Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 39: Hẹn hò




Phù Âm từ trên giường bò dậy nhanh chóng đánh răng rửa mặt, tuy rằng cách thời gian bữa trưa còn vài tiếng nữa, nhưng tâm tình vui sướng sắp gặp nam thần, vẫn làm cho cô hưng phấn không ngồi được.
Sau khi vệ sinh xong xuôi, ngồi trước bàn, Phù Âm nhìn gương có chút phát sầu, thực ra cô không quá biết trang điểm, đặc biệt là trang điểm mắt phức tạp hoàn toàn không hiểu gì, lần trước biểu diễn buổi lễ là trường mời về thợ trang điểm chuyên nghiệp giúp trang điểm, bình thường cô căn bản đều để mặt mộc. Nhưng nói như thế nào, Thời Việt cũng là người cô thích, cô hy vọng bản thân có thể dùng dung mạo đẹp nhất đứng trước mặt anh.
Bây giờ chạy đi tìm người trang điểm thì hiển nhiên không kịp, nói không chừng còn biến bản thân thành một con ngốc. May là da của cô vốn dĩ trắng, cũng không cần phải dùng nhiều phấn che khuyêt điểm, Phù Âm nghĩ một lúc, liền đơn giản đánh nhẹ lớp phấn nền, vẽ một đuôi mắt mèo, lại tô lên môi một lớp son dưỡng màu hồng nhạt để thêm khí sắc.
Tương đối đơn giản, phong cách trang điểm tươi trẻ thường ngày, nhìn không kĩ căn bản nhìn không ra đã trang điểm, điều này vừa tốt, ít nhất không trang điểm quá đậm khiến người phản cảm.
Sau đó cô từ tủ đồ chọn ra một chiếc váy dài tới đầu gối màu hồng nhạt, phối với đôi giày đế bằng màu trắng, phong cách phù hợp với màu môi.
Chuẩn bị xong, Phù Âm ngôi bên bàn đợi đến giờ trưa, tim đập càng thêm nhanh.
Hôm nay cùng Thời Việt đi ăn riêng, cũng có thể tính là lần đầu hẹn hò của bọn họ đi?
Thực ra cũng không tính là hẹn hò, dù sao bản thân cũng chưa tỏ tình, Việt ca cũng hoàn toàn không biết bản thân có ý đồ với anh.
Nghĩ tới điểm này Phù Âm có chút buồn cười, luôn cảm thấy bản thân lén lút làm fangirl người ta tựa hồ có chút ngốc. Nhưng mà, đã thích nhiều năm như vậy, cô cũng không muốn bỏ cuộc. Thời Việt chưa có bạn gái, cô thích anh lại không vướng bận đến ai, chỉ là cô tạm thời chưa nói ra mà thôi. Gần đây hai người tương tác không tệ, không cần gấp gáp. Gấp cũng không ăn được đậu hủ nóng, hơn nữa Thời Việt là người cao lãnh như vậy, vẫn là chậm rãi tấn công mới tốt.
Phù Âm nghĩ kỹ càng, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp đĩa CD--- đây là sau khi thi xong cao trung, trong kỳ nghĩ đặc biệt lưu lại, chỉ làm mười mấy phần, trong đó có vài đoạn video đàn tranh, là cô mặc các loại trang phục khác nhau tự mình đi các địa phương khác nhau đánh đàn, ba đã giúp cô quay lại, sau khi qua chỉnh lý hậu kỳ liền làm thành MV âm nhạc.
Có không ít bạn gái nổi tiếng trên mạng thích dùng đàn tranh đàn những bài đang thịnh hành, phát lên trên mạng được rất nhiều người quan tâm, nhưng Phù Âm không làm video như vậy, cũng chẳng hề muốn nổi tiếng, mà bởi vì cô thật lòng yêu thích đàn tranh, vậy nên quay để lưu lại kỷ niệm, muốn nhiều năm về sau như cũ có thể mở ra xem lại.
Cô bỏ CD vào trong máy tính, khúc nhạc đầu tiên là ngưới đánh cá xướng đêm, thời điểm hoàng hôn, cô mặc một thân hán phục màu xanh nhạt ngồi bên hồ đánh khúc nhạc, ý cảnh đặc biệt đẹp, không thể không nói, lão ba yêu thích quay phim có kỹ thuật quay thật giỏi, cảnh này có thể so với nhà quay phim chuyên nghiệp.
Khúc nhạc phía sau, giống các loại cao sơn lưu thủy hán cung thu nguyệt, cảnh quay cũng chọn cây xanh núi cao, tạo ra cảm giác rất có ý vị cổ phong, phục trang của cô cũng là sườn xám, hán phục làm chủ, phối hợp với khúc nhạc đàn tranh, phối hợp ý cảnh và âm nhạc hoàn mỹ, đơn giản chính là cảm giác hưởng thủ tai mắt.
Lúc đó quay video chỉ để lưu làm kỷ niệm, vậy nên chỉ ghi ra cho những cô chú họ hàng quan hệ tốt, đặc biệt là vị chị em tốt kia. Thời Nhan cũng có một phần, đợi thời gian tốt sau này cô trực tiếp gửi cho Thời Nhan, trước mắt, trong tay chỉ còn lại hai bản cuối cùng.
Phù Âm do dự một lúc, lấy một cái bỏ vào trong túi.
Không thì cũng tặng Thời Việt một bản đi, không biết anh có thích đàn tranh hay không, dù sao tặng một bản tạo tác dụng tưởng niệm. Thuận tiện cũng cho anh biết con gái đánh đàn tranh cũng có mặt đẹp, đương nhiên, con gái có chút điểm tâm cơ, với khả năng của Thời Việt thì không thể nào ý thức được.
***
Mười một giờ rưỡi sáng, điện thoại Phù Âm nhận được tin nhắn từ Thời Việt: "Nghĩ ra muốn đi đâu ăn chưa? Anh qua đón em."
Phù Âm đáp: "Em không kén ăn, anh thích ăn gì?"
Thời Việt nghĩ một chút, hỏi: "Có thể ăn cơm tây không?"
"Đương nhiên có thể."
"Vậy tầm 12 giờ anh đến đón em, dẫn em đến một nhà hàng tây không tệ."
"Được ạ ^^"
Anh quả nhiên rất đúng giờ, đúng 12 giờ điện thoại Phù Âm lại nhận được tin nhắn: "Anh ở dưới ký túc xá của em, có cần anh lên lầu đón không?"
Phù Âm đáp: "Không cần, em lập tức xuống ngay!"
Cô từ ban công nhìn xuống, quả nhiên phát hiện chiếc xe dừng ở dưới sân, Phù Âm từng thấy qua chiếc xe này, vào ngày cô mới tới Thượng Hải, Nhan Nhan kéo theo Thời Việt đến trạm cao tốc đón cô, Thời Việt lúc đó chạy chiếc xe này, là một chiếc range rover màu đen, xe của Thời Việt nhìn từ bên ngoài phi thường mạnh mẽ, là loại xe rất nhiều bạn nam yêu thích.
Phù Âm nhanh chóng xoay người ra cửa, chân của cô vẫn chưa khỏi hẳn, không thể chạy quá nhanh, chỉ có thể từng bước chậm rãi xuống lầu.
Sau khi xuống tới nơi, Thời Việt vừa hay đang dựa bên cạnh xe đợi cô.
Anh hôm nay mặc quần tây đen đơn giản với áo sơ mi xanh nhạt, không đeo cà vạt, nút áo phía trên thả lỏng hai cúc, lộ ra xương quai xanh nam giới, hiện rõ mười phần tùy ý.
Người con trai thân cao, lại thêm khuôn mặt quá phận anh tuấn, rực sáng đứng tại đó, thu hút vô số ánh nhìn của sinh viên. Nơi này là dưới ký túc xá nữ, xe của anh tạm thời đậu bên đường, nữ sinh đi trên đường đều nhìn anh, Thời Việt lại chẳng hề để tâm. Tới lúc Phù Âm xuất hiện, ánh mắt anh lập tức tập trung lên người cô.
Cùng lúc đó, có một học tỷ đặc biệt xinh đẹp, dáng người bốc lửa mang giày cao gót đi ngang, anh cũng hoàn toàn không để ý, ánh mắt chỉ luôn nhìn Phù Âm.
Hiển nhiên, anh một chút cũng không giống vài tên công tử ăn chơi, nhìn thấy mỹ nữ liền mắt đi mày lại.
Ánh mắt chuyên tâm của anh, làm trong lòng Phù Âm nháy mắt ấm lên.
Phù Âm hướng anh chậm rãi đi tới, cảm nhận vô số ánh mắt tò mò của bạn học quét tới, mặt cô không nhịn được có chút phát nóng.
Thời Việt vẫn là thần sắc bình tĩnh, thấy Phù Âm đi chậm rãi về phía mình, liền không khỏi cười nhẹ, nghênh đón đi tới, nói: "Chân vẫn còn đau sao?"
Phù Âm lắc đầu: "Không đau nữa, có thể đi đường, nhưng không thể đi quá nhanh."
Thời Việt nhẫn nại đợi cô đi tới bên xe, chủ động giúp cô mở cửa xe: "Lên xe đi, cẩn thận chút."
Anh nói xong bèn nhẹ tay đỡ cô. Loại xe rand rover có gầm xe khá cao, lúc con gái mặc váy lên xe động tác nhất định cần phải cẩn thận, nếu không rất có thể bị lộ hàng, thậm chí là váy bị đứt chỉ khiến cho ngại ngùng, lại thêm chân cô đang bị thương, phạm vi hoạt động không thể quá lớn.
Thời Việt chính là ý thức được điểm này, vậy nên săn sóc đỡ một chút. Động tác của anh rất thân sĩ, không có bất kỳ hành động chiếm tiện nghi khiến con gái ghét bỏ, Phù Âm lúc này tim đập càng nhanh, thậm chí cảm thấy, chỗ bị tay anh tiếp xúc như bị thiêu đốt vậy.
Phù Âm ngồi lên xe đóng cửa, Thời Việt lúc này mới xoay người lên ghế lái, còn chủ động xoay người giúp cô thắt dây an toàn. Khoảnh khắc anh tiến qua, Phù Âm ngửi được mùi dầu gội thanh mát trên tóc anh ở khoảng cách rất gần, Phù Âm ngồi một bên không dám hít thở, cương cứng ngồi trên ghế không dám động.
Tuy nhiên Thời Việt lại cả mặt bình tĩnh, anh thực sự chỉ muốn giúp cô thắt đai an toàn mà thôi. Sau khi thắt xong anh trực tiếp ngồi lại, khởi động xe, mắt không nhìn đi chỗ khác, thập phần chính trực.
Phù Âm lúc này mới thở nhẹ một hơi, hỏi: "Chỗ đó có xa không?"
Thời Việt đáp: "Có chút xa, lái xe đại khái mất nửa tiếng, em nếu thấy chán có thể chơi điện thoại."
Phù Âm gật đầu, mở điện thoại lướt mạng.
Thời Việt chuyên tâm lái xe, rất nhanh tới nơi.
Nhà hàng tây này rất có tiếng, không gian đặc biệt nho nhã, Thời Việt dẫn Phù Âm chậm rãi tiến vào đại sảnh, tới vị trí kế bên cửa sổ, rất ga lăng mà kéo ghế cho cô: "Ngồi đi."
Phù Âm cười nhẹ đáp: "Cảm ơn."
Phục vụ đưa tới thực đơn, Thời Việt giao cho cô nói: "Muốn ăn gì thì chọn đi. Đây là nhà hàng tây kiểu Pháp, bánh ngọt ăn khá ngon."
Phù Âm gọi một phần bít tết, salad bắp, bánh kem dâu tây và mousse xoài kiểu Pháp, Thời Việt lại bổ sung vài món, lúc này mới trả thực đơn lại cho phục vụ.
Trong quá trình đợi món, vì miễn cho không khí quá mức ngại ngùng, Phù Âm chỉ có thể tìm đề tài nói chuyện: "Em tối qua thực sự vận khí quá tốt, năm trận phía trước gặp được đồng đội không tệ, chỉ có trận phổ cấp cuối cùng, đánh dã tương đối hố, nhưng những người khác ý thức đều rất tốt, một ván lật ngược bàn thắng."
Thời Việt nâng mắt nhìn Phù Âm, cô hôm nay mặc một chiếc váy liền màu hồng, tóc dài xõa ngang vai, trang điểm rất có vẻ thiếu nữ. Hoàn toàn không cách nào đem cô bé mềm mại trước mặt, cùng với chiến sĩ Hoa Mộc Lan đại sát tứ phương liên hệ với nhau, thực sự nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài.
Bên tai truyền đến thanh âm mềm nhẹ như tiếng đàn, trong không khí phảng phất truyền đến hương hoa nhẹ, Thời Việt cười nhẹ, nói: "Hôm nay không nói tới game."
Khung cảnh lãng mạn như vậy, nói cái gì game, tam sát, tứ sát, quá phá phong cảnh đi?
Phù Âm cũng ý thức được điểm này, mặt nháy mắt đỏ lên, nói: "Vậy nói cái gì đây?"
Tuy rằng lúc nhỏ ở đối diện, Nhan Nhan là bạn thân của Phù Âm, nhưng cô cùng Thời Việt căn bản không có giao lưu, gần đây mới có chút liên hệ, cũng là bởi vì game mà kết duyên. Trừ bỏ game, giữa bọn họ hình như không có quá nhiều đề tài chung?
Nhưng mà, Phù Âm rất nhanh tình được đề tài khác, hỏi: "Trước đây ở Nam Kinh, dưới nhà chúng ta có một cây ngô đồng đặc biệt to, anh vẫn nhớ chứ?"
Thời Việt gật đầu: "Ân, vẫn nhớ."
Phù Âm nói: "Anh lúc đó rất hay mang vở ngồi dưới cây, em vẫn luôn thắc mắc, anh là đang vẽ tranh sao?"
Thời Việt đáp: "Không có, anh đang làm bài tập."
Phù Âm: "............"
Học bá anh cũng quá chăm chỉ đi, ngồi dưới cây làm bài tập?
Thời Việt giải thích: "Trong nhà quá ồn, anh mới ra ngoài làm."
Quá ồn? Phù Âm đột nhiên nhớ lại, cô và Thời Nhan lúc nhỏ cùng nhau đi học, mỗi ngày đều ở trong nhà luyện đàn tranh và đàn tì bà. Trong nhà có em gái ruột đàn tì bà, đối diện nhà có em gái mập đàn đàn tranh, Thời Việt mỗi ngày sống trong nước sâu lửa nóng, cũng không trách được phải chạy ra ngoài làm bài.
Phù Âm nháy mắt có chút áy náy, nhìn anh nói: "Là em với Nhan Nhan quá ồn đi?"
Thời Việt nhớ lại cảnh tượng lúc nhỏ, không khỏi cười lên, nói: "Ma âm của hai đứa, thực sự là bóng ma thời niên thiếu của anh."
Phù Âm nhẹ ho một tiếng, nói: "Xin lỗi."
Thấy cô cả mặt đều là vẻ áy náy, Thời Việt lập tức nói: "Không cần xin lỗi. Lúc nhỏ rất nhiều người học nhạc cụ, hàng xóm khẳng định ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, em lúc đó mỗi lần luyện xong đàn, còn tặng cho hàng xóm trái cây, ba mẹ anh đều rất thích em."
Phù Âm cũng cười lên, hỏi: "Anh lúc đó cảm thấy em rất phiền đúng không?"
Thời Việt đáp: "Muốn nghe lời thật?"
Phù Âm gật đầu: "Ân."
Thời Việt đáp: "Lúc nhỏ thực sự không quá thích em, bởi vì không thích các em đánh đàn làm ồn anh."
Phù Âm không nhịn được nói: "Vậy hiện tại thì sao? Vẫn còn ghét em sao?"
Tâm Thời Việt nhảy lên một cái--- hiện tại? Cô gái mỹ lệ phóng khoáng ngồi trước mặt, ánh mặt sạch sẽ sáng ngời, tính cách cũng sơ với anh nghĩ còn muốn kiên cường hơn.
Ngoài hình của cô rất mềm mại, nhưng bên trong lại rất cường đại.
Anh nhìn cô từ một tân thủ mơ hồ không biết gì, nhanh chóng trưởng thành đến hôm nay đơn bài lên trở thành chiến thần cấp tinh diệu, trong game sát phạt quyết đoán, lúc nói chuyện cũng vô cùng lễ phép nghiêm túc. Cô không giống với nhiều cô bé khác thích bán manh, cũng không kiêu ngạo phát tính tình, cô chính là một người nghiêm túc, kiên định, hơn nữa rất có cách nghĩ riêng.
Làm anh không nhịn được bồi cô, dẫn cô cùng thăng cấp.
Ghét?
Sao có thể ghét em được?
Nếu đối với em có một chút không thích, anh không thể nào mỗi ngày dẫn em đánh ghép trận, còn kiên nhẫn dạy em sao?
Thời Việt cũng không biết làm sao nói ra cảm xúc của bản thân, chỉ có thể nói: "Hiện tại đương nhiên không ghét em."
Phù Âm nghe lời này, bèn nhẹ cười lên: "Vậy thì tốt."
Thời Việt ngớ ra, bởi vì anh phát hiện, dáng vẻ lúc cô cười nhẹ thực sự rất đẹp.
Tim đập có chút nhanh, Thời Việt nhanh chóng dời tầm mắt, vừa hay phục vụ đưa lên đồ ăn, Thời Việt bèn nói: "Trước ăn cơm đã."
Phù Âm cũng hiểu được lễ nghi khi ăn cơm tây, rất có phong độ mà cầm dao nĩa, cắt ra miếng bánh bỏ vào miệng.
Bánh kem thơm mềm vào miệng tan ra, tỏa ra hương vị dâu tay, Phù Âm nhịn không được nhắm mắt hưởng thụ, tán thưởng: "Bánh kem ở đây làm ngon thật."
Thời Việt nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô, tựa hồ tâm can đều mềm ra, khóe miệng không khỏi nâng lên thành nụ cười nhẹ, nói: "Nếu em thích, sau nay có thể thường tới đây."
Phù Âm có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, nơi này cách trường học quá xa, em muốn thường tới cũng không tiện."
Thời Việt: "Anh đưa em đi."
Phù Âm kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt ôn nhu của anh.
Hai người đối mắt, tim tựa hồ nhảy chậm mất nửa nhịp, sau đó, lại đồng thời ăn ý dời tầm mắt.
Phù Âm tiếp tục cúi đầu ăn bánh kem, Thời Việt sờ mũi gạt bỏ điều kì lạ trong lòng, cũng bắt đầu tập trung ăn cơm.
Hai người đều không nói gì, yên lặng ăn xong bữa cơm, Thời Việt lúc này mới nói đưa Phù Âm trở về.
Sau khi xe chạy về đến trường học, Phù Âm từ trong túi lấy ra một đĩa CD, đưa cho Thời Việt, nói: "Đây là sau khi em tốt nghiệp cấp ba lưu lại vài ca khúc, cũng không biết Việt ca có thích nghe đàn tranh không, khoảng thời gian này anh luôn giúp em chơi game, thực sự làm phiền anh rồi, tặng anh một đĩa, xem như làm kỷ niệm."
Thời Việt nhận lấy, trên mặt đĩa được thiết kế tinh mỹ, là Phù Âm mặc cổ trang đánh đàn, cầm một cây quạt có hình nghệ thuật, cô gái trong bức ảnh, tóc dài đến eo, cả người mặc hán phục đỏ trắng, ngồi trên hành lang mang phong cách cổ xưa, quạt che đi nửa khuôn mặt, đầu nhẹ cúi như đang suy tư, giống như là từ trong búc họa cuốn đi ra. Truyện Cổ Đại
Thời Việt quay đầu nhìn cô, cô gái bên người mặc trang phục hiện đại đơn giản tươi mới, so với mỹ nữ cổ trang trong hình, ít hơn vài phần kinh diễm, nhiều hơn vài phần cô em gái nhà hàng xóm. Da của Phù Âm rất tốt, ngũ quan cũng rất đẹp, vì vậy, trang điểm hay không cũng không khác biệt lắm, có thể chỉ cần nhìn một cái là nhận ra.
Không giống dung nhan của những người nổi tiếng trên mạng hiện nay, trang điểm và không trang điểm khác biệt đến mức như đổi khuôn mặt khác.
Thời Việt cầm lấy CD trong tay, lòng nhẹ nhàng phát nhiệt, anh nghe thấy bản thân dùng ngữ khí rất ôn nhu nói: "Cảm ơn em, anh sẽ giữ gìn tốt."
Phù Âm cười nhẹ nói: "Vậy em đi trước."
Anh cũng xuống xe, vốn muốn tiễn cô lên lầu, nhưng bị cô dùng ánh mắt ngăn cản, cô nói: "Không sao đâu, em từ từ đi lên."
Thời Việt biết tính cô, bản thân có thể làm được cô sẽ không làm phiền người khác, giống như lúc trong game, có thể tự mình đơn bài, cô sẽ cự tuyệt việc tìm đùi lớn ôm nằm thắng.
Cô luôn kiên định như vậy.
Chẳng sợ tốc độ đi đường có chậm chút, nhưng lưng luôn thắng, bước đi ung dung.
Thực sự là một cô gái đặc biệt.
Thời Việt ánh mắt đặt trên thân ảnh của cô, đến khi cô biến mất ở cầu thang, mới xoay người rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương này hẹn hò đơn, chương sau hẹn hò cặp nhá =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.