Dã Nam Nhân

Chương 8:




“Trừng”
Đỗ Thiên Huyền vẫn dây dưa không chịu buông, Vu Trừng Bình chẳng còn cách nào khác, đành dùng sức đẩy mạnh Đỗ Thiên Huyền làm hắn ngã vào cạnh cửa.
Đỗ Sĩ đi ra cửa mắng: “Ngươi làm đang cái gì, Vu Trừng Bình? Mau cút khỏi nhà ta. Người khác không biết ngươi nhưng ta biết ngươi rất rõ. Loại như ngươi không ngờ vẫn dám dây dưa với Thiên Huyền.”
Vu Trừng Bình thấy Đỗ Thiên Huyền ngã, đang muốn đỡ hắn nhưng thấy vậy thì kinh hãi lùi về sau rồi cấp tốc quay đầu chạy đi.
Đỗ Thiên Huyền cũng muốn đuổi theo nhưng bị Đỗ Sĩ giữ lại.
“Con điên rồi sao? Cái tên đó có gì tốt chứ. Con bị hắn lừa một lần còn chưa tỉnh ngộ? Lần này về Đài Loan lại muốn bị lừa thêm lần nữa mới chịu sao?”
———————-
Vu Trừng Bình bắt một chiếc taxi để về nhà.
Đại não trống rỗng, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm nay, khiến hắn không chịu nổi mà khóc rống lên.
“Mình đang làm cái gì …? Tại sao lại để mọi chuyện ra nông nổi này? Đáng lý không nên gặp mặt cậu ấy … Ngàn vạn lần … đều là lỗi của mình …”
Nghĩ tới chuyện Đỗ Thiên Huyền thế mà lại nói muốn kết hôn cùng hắn, còn an bài cả hai sống chung, lại muốn cho Đỗ Bác Ngạn biết quan hệ của cả hai, khiến hắn xúc động đến run người.
Nhưng loại cảm xúc này vô pháp làm hắn cảm thấy vui sướng. Biết rõ cả hai căn bản không thể gần nhau, nhưng những lời nói yêu thương của Đỗ Thiên Huyền đêm nay làm đáy lòng hắn xuất hiện cảm giác ngọt ngào khó tả.
“Thiên Huyền … chúng ta không thể gặp nhau nữa.”
Mới nghĩ đến, Vu Trừng Bình đã nhịn không được, khóc nức nở, giống như vết thương hơn mười năm trước, đau lòng hạ quyết tâm rời bỏ Đỗ Thiên Huyền.
—————
“Xin ngài đừng đến tìm tôi nữa.” – Vu Trừng Bình lãnh đạm nói.
Đỗ Thiên Huyền không chịu buông tha: “Em nói đi, tại sao lại không cho anh gặp em. Tại sao chứ? Chúng ta đến giờ không phải là rất vui vẻ sao?”
Vu Trừng Bình lập lại lời nói cách đây mất ngày: “Người yêu của tôi sắp về rồi. Tôi không muốn anh ấy thấy chuyện này khiến chúng tôi cãi nhau.”
“Em không có người yêu đúng không? Em chỉ gạt anh thôi đúng không?”
“Có. Ngài rốt cuộc muốn tôi nói mấy lần mới chịu tin đây? Đỗ tiên sinh, tôi biết ngài khó chấp nhận sự thật, nhưng tôi không thể nói khác được. Làm cho ngài hiểu lầm, thực sự xin lỗi.”
Đỗ Thiên Huyền tức giận nhíu mày: “Anh không hiểu em vì sao muốn gạt anh, nhưng anh không dễ bỏ cuộc vậy đâu. Thêm nữa anh nghĩ chuyện trước kia, em có thật sự là đã quan hệ ở ngoài không? Chuyện này vẫn là gạt anh đúng không?”
“Tôi tại sao lại gạt ngài chứ. Làm việc đó tôi có lợi gì đâu?”
Vu Trừng Bình lãnh đạm hỏi lại làm Đỗ Thiên Huyền giận dữ ngút trời. Mấy ngày nay, Vu Trừng Bình lúc nào cũng bày ra gương mặt vô sĩ, khác hẳn hoàn toàn với trước kia.
Thái độ này hoàn toàn giống với mười mấy năm trước khi hắn vừa du học trở về. Chính là lúc ấy hắn còn quá trẻ, không suy nghĩ nhiều chỉ là giận dữ bỏ đi. Nhưng bây giờ hắn đã lớn, nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn ngoài thương trường, hắn sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy. Rốt cuộc thì thái độ khác thường của Vu Trừng Bình là do đâu?
“Chính vì không có lợi mới thấy kì quái. Lúc đó chúng ta mới vừa quen nhau, em còn chưa quen được người khác ôm, vì sao anh mới vừa du học, em đã liền quan hệ cùng người khác? Lúc đó khi quan hệ với nhau chẳng phải em rất đau, căn bản là không giống người quen làm việc đó với đàn ông. Bởi vậy những lời em nói anh đều không tin.”
“Ngài đúng là quá mù quán rồi. Chẳng phải mỗi lần chúng ta quan hệ, tôi đều rất hưởng thụ sao?”
Vu Trừng Bình không còn biết tự tôn, tự nói ra lời vô sĩ, nhưng nó lại không làm cho Đỗ Thiên Huyền giận, ngược lại còn làm hắn lạnh lùng nở nụ cười.
“Nếu là thực hưởng thụ, trước đây em cũng đã nói, em không phải là thiện nam tính nữ gì, sau lưng người yêu lén lút vụng trộm cũng không phải là lần đầu. Vì sao người yêu sắp về làm em khẩn trương như vậy? Muốn nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ? Chuyện này thực không hợp tình hợp lí sao?”
Lời Đỗ Thiên Huyền làm Vu Trừng Bình bối rối cắn chặt răng: “Người yêu của tôi thật sự rất hay ghen.”
Câu trả lời của Vu Trừng Bình càng làm Đỗ Thiên Huyền xuy mũi khinh thường: “Anh chẳng phải cũng rất hay ghen sao? Vậy sao lúc đó em lại không sợ anh biết chuyện em quan hệ cùng đàn ông khác?”
Vu Trừng Bình bị Đỗ Thiên Huyền dồn vào chân tường, bí thế không biết nói gì, nản lòng trừng mắt nhìn hắn: “Ngài rốt cuộc muốn thế nào mới chịu đoạn tuyệt quan hệ, từ nay không gặp nhau nữa?”
“Không làm được. Hoàn toàn không có khả năng.”
“Ngài cố tình gây sự!” – Vu Trừng Bình tức giận giậm chân.
Đỗ Thiên Huyền tiến sát Vu Trừng Bình, thừa dịp Vu Trừng Bình không để ý, hai tay ôm lấy Vu Trừng Bình, rồi cúi đầu cho Vu Trừng Bình một trận cường hôn.
Vu Trừng Bình bị hôn đến thần tình mờ mịt, hai tay hư nhuyễn bắt lấy áo Đỗ Thiên Huyền. 
Đỗ Thiên Huyền bắt lấy hai cánh mông tròn trịa của Vu Trừng Bình, hướng đến bộ vị của hắn mà ma sát, khiến Vu Trừng Bình toàn thân run rẩy.
Đỗ Thiên Huyền ghé vào lỗ tai hắn nói: “Chúng ta trên giường, em gọi điện kêu người yêu em đến đây. Anh không tin em kêu được người nào. Căn bản là em không có người yêu.”
“Buông ra … Đỗ Thiên Huyền … tôi nói anh buông ra …”
Đỗ Thiên Huyền bắt lấy cánh tay đang phản kháng của Vu Trừng Bình, một lần nữa cường hôn, đặt Vu Trừng Bình yên trên giường.
Vu Trừng Bình bắt đầu hối hận, vì sao lại đồng ý gặp Đỗ Thiên Huyền nói chuyện.
Nguyên cứ nghĩ là gặp ở nhà thì có không gian riêng tư, là nơi tốt nhất để ngồi nói chuyện tư mật. Bây giờ lại thành như cái bẫy làm hắn không thể phản kháng.
Một tay Đỗ Thiên Huyền trượt xuống, đi vào trong quần Vu Trừng Bình vuốt ve phần bộ vị, cười nói: “Em xem, chỗ này đã ngạnh lên rồi, mấy ngày nay không tự mình làm phải không?”
“Buông ra ……..”
Vu Trừng Bình vặn vẹo thân mình, nhưng là Đỗ Thiên Huyền mạnh hơn hắn nhiều, lúc này lại đang nằm đè lên hắn, khiến hắn muốn đẩy ra cũng không được.
“Gọi người yêu của em đến đây đi. Nói là có người xấu muốn cường bạo em.” – Nói xong, Đỗ Thiên Huyền đưa Vu Trừng Bình một cái điện thoại di đông.
“Anh ấy chưa về nước.”
“Em luôn miệng nói là hắn sắp về nước. Nhưng khi nào về thì không nói. Căn bản là không có người này đúng không? Hết thảy là em gạt anh.” – Đỗ Thiên Huyền vuốt ve bộ vị Vu Trừng Bình, biết làm vậy sẽ làm hắn thấy khoái cảm. “Vì sao lại gạt anh?”
“Ngô …. Ân ….” – Vu Trừng Bình cắn răng, muốn chống lại khoái cảm đang dâng lên trong người, cơ hồ làm cơ thể như hư thoát.
“Ngay cả thói quen tự làm mà em còn không có. Em tưởng anh tin em thích quan hệ với đàn ông sao? Chúng ta xa nhau bao lâu, nếu thật sự em lạm giao, vì sao mỗi lần anh đi vào, em đều đau đến chảy nước mắt? Em nói thử lý do xem.”
“Chỉ là thể chất của tôi khác.” – Vu Trừng Bình kết luận.
Đỗ Thiên Huyền vuốt ve vùng kín của Vu Trừng Bình, rồi lại sờ sờ những nơi mẫn cảm làm Vu Trừng Bình thở dốc không ngừng.
“Còn dám gạt anh? Anh không phải trẻ con mười tuổi dễ bị gạt như vậy. Lời của em toàn sơ hở, làm sao lừa được ai chứ.”
“Dừng tay, Đỗ tiên sinh …”
“Còn kêu Đỗ tiên sinh. Kêu Thiên Huyền.”
Vu Trừng Bình quật cường quay đầu đi hướng khác: “Đỗ tiên sinh.”
Đỗ Thiên Huyền không giận, mỉm cười: “Em lại cho anh cơ hội tốt để trừng trị rồi.”
“Ngài dừng tay lại. Anh ấy ngày mốt sẽ trở về, nếu ngài muốn gặp mặt tôi sẽ để cho ngài gặp. Như vậy được chưa?” – Vu Trừng Bình rốt cuộc cũng định ngày.
Đỗ Thiên Huyền nhìn Vu Trừng Bình hoài nghi, rốt cuộc cũng dao động.
“Tôi không muốn nói cho ngài biết vì anh ấy thân thể cường tráng, sợ làm hại ngài. Nói gì thì trước đây chúng ta cũng có tình cảm, huống gì mấy hôm nay chúng ta ở trong khách sạn cũng không tồi. Tôi thật không muốn ngài bị thương. Nếu ngài thật muốn gặp, tôi sẽ để ngài gặp anh ấy.”
“Được. Ngày mốt anh hẹn gặp ở nhà em. Nếu anh biết em lại gạt anh, xử phạt sẽ không nhẹ đâu. Tính luôn chuyện trước kia, nhất định sẽ không bỏ qua cho em.”
Lời nói tràn ngập khiêu khích làm Vu Trừng Bình chột dạ. Đỗ Thiên Huyền lần nữa hôn lên môi Vu Trừng Bình. Hắn muốn lắc đầu cự tuyệt nhưng bị Đỗ Thiên Huyền đè lại không nhúc nhích được. Lưỡi Đỗ Thiên Huyền tham tiến vào khoang miệng Vu Trừng Bình mặc sức tàn phá, khiến Vu Trừng Bình khó kiềm chế nổi. Vu Trừng Bình di chuyển đầu lưỡi, bị Đỗ Thiên Huyền bắt lấy đùa giỡn. Đến lúc cả hai không còn dưỡng khí nữa, Đỗ Thiên Huyền mới chịu buông ra, yêu thương sờ má Vu Trừng Bình
“Lần sau tiếp tục.”
Bị những lời của Đỗ Thiên Huyền làm cho tức giận, Vu Trừng Bình trừng mắt nói: “Không có lần sau.”
“Anh về trước đây.” – Đỗ Thiên Huyền trước khi về còn quay lại cho Vu 
Trừng Bình một trận cường hôn, hai tay không an vị lại tự động sờ loạn.
Chờ Đỗ Thiên Huyền ra về, Vu Trừng Bình đóng cửa lại, yếu đuối bất lực ngã xuống đất.
“Người yêu? Mình phải nhanh tìm người yêu.”
Sau khi hoàn hồn Vu Trừng Bình thực phiền não vì cái hẹn ngày mốt.
———————
Mở cửa, Vu Trừng Bình lạnh lùng nhìn người đối diện.
Đỗ Thiên Huyền thản nhiên nói: “Người yêu của em đến rồi chứ?”
“Vào đi. Anh ấy vừa mới về nước. Tôi chỉ nói là sẽ giới thiệu một tên xú nam nhân cho anh ấy biết, bảo anh ấy nhanh đuổi về. Để tránh có người suốt ngày sảo nhân.”
Đỗ Thiên Huyền mỉm cười, không khách khí sờ soạng mặt hắn một phen. Vu Trừng Bình đánh tay Đỗ Thiên Huyền.
“Biểu tình lạnh lùng vậy không hợp với em chút nào. Lần sau đừng làm vẻ mặt này trước mặt anh.”
“Tôi đã nói là không có lần sau.” – Vu Trừng Bình gầm nhẹ.
Đỗ Thiên Huyền giả dạng không nghe thấy Vu Trừng Bình bất mãn gầm rú, đi vào bên trong.
Trên giường, một người đàn ông thân hình tráng kiện, so với Đỗ Thiên Huyền không sai biệt lắm.
“Đó là người yêu của em sao?”
Người đàn ông cao ráo đang ngồi trên giường từ từ xoay người lại. Nhìn thấy Đỗ Thiên Huyền, sắc mặt ban đầu là lừng lẫy chính nghĩa thoáng chốc biến thành xanh mét, gương mặt tuấn tú biến thành đỏ bừng.
“?”
“Học, học trưởng.”
Đỗ Thiên Huyền lạnh lùng nói: “Cậu biến thành đồng tính luyến ái từ lúc nào? Có muốn ta nói với vợ cậu biết không?”
“Không. Không, đây là hiểu lầm …” – Âm thanh thảm thiết kêu lo.
“Học trưởng. Vợ em sắp sinh, ngàn vạn lần không thể nói tin giả mạo này. Học trưởng cũng biết, em trở về Đài Loan là để tìm việc làm, vợ em lại sắp sinh. Thấy có người trên mạng rao cần tìm người có dáng hùng tráng nên em mới đến. Người đó yêu cầu em giả vờ quấn quýt với hắn, chỉ cần dọa cho kẻ bám theo người đó bỏ chạy, với lại chỉ làm một lần, giá lại rất cao, cho nên em mới …”
Không để cho hắn nói hết, Đỗ Thiên Huyền lại hỏi: “Là ai thuê cậu?”
“Chính là người đứng ở cửa đó.”
Sắc mặt Vu Trừng Bình trắng bệch.
Đỗ Thiên Huyền chỉ vào cửa nói: “Còn không mau cút ra ngoài.”
“Nhưng … nhưng …” – Bất an xoa xoa tay, hắn lại tiếp: “Anh sẽ không nói cho vợ em biết chứ?”
“Không. Nhưng về sau đừng làm việc này nữa. Đây là danh thiếp của ta. Ngày mai cậu đến công ty ta nhận việc đi.”
Giơ cao danh thiếp giống như vé thông hành đến thiên đường, hắn vui sướng nói: “Học trưởng, anh thật tốt quá. Về sau em nhất định sẽ tận lực làm việc.” – Nói lời cảm tạ thật lâu, mói chịu đi về.
Đỗ Thiên Huyền trừng mắt với Vu Trừng Bình: “Đó là người yêu của em sao?”
Vu Trừng Bình hoàn toàn nói không ra lời.
Đỗ Thiên Huyền đến trước mặt Vu Trừng Bình, nhìn sắc mặt đã trắng bệch của Vu Trừng Bình, Đỗ Thiên Huyền quát đến chói tai: “Em rốt cuộc muốn gạt anh đến khi nào?”
“Tôi không có gạt anh.”
“Không có gạt anh? Vậy người lúc nãy là sao? Đó là đàn em của anh khi học ở Mĩ. Hắn tuy không thông minh nhưng cũng khá tốt. Năm kia mới kết hôn, là người bình thường. Em nghĩ rằng anh thật sự tin em và hắn là người yêu sao?”
Lời Đỗ Thiên Huyền làm Vu Trừng Bình toàn thân đông cứng.
Đỗ Thiên Huyền dùng sức gắt gao ôm chặt lấy Vu Trừng Bình. Tâm tự hồi tưởng lại chuyện xưa. Rất nhiều chuyện đều không hợp lý. Nếu không phải hắn quá phẫn nộ vì bị phản bội, dùng lý trí để suy ngẫm thì có thể sẽ hiểu được mọi chuyện rất không thích hợp.
“Vì sao lại gạt anh? Trừng, vì sao lại muốn gạt anh?”
“Tôi …. Tôi …..”
“Chuyện mười mấy năm trước cũng là gạt anh có phải không?”
“Không phải, tôi không có gạt anh, không có …” – Vu Trừng Bình luôn mồm phủ nhận, nhưng về cuối lại suy yếu nghẹn ngào.
“Em nghĩ anh tin em là loại người như vậy sao? Do sợ hãi không kịp giờ gặp mặt, lại chạy bộ đến gần tắt thở. Nếu thật sự là người như vậy, thì không cần phải chạy đến tắt thở.” – Đỗ Thiên Huyền nhẹ nhàng nói
Vu Trừng Bình biết Đỗ Thiên Huyền là nói lúc trước vì tắc xe nên chạy bộ đến khách sạn. Đỗ Thiên Huyền gắt gao ôm lấy Vu Trừng Bình. Tựa như muốn đem hắn nuốt vào trong lòng.
“Anh không tin em đã cùng nhiều người lạm giao. Anh cũng tin em không thể nào không có tình cảm với anh.”. Truyện Linh Dị
“Tôi chính là người như vậy. Không cần anh tin hay không.” – Vu Trừng Bình cúi đầu nói: “Tôi đã từng quan hệ với rất nhiều đàn ông. Đây là sự thật. Tôi cũng không phải là loại người thuần khiết đáng yêu như anh tưởng tượng.”
“Vậy cho anh xem chứng cớ đi.”
Đỗ Thiên Huyền buông Vu Trừng Bình ra, đến gần ngăn tủ: “Em nói em có rất nhiều người tình, vậy ít nhất cũng sẽ có vài vật kỷ niệm chứ. Sao? Có không? Nếu không thì ít nhất cũng có vài bức ảnh hay thư tình hả?”
Đỗ Thiên Huyền mở ngăn tủ trên bàn của Vu Trừng Bình, lấy ra một cuốn album ở trong.
Vu Trừng Bình kêu lên một tiếng hốt hoảng, chạy lại muốn ngăn Đỗ Thiên Huyền. “Cái này không có gì.”
Vu Trừng Bình làm vậy khiến mặt Đỗ Thiên Huyền tối sầm lại. Lẽ nào thật sự có?
Đỗ Thiên Huyền đẩy Vu Trừng Bình ra, mở album ra. Trang thứ nhất không có gì, chỉ có tấm ảnh hắn cùng Vu Trừng Bình chụp chung khi học trung học. Vu Trừng BÌnh càng muốn giật lại, Đỗ Thiên Huyền lại lật tiếp sang trang thứ hai khiến Vu Trừng Bình khiếp sợ. Vu Trừng Bình cố hết sức vẫn không làm gì được, cuối cùng ngồi ngây ra dưới sàn, ngẩn ngơ không nói gì.
Vài trang tiếp theo cũng là ảnh hắn và Vu Trừng Bình chụp chung khi học trung học. Lúc đó dáng vẻ hắn lưu manh, giống y đám bất hảo. Mấy tấm sau cơ hồ đều là ảnh của Đỗ Thiên Huyền, nhưng là rất mơ hồ, giống như chụp lén từ đằng xa. Có ảnh Đỗ Thiên Huyền ở lễ khai giảng đại học bên Mĩ, lễ tốt nghiệp, đến cả lễ kết hôn … Mỗi tấm ảnh đều có ghi ngày giờ, sự kiện rõ ràng.
“Em đã đi nước ngoài để nhìn anh?” – Đỗ Thiên Huyền không thể tin được, ngây ngốc hỏi.
Vu Trừng Bình lắc đầu: “Không có … làm sao có thể …”
“Vậy chứ mấy tấm ảnh này là chụp ai? Chẳng lẽ em nghĩ rằng đến cả hình của mình anh cũng không nhận ra sao?”- Đỗ Thiên Huyền gầm nhẹ.
Vu Trừng Bình lấy hai tay bưng mặt, giấu đi khuôn mặt thống khổ của mình. Rõ ràng lúc trước đã chịu bao đau khổ dằn vặt để có thể chia tay, nhưng hắn lại mua vé may bay ra nước ngoài chỉ để ở xa xa lén nhìn Đỗ Thiên Huyền. Hắn không dám đến gần, chỉ dám ở thật xa mà trộm nhìn, chụp một vài bức ảnh làm kỉ niệm đem về nước. Sau đó xem chúng như châu báu, đem chúng cất cẩn thận, nghĩ những lúc cô đơn tĩnh mịch, khi nhớ Đỗ Thiên Huyền có thể lật ảnh ra xem.
“Tại sao chứ? Em rõ ràng để ý đến anh, yêu anh như thế. Vì sao lúc trước lại gạt anh?” – Đỗ Thiên Huyền bắt lấy bờ vai Vu Trừng Bình, dùng sức bóp chặt – “Nói cho anh biết tại sao? Nói đi.”
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.