Thời Việt vẫn tiếp tục ở lại chăm sóc Phù Âm, đợi cô ăn sạch chén cháo, sau đó lại rót cho ly nước ấm, ngồi bên giường ngắm cô, mà không chịu rời đi.
Phù Âm bắt đắc dĩ đuổi anh đi: “Anh nhanh đi ăn cơm đi, chị Như chút nữa sẽ quay lại.”
Thời Việt trầm mặc một lúc, đột nhiên mới nhớ đến một việc, nói: “Em đợi chút, anh về phòng lấy đồ đưa cho em.”
Phù Âm thấy bóng dáng to lớn của anh nhanh chóng biến mất ở cửa ra vào, còn chưa qua được 2 phút lại thấy anh xuất hiện, trong tay còn mang theo túi mua hàng.
“Đây là cái gì?” Phù Âm nghi hoặc hỏi.
“Qùa cho em.” Thời Việt mỉm cười đưa túi đến trước mặt cô.
Phù Âm tiếp nhận, phát hiện bên trọng là một hộp trang sức màu đỏ, cô mở ra, mặt đá kim cương nằm yên tĩnh trên lớp vải đen, viên đá được khắc hình trái tim nhỏ bé tinh xảo, dưới ánh đèn chiếu vào hiện lên màu sắc rực rỡ, mặt đá được kết hợp với sợi dây chuyền bạch kim, nhìn đơn giản lại phóng khoáng.
Nhưng mà………..
Tuy rằng nhãn mác trên dây chuyền đã được tháo xuống, nhưng kim cương đều có giấy giám định, sợi dây chuyền này vừa nhìn đã thấy giá trị không thấp.
Phù Âm được yêu mến mà cảm thấy lo sợ: “Anh mua dây chuyền kim cương đắt như vậy để làm gì?”
Thời Việt thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Phù Âm ôm chiếc hộp trầm mặc một hồi, mới bèn căng da đầu đáp: “Dây chuyền đúng là rất đẹp, nhưng mà có phải rất đắt.”
Thời Việt mỉm cười: “Không sao, chỉ cần em thích, có đắt hơn anh cũng mua.”
Phù Âm ngẩng đầu nhìn anh nói: “Có tiền cũng không thể tùy tiện như vậy chứ?”
Thời Việt đáp: “Em là bạn gái của anh, tiền của anh đương nhiên là để em tiêu.”
Anh bèn lấy sợi dây chuyền ra ngoài, ánh mắt ôn hòa nhìn cô: “Tới, anh giúp em đeo lên.”
Tim gan của Phù Âm đều bang bang nhảy dựng, phối hợp cúi đầu, Thời Việt bèn cúi người đeo lên cổ cô. Cổ cô thon dài trắng nõn, phối với dây chuyền cực kỳ đẹp, Thời Việt nhìn mặt đá lấp lánh trước ngực cô, trong lòng đột nhiên có cảm xúc mãn nguyện kỳ quái.
Tiêu tiền cho người mình thích, tâm tình thế mà lại tốt như vậy, sau này lại mua cho cô thêm nhiều quần áo, túi xách với mỹ phẩm nữa.
Phù Âm phát hiện Việt ca cứ nhìn bản thân chằm chằm, gò má không nhịn được phát nóng, dời ánh mắt đi: “Anh ngắm em mãi làm gì?”
Thời Việt thấp giọng đáp: “Bạn gái anh đẹp quá.”
Phù Âm trợn trắng mắt: “Anh tốt xấu gì cũng là nam thần cao lãnh trong miệng các fan, có thể đừng buồn nôn như vậy được không?”
Thời Việt đáp: “Anh đang nói sự thật thôi.”
Phù Âm nhịn không được cười ra tiếng: “Anh thực sự cảm thấy em đẹp sao?”
Thời Việt lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”
Trong lòng Phù Âm cảm thấy ấm áp, nâng tay sờ mặt dây chuyền ở cổ, đáp: “Cảm ơn Việt ca.”
Trước đây cũng nghe cô gọi Việt ca, nhưng lúc này nghe vào tai, lại khiến tâm Thời Việt run lên một trận, nhịn không được muốn hôn cô. Nhưng lại cảm thấy, bản thân mới tỏ tình không lâu, nếu như hôn cô tận 2 lần, cô có thể sẽ cảm thấy mình gặp phải sắc lang* hay không?
Chậc, vẫn là nên kiềm chế một chút mới tốt.
Thời Việt nén xuống ý niệm hôn môi cô, ôn nhu lên tiếng: “Tối nay không cần huấn luyện, uống thuốc xong thì em nghỉ ngơi sớm đi.”
Phù Âm gật đầu: “Được.”
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh quẹt thẻ, Thời Việt biết chị Như đã trở lại, bèn không ở lại thêm nữa, đứng dậy nói: “Anh về đây, nếu như có chỗ nào khó chịu nhớ báo anh.”
Phù Âm mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, em đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Lúc Tần Như tiến vào phòng, liền cảm thấy không khí có gì đó không đúng, tuy rằng Phù Âm đã vội vàng giấu hộp trang sức vào trong tủ đầu giường, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Tần Như, cô bèn đi đến bên giường, bình tĩnh hỏi: “Giấu gì đấy? Hộp quà sao?”
Phù Âm bất đắc dĩ: “Sao chị biết?”
Tần Như chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ cô, đáp: “Lúc chị xuống lầu đi ăn em không có đeo nó, lúc này lại đột nhiên đeo, em còn đang bệnh phải nghỉ ngơi trên giường, chắc chắn không có tâm tình nào mà đi đeo dây chuyền cả, là Thời Việt đeo cho em nhỉ?”
Phù Âm: “………………….”
Chị Tần quá nhạy bén rồi, thấy không thể giấu diếm thêm nữa, Phù Âm chỉ có thể thành thật trả lời: “Không sai, là anh ấy tặng quà cho em.”
Tần Như mỉm cười, đáp: “Tên nhóc này cũng xem như thông suốt rồi.”
Phù Âm nghi hoặc: “Là sao ạ?”
Tần Như đáp: “Tất cả mọi người trong đội ai cũng nhìn ra được câu ta thích em, ngày nào cũng đeo bộ mặt không sao cả mà ngấm ngầm ghen tuông khắp nơi. Diệp Phong và Tiểu Nguyên vì sao không dám một mình cùng em đấu rank? Thanh Vũ cũng vẫn luôn luôn tránh né không cùng em đi đơn, cũng chính là bởi vì sợ đội trưởng đại nhân ghen đấy.”
Phù Âm kinh ngạc: “Có rõ ràng như vậy sao?”
Vì sao cô lại không có cảm giác gi? Chắc là bởi vì bị câu nói “Anh chỉ xem em như em gái ruột” của anh tẩy não rồi, vậy nên mới cảm thấy tất cả sự quan tâm của anh đều “đến từ sự yêu thương của anh trai”.
Nghĩ đến đây, Phù Âm nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, đáp: “Anh ấy cũng thật là chậm chạp.”
Tần Như gật đầu đồng ý: “Chị cũng cảm thấy như vậy.” Ngẩn ra một hồi, chị lại nói: “Tuy rằng có chút chậm chạp, nhưng đối với em cũng rất quan tâm, ra tay cũng đủ phóng hoáng, cũng xem như là bạn trai có thể dựa dẫm.”
Phù Âm cũng cảm thấy Việt ca là người rất đáng tin cậy, nếu không cô cũng sẽ không bị luân hãm tới mức này, còn thích anh nhiều năm như vậy.
Hiện tại mối quan hệ giữa hai người đã được xác đinh, anh tuy chậm chạp, nhưng cũng biết tặng quà cho bạn gái.
Lúc nhận được món quà Phù Âm thực sự rất vui mừng, hơn nữa, cảm giác hanh phúc cũng chậm rãi dâng trào trong tim.
Nhưng mà, Việt ca lại tiêu tiền vì mình như vậy, bản thân có phải nên thể hiện gì đó không? Trong lòng Phù Âm ẩn ẩn có tính toán riêng, thậm chí còn lên mạng tìm kiếm món quà tốt nhất tặng cho bạn trai.
***
Buổi sáng ngày kế, mọi người đúng giờ tập hợp tại phòng huấn luyện viên.
Khí sắc của Phù Âm đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt hồng hào, nhìn rất có tinh thần. Bệnh của cô vốn không nghiêm trọng, lại thêm có Thời Việt quan tâm chăm sóc, tiêu chảy tới nhanh mà hết cũng nhanh.
Thời Việt thấy trên mặt cô mang theo nụ cười, cũng xem như yên tâm hơn. Nhìn thấy trên cổ cô là sợi dây chuyền do mình tặng, tâm tình nháy mắt trở nên tốt đẹp.
Trận đấu tiếp theo được xếp vào thứ 4, vẫn còn thời gian 2 ngày để có thể chuẩn bị.
Đối thủ là một chiến đội hạng 3 của khu Tây, nhưng không thể bởi vì đối thủ yếu mà lơ là cảnh giác, đội mạnh thua trong tay đội yếu không phải là chưa từng có. Tiêu Minh Hiên nhắm vào một vài đội hình mà họ thường dùng để bố trí đội hình, sau đó cho ra vài cách đánh mới.
Đánh đội yếu thực ra là lúc luyện tướng tốt nhất, bình thường có những đội hình nào không dám dùng, đúng lúc có thể lấy ra để mài giũa.
Mọi người tập hợp cùng nhau luyện tập 2 ngày, kết quả đương nhiên không ngoài mong đợi là toàn thắng.
Thứ sáu vẫn còn trận đấu, là đội khách AIM đấu với Thiên Hoàn. Trước khi trận đấu bắt đầu có rất nhiều người nghi hoặc, lúc đầu ở đội chủ Thiên Hoàn bị thua 0:3, vậy lần này có thể phục thù được không? Hai đội dù sao cũng có vài ân oán, dân mạng tới xem náo nhiệt vô cùng nhiều.
Điều khiến huấn luyện viên Thiên Hoàn buồn bực nhất chính là, trước lúc trận đấu bắt đầu, fan của Thiên Hoàn thế mà không cổ vũ mạnh bằng chiến đội Mục Tiêu, tiếng hô “AIM cố lên” vang dội khắp nhà thi đấu, hiện trường có rất nhiều fan đến cổ vũ cho chiến đội Mục Tiêu —- chị Phù Âm gả cho em, Việt ca em muốn sinh khỉ con cho anh, Vũ thần quá soái nói gì cũng đúng, Phong Tử cất giọng dọa chết đối thủ, mèo của Tiểu Nguyên và Tiểu Nguyên đều đáng yêu—–
Các loại bảng đèn được thiết kế tinh xảo, câu hô cùng nhau, poster, tựa hồ phủ kín cả nhà thi đấu.
Rõ ràng là sân nhà của Thiên Hoàn, kết quả lại khiến người ta có cảm giác “khách đảo làm chủ”.
Bởi vì trận đấu hôm nay, huấn luyện viên Triệu đã nghiên cứu chuyên sâu cả tuần cách chơi của chiến đội Mục Tiêu, kết quả, lần BP đầu tiên liền bị Tiêu Minh Hiên trực tiếp vả mặt.
Phù Âm thế mà lại chọn ra Lữ Bố, nhắm thẳng vào Mộng Kỳ đường biên của họ, lúc đoàn chiến trực tiếp một chiêu quật chết Mộng Kỳ!
Lữ Bố của chị Âm là tướng mà nhiều fan rất thích khi xem live, nhưng trên trận đấu chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên Phù Âm chọn ra, kết quả, Lữ Bố mở một màn đoàn chiến đẹp, trực tiếp giết Mộng Kỳ, triệt để áp chết xạ thủ, thu lấy trung đơn, lấy được triple kill.
Tiếng hoan hô vang dội, đội viên của Thiên Hoàn đều có biể u tình ngại ngùng, huấn luyện viên Triệu cả mặt đều biến thành màu lá cây.
Trận thứ hai, Thời Việt của chiến đội Mục Tiêu thế mà lại dưới tình huống đối phương có 3 tướng da dày chọn ra tướng đi rừng da mỏng Hàn Ngôn.
Thích khách đi rừng da mỏng, trong phiên bản mà chiến sĩ được nâng cấp rất khó phát huy tốt năng lực, bởi vì có đánh thế nào cũng không chết, muốn nhắm vào vị trí sau đội hình, lại bị một đám tank chặn ngang, nhập trận không được. Mùa giải này Hàn Ngôn xuất hiện trên KPL không quá 5 lần, tỉ lệ thắng cực kỳ thấp.
Nhưng mà trận này, Hàn Ngôn của Thời Việt căn bản không có đi đánh người, mà ngược lại ở trong rừng giành quái, khống chế rồng, dẫn binh đi đẩy trụ.
Hoàn toàn khống chế binh để đánh.
Hết lần này đến lần khác Hàn Ngôn đều dẫn binh đi đẩy trụ khiến người ta phiền chết đi được, trận đoàn chiến cuối cùng, chiến đội Mục Tiêu 4v5, Hàn Ngôn một người đi trộm trụ cao địa, khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Mục Tiêu 4v5 đánh giáp mặt lại có thể thắng! Dưới tình huống thiếu mất một người, vẫn có thể trực tiếp khiến Thiên Hoàn đoàn diệt, ai mà tin được chứ?
Kênh live có rất nhiều fan bình luận: “Thiên Hoàn đã không được nữa rồi!” “Kể cho mấy người chuyện cười này, Thiên Hoàn 5 người đánh 4 người của Mục Tiêu, thế mà thua” “Đây là chiến đội mà chúng ta từng thích, nhưng huấn luyện viên đáng chết, khiến Việt thần và Lạc thần đều rời đi, từ đó liền chuyển thành người qua đường, thắng thua cũng không liên quan đến tôi nữa!” “Tặng Thiên Hoàn một bài lạnh lẽo, đầu của huấn luyện viên sợ là bị nhúng vào nước đá rồi nhỉ!” “Làm khách đấu ở khu Đông thua 3:0, làm chủ đấu ở khu Tây lại thua 3:0, thực là mất mặt.”
Kết quả trận này quả nhiên lại là kết thúc với tỉ số 3:0.
Đến giai đoạn phân tích trận đấu, bình luận viên Thất Thiếu giải thích vô cùng công bằng: “Thực ra, vấn đề lớn nhất của Thiên Hoàn là giai đoạn BP luôn bị đối thủ tính kế, hơn nữa đội hình và chiến thuật quá đơn nhất, rất dễ bị đối thủ trọc thủng. KPL có tốc độ phát triển nhanh, nhà sản xuất mỗi lần update đều sẽ thay đổi thông số tướng một lần, huấn luyện viên cần phải theo kịp, tùy thời mà điều chỉnh lối chơi. Một khi BP xuất hiện sai lầm, đội hình thất thế, thực sự rất khó đánh.”
Từng mà chiến đội mạnh ở mỗi mùa giải, giờ đây lại trở thành đội vị trí cuối cùng trong khu Tây.
Điểm số thắng, -28 điểm.
Con số âm đáng sợ này đã nói rõ rằng số trận thắng của họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa phần đều là thua.
Trên mạng bắt đầu ùn ùn kéo đến mắng chửi huấn luyện viên Thiên Hoàn: “Lúc đầu cho Việt thần ngồi ghế dự bị, có từng nghĩ tới anh ấy sẽ dẫn đội mới tới vả mặt ông không?” “Lạc thần cũng đi rồi, khẳng định là chịu không nổi ông huấn luyện viên này!” “Nhóm đội viên hiện tại không bằng trước đây, Thiên Hoàn đã không còn là Thiên Hoàn mà chúng ta thích nữa!” “Huấn luyện viên cút khỏi liên minh đi!”
Triệu Chí Thành trước giờ chưa từng cảm nhận được đãi ngộ bị vô số dân mạng mắng chửi như vậy.
Trước đây lúc Thời Việt vẫn còn ở Thiên Hoàn, mỗi lần đấu thua dân mạng đều sẽ chạy đến mắng Thời Việt, nói anh là cái máy rút tiền, đấu giả, thực lực đánh vỡ ba đường, nhất lalf trong giải mùa xuân kia Thiên Hoàn thua trận bán kết trong tay Long Tộc, A Kha của Thời Việt đánh ra chiến tích 0/5, Thời Việt đã gặp phải bạo lực mạng vô cùng đáng sợ.
Hiện tại báo ứng đến rồi, weibo của ông ta đã bị vô số người ùn ùn kéo đến mắng nhiếc không ngừng.
Giống như Thời Việt năm đó vậy.
Lúc đó, ông ta thân là huấn luyện viên có thể đứng ra giải thích, nói với mọi người đó không thể trách Thời Việt, mà là vị đội hình không chọn tốt nên bị đối thủ nhắm vào, nên để mọi người cùng nhau gánh vác.
Nhưng ông ta không hề giải thích.
Ông ta đứng một bên quan sát, mắt nhìn chằm chằm Thời Việt bị dân mạng mắng như chó, ông ta thậm chí còn lén lúc dặn dò đội thủy quân của câu lạc bộ không được nhúng tay vào, mà phải bảo trì trầm mặc.
Thời Việt bị mắng cả một kỳ nghỉ, đến sau khi bắt đầu mùa giải mới, ông ta mới thuận lý thành chường ép Thời Việt ngồi ghế dự bị, bởi vì Thời Việt luôn đi ngược lại với ý kiến của ông ta, thậm chí còn công khai đối đầu, ông ta thực sự không thích tuyển thủ này, ông ta muốn bồi dưỡng một người đi rừng hiểu chuyện, nghe lời, ông ta muốn để Thời Việt biết rằng, nên dùng tướng gì đội hình gì đều do huấn luyện viên định ra!
Hiện nay, sự thật đã hiển hiện trước măt, lần này người bị mắng là ông ta, câu nói muốn ông ta cút khỏi liên minh, thậm chí còn đính lên hotsearch.
Làm huấn luyện viên có thể đi tới bước này, cũng xem như là có một không hai trong KPL rồi.
Thật là quá mất mặt mà.
Như cầu tuyết càng lăn càng lớn, theo những trận đấu tiếp sau đó, mùa giải dần dần vang lên hồi chuông kết thúc, thành tích của Thiên Hoàn vô cùng khó có khởi sắc.
Cuối tháng 11, trận đấu thường quy hoàn toàn kết thúc, ban tổ chức KPL công bố bảng xếp hạng thành tích của mùa giải này.
Thiên Hoàn bởi vì đứng vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng khu Tây, nên bị rơi vào vòng đấu đào thải.
Từng là chiến đội lớn, nay lại lưu lạc tới mức này, lặng yên rời khỏi sân khấu KPL.
Buối tối hôm đó, trang chính thức của câu lạc bộ Thiên Hoàn công bố tin tức, huấn luyện viên Triệu chủ động từ chức.
Phù Âm nhìn thấy tin tức này là lúc chiến đội Mục Tiêu đang mở tiệc chúc mừng, Minh thần làm chủ xị mời mọi người ăn một bữa hải sản, bởi vì bọn họ với thành tích đứng đầu khu Đông đã tiến thằng vào giải lập hậu vào đội chiến thắng!
Bởi vì trận đấu lập đầu sẽ bắt đầu bằng trận đấu của phe đội bại, nên trận đấu tiếp theo của họ còn đến nửa tháng nữa mới bắt đầu, thời gian vẫn rất dư dả. Tiêu Minh Hiên thấy khó có dịp tốt như vậy, bèn để mọi người thư thả một chút, sau khi ăn xong thì đi hát, nghe Diệp Phong đem cả khúc vang danh hát lệch mười tám tông.
Thời Việt ngồi trong góc, trên mặt lúc có lúc không bị ánh sáng lướt qua.
Phù Âm đi đến bên người anh ngồi xuống, tiến gần bên tai anh nói: “Không biết đây có tính là tin vui cho anh không, em vừa nhìn thấy trên weibo, mùa giải này Thiên Hoàn đã rời khỏi KPL đấu trận đào thải,” cô dừng một chút, từng chữ từng chữ nói tiếp, “Huấn luyện viên Triệu không chịu nổi áp lực, chủ động từ chức rồi.”
Biểu tình trên mặt Thời Việt không hề có chút biến hóa nào, người đàn ông này vốn có gương mặt tuấn mỹ, dưới ánh đèn màu dường như ôn hòa hơn nhiều.
Thấy anh không nói gì, Phù Âm nhịn không được hỏi: “Anh không vui sao?”
Thời Việt bình tĩnh đáp: “Huấn luyện viên Triệu có ra sao, đã không còn liên quan đến anh rồi.”
Anh không phải là người cả ngày nghĩ đến việc trả thù người khác, bên ngoài nói anh lần này trở lại là vì muốn vả mặt huấn luyện viên Triệu, vậy thì quá xem nhẹ anh rồi, Việt ca trước giờ không hề nghĩ báo thù ai cả, mà là muốn thực hiện giấc mộng quán quân của bản thân. Tuyển thủ chuyên nghiệp đều đối với giải quán quân vô cùng cố chấp, điều này chỉ có khi trở thành tuyển thủ thì mới hiểu được sự sâu sắc trong đó.
Phù Âm mỉm cười, chọc chọc vào lòng bàn tay anh: “Vốn là muốn an ủi anh hai câu, hiện tại xem ra không cần rồi….. vậy cứ kệ ông ta đi.”
Đối diện với đôi mắt sáng rực của cô, Thời Việt không nhịn được mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô: “Thực ra anh nên cảm ơn huấn luyện viên Triệu, nếu không phải ông ta cho anh ngồi ghế dự bị, anh cũng không có nhiều thời gian dạy em chơi như vậy, kết quả liền dạy ra được nữ chiến thần đầu tiên của KPL, còn trở thành đồng đội của anh, và là….. bạn gái của anh.”
Bốn chữ cuối cùng, thanh âm cũng trở nên ôn hòa hơn.
Phù Âm nhìn Thời Việt, Thời Việt cùng nhìn Phù Âm, hai người ăn ý mỉm cười.
Bên tai là thanh âm yêu ma lệch 18 tông của Diệp Phong, gian phòng karaoke ánh đèn mờ ảo, nhưng trong mắt lúc này, lại chỉ có đối phương, tựa hồ tất cả những ồn ào ngoài kia đều không liên quan đến họ.
Qua một lúc lâu, ánh đèn trong phòng đột nhiên tối lại, Diệp Phong xem như đã hát xong, Phù Âm mới tiến gần đến bên tai Thời Việt, nhẹ giọng nói: “Anh tặng em sợi dây chuyền kim cương quý trọng như vậy, em cũng muốn hồi đáp anh, nhưng em nghĩ thật lâu, vẫn không biết nên tặng thứ gì.”
Vừa muốn nói là không cần, kết quả lại nghe cô nghiêm túc nói: “Em lại nghĩ đến, tặng cho anh món quà tốt nhất, chính là cùng anh giành lấy giải tổng quán quân của KPL.”
Thời Việt: “……………….”
Trong khoảnh khắc đó, tim gan đột nhiên chấn động mạnh mẽ, cái cảm giác được người mình yêu thương hiểu, ủng hộ và tôn trọng, khiến Thời Việt cảm thấy khóe mắt nóng lên.
Có thể tìm được một người bạn gái như vậy, anh còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Cúp quán quân là thứ anh muốn nhất, là giấc mộng 3 năm nay của anh. Mà cô lại nguyện ý trở thành trợ thủ mạnh nhất của anh, cùng anh biến giấc mộng thành hiện thực.
Đây đúng là món quà tốt nhất, là món quà vô giá nhất.
Cô bé này thực sự hiểu anh, cũng xứng đáng với tình cảm mãnh liệt mà anh đã bỏ ra.
Họ vẫn còn trẻ, nhưng trong lòng Thời Việt đã đưa ra một quyết định đối với tương lai.
—— Anh muốn trói chặt cô lại bên cạnh mình, không chỉ là bạn gái, mà còn là người nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời.