời Việt: "............"
Lục Thanh Vũ cười càng thêm vui vẻ: "Không ngờ tuyển thủ đầu tiên thoát ế trong liên minh lại là cậu, có cần chúc phúc không?"
Thời Việt chau mày: "Nói bậy nói bạ."
Lục Thanh Vũ tiếp tục trêu chọc: "Bạn gái này phẩm vị không tồi, mùi nước hoa thanh mát, rất dễ ngửi. Mùi hương dính đầy thân, còn giấu cái gì nữa? Còn không biết mũi tớ rất thính sao?"
Cậu cũng biết bản thân có một cái mũi cho sao!
Hôm nay lúc Thời Việt bế Phú Âm về ký túc, cũng ngửi thấy trên người Phú Âm có một mùi hương dễ ngửi, không ngọt ngấy, cũng không nồng nặc, ngược lại rất thanh mát, có chút đạm đạm hương hoa.
Con gái tuổi này dùng nước hoa cũng rất bình thường, kể cả em gái thần kinh nhà mình, trên bàn trang điểm cũng bày ra các loại nước hoa.
Không nghĩ tới, mùi hương đó lại dính lên người anh.
Bị bạn tốt trêu chọc trước mặt, tuy rằng ngại ngùng, nhưng tựa hồ.... không có phản cảm.
Thời Việt biểu tình bình tĩnh vỗ vỗ áo của mình, nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là một người bạn."
Lục Thanh Vũ cười càng thêm ý vị thâm sâu, Thời Việt không để ý hắn, vừa lúc thang máy đến lầu bảy, Thời Việt bèn nhanh chân đi ra.
Lúc đi ra, liền nghe Lục Thanh Vũ sau lưng nói: "Đem áo cởi ra rồi cất đi, đừng giặt, lưu giữ kỷ niệm biết không?"
Thời Việt: "..................."
Bệnh thần kinh sao?!
Nếu không phải cửa thang máy đã đóng, anh thật muốn quay đầu đá một phát lên chân người này.
***
Trong lúc ra ngoài thi đáu, các tuyển thủ đều được sắp xếp ở trong phòng đôi, Thời Việt cùng Lâm Lạc Nhiên quan hệ khá tốt, cũng luôn ở cùng phòng.
Lo lắng Lâm Lạc Nhiên phát hiện mùi nước hoa trên người anh lại hỏi anh đã đi đâu, Thời Việt vừa vào cửa liền đi tắm, thay quần áo.
Nhưng anh rõ ràng nghĩ nhiều rồi, Lâm Lạc Nhiên không có bát quái như Lục Thanh Vũ, nhìn thấy Thời Việt quay lại, cậu chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Lâm Lạc Nhiên không thích cùng người khác nói chuyện, Thời Việt nằm trên giường cũng chán, dứt khoát đăng nhập tài khoản nhỏ, ngoài ý muốn phát hiện Phù Âm cư nhiên cũng online.
Thấy anh đăng nhập, Phù Âm lập tức gửi tin nhắn cho anh: "Việt ca? Buổi tối không cần huấn luyện sao?"
Thời Việt hồi đáp: "Ân, em không ngủ sao?"
Phù Âm nói: "Ngủ không được, muốn thử trận phổ cấp, xem có thể độ kiếp thành công không."
Phù Âm đã đạt đầy sao cấp bạch kim I, chỉ cần thắng thêm 1 trận, là có thể thuận lợi tiến đến kim cương, nhưng nếu như thua, lại phải đánh thêm rất nhiều trận.
Cô không cho Thời Việt dẫn, Thời Việt chỉ có thể đợi kết quả.
Trong điện thoại của Thời Việt có cài đặt trợ thủ Vương giả vinh diệu, không cần đăng nhập game, cũng có thể xem được thành tích của đồng đội, chỉ là trợ thủ được cài bằng tài khoản chính của anh, bạn bè bên trong đều là tuyển thủ chuyên nghiệp và bá chủ nổi tiếng, liếc một cái liền thấy, cả danh sách đều là cấp bậc vinh quang vương giả.
Thời Việt đăng nhập trợ thủ, lấy tài khoản nhỏ tạo mới ---- tài khoản mới chỉ có hai bạn tốt, một cái là em gái tân binh vẫn còn ở cấp bạch kim IV, một cái là của Phù Âm.
Anh mở trang của Phù Âm xem tư liệu, phát hiện Phú Âm thường dùng Tào Tháo, Triệu Vân, Vương Chiêu Quân, Trang Chu, Địch Nhân Kiệt, tỷ lệ thắng toàn trên 50%, trong có tỷ lệ thắng của Tào Tháo là cao nhất.
Bia khắc cô cũng mở được hai bản, một bản viết "vật lý AD" cái khác là "pháp sư AD", cái bản vật lý này đều là bia khắc cấp 5, trên còn có thêm công kích vật lý, xuyên thấu vật lý làm chủ; bản pháp sư lại có công kích pháp sư, hạn chế làm lạnh, tuy rằng không đầy đủ, nhưng ý nghĩ nhìn qua thực rõ ràng.
Không giống đa phần người mới, bản bia khắc cấp 3, cấp 4 rối loạn lung tung, bản bia khắc của cô vừa nhìn đã thấy đặc biệt chỉnh tề, hiển nhiên là đã trải qua sắp xếp tỉ mỉ, chậm rãi gom lại.
- --- Thời Việt đã rất lâu không thấy được một cô gái chăm chỉ như vậy.
Lúc này, trợ thủ hiển thị cô đang online, đang trong trò chơi, sử dụng tướng sĩ Triệu Vân.
Cô nói là bản thân thích chơi chiến sĩ, nhưng trận này cô lại chọn Triệu Vân, hiễn nhiên là đồng đội không có đánh dã, cô chỉ còn cách bổ vị.
Trận đấu từ lúc bắt đầu đến giờ đã 13 phút, vẫn còn chưa kết thúc.
23 phút, cư nhiên vẫn còn chưa kết thúc?
Thời Việt mạc danh có chút nôn nóng, nhịn không được suy nghĩ, mấy cái đồng đội tay mơ kia, có thể hay không ra một chút sức, để Phú Âm đánh lên kim cương được không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời của tác giả:
Phù Âm [mặt nghiêm túc]: Em không muốn anh dẫn, em muốn tự mình chơi.
Thời Việt: Ha, không dẫn thì không dẫn (lén lút mở trợ thủ quan sát, xem Phù Âm có thắng hay không, một mặt ghét bỏ phun tào đồng đội của cô quá kém, hận không thể tự mình ra sân mang cô nằm thắng)
Kỳ thực Thời Việt là một tên ngạo kiều
Lời của trans:
Mình nghĩ các bạn sẽ hiểu lầm Nghị ca là một ông chú lúng phún râu nên mình để tấm ảnh này để diễn tả hàm râu của ảnh =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.