Dạ Thuật

Chương 13:




CHƯƠNG 13

Sau cơn mưa ôn trì không có hơi nước bốc lên như mọi khi, có thể bởi vì nước mưa băng lãnh đã mang đi hết nhiệt độ trong trì.
Một thân ảnh cao lớn mà cô tịch đứng đơn độc trong ao, không ai biết dưới bề ngoài lạnh lùng đó hắn đang suy nghĩ điều gì, trong trái tim đã bị huấn luyện tới chết lặng của hắn, có phải cũng giống như đồng bạn, có hoài niệm khắc cốt ghi tâm về những chuyện cũ trong quá khứ?
Song Phi lẳng lặng đứng trong trì một hồi, làn nước lành lạnh khiến sự mệt mỏi rã rời do hầu hạ lúc nãy rút đi một chút. Nhưng thân là ảnh vệ không thể ly khai chủ nhân quá lâu, vậy nên rất nhanh hắn lại lên bờ, mặc quần áo vào.
Y phục vẫn ướt, Song Phi vừa đi vài bước, trong hắc ám lả tả mấy tiếng, có vài thân ảnh bỗng nhiên vây lại, chắn ở trước mặt hắn. Người dẫn đầu trầm giọng nói “Song Phi, Tứ hộ pháp cho gọi ngươi tới Thiên Ảnh môn gặp ngài, hiện tại ngươi theo chúng ta đi.”
Người tới có bảy, cùng mặc hắc y như nhau, mang mặt nạ, có điều mặt nạ của họ màu ngân bạch, những người này là ảnh vệ thuộc về riêng Tứ hộ pháp, thường ngày thâm cư trong Thiên Ảnh môn cùng với chủ nhân của họ, rất ít khi ra ngoài, cũng rất ít hành tẩu trên giang hồ, hiếm có người biết được tuyệt kỹ võ công của bọn họ.
Lẽ nào nhanh như vậy Tứ hộ pháp đã biết chuyện hắn và chủ nhân làm rồi sao?
Có lẽ là xuất phát từ việc e ngại số phận sắp tới, sau khi nhận mệnh lệnh, Song Phi không lập tức trả lời, vẫn an tĩnh đứng tại chỗ một hồi rồi mới bình tĩnh bước tới nói rằng “Được.”
Đoàn người ly khai ôn trì, đi về hướng bắc diện của Bàn Long sơn trang, không ai nói thêm câu nào. Nơi đó ban đêm rất lạnh, càng tới gần, xung quanh càng an tĩnh, đến tiếng côn trùng cũng dần không nghe thấy.
Bảy người không đi sát nhau, mà hai người phía trước, hai bên trái phải hai người, phía sau còn có ba người đi theo, vây Song Phi ở chính giữa, trước sau đi tới, rất sợ hắn nửa đường chạy trốn.
Ban đêm không có ánh trăng, cây cối ở Bàn Long sơn trang đều biến thành những sự tồn tại tối tăm như quái ảnh, giương nanh múa vuốt kéo dài hai bên sơn đạo đi về phía bắc, tứ phía tĩnh lặng tới độ chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
Song Phi đi ở chính giữa, sắc mặt vẫn lãnh tĩnh, nhưng càng tới gần cánh cửa huyền thiết kia của Thiên Ảnh môn, tay hắn cũng bất giác nắm chặt lại.
“Ai?!”
Bỗng nhiên, người dẫn đầu gào to một tiếng, giơ tay ý bảo người bên cạnh dừng lại. Chỉ thấy giữa sơn đạo tối tăm, một người cầm kiếm mà đứng, như bàn thạch chắn ngang đường đi tới.
Đối phương trầm giọng nói: “Ta sẽ không để các ngươi mang Song Phi trở về Thiên Ảnh môn.”
“Ngươi là ai?!”
Người dẫn đầu rút ra bội kiếm, những tên còn lại cũng lập tức giương vũ khí.
Chỉ là một câu nói, Song Phi liền nghe ra người đến là ai, hắn xông lên phía trước vài bước, quát nam nhân không muốn sống kia “Ngươi điên rồi sao?! Cút ngay!”
“Đúng ta điên rồi, Song Phi, không phải ta đã nói với ngươi? Ta điên rồi.”
Ánh trăng bỗng nhiên ló ra khỏi rặng mây, quang huy trong trẻo nhưng lạnh lùng trong nháy mắt trải khắp sơn đạo, cũng rơi trên người hắc y nhân, mặt nạ bằng đồng của hắn thình lình lóe ra ánh sáng băng lãnh.
“Ngươi cũng là ảnh vệ?” Mọi người cả kinh, hóa ra kẻ này cũng là ảnh vệ của Bàn Long sơn trang “Lẽ nào ngươi không hiểu quy củ? Hay là ngươi cũng muốn trở lại Thiên Ảnh môn hảo hảo tự kiểm điểm? Song Phi là do Tứ hộ pháp ra lệnh áp giải về, ngươi dám ngăn trở thì là cãi lệnh! Chính là tử tội!”
“Lưu người lại đây.”
Hắc y nhân cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hắn biết, trừ phi là chết, bằng không không có gì có thể ngăn cản ảnh vệ hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân.
“Người này công nhiên phản kháng lệnh của chủ nhân, giết!”
Sau một tiếng gầm, bảy người cấp tốc hướng về phía Quy Khư dốc sức đâm tới.
“Quy Khư!”
Song Phi vốn định ngăn cản, nhưng đã không kịp, tám người đâm chém lẫn nhau trên sơn đạo hẹp dài.
Quy Khư tuy rằng từng là người cuối cùng sống sót sau huyết chiến năm trăm người ở Tu La tràng, nhưng đối phương cũng là cao thủ trải qua tầng tầng tử đấu tuyển lựa, hiện tại lấy một địch bảy, khai chiến còn chưa được bao lâu đã có chút khó chống đỡ nổi, mấy lần suýt nữa bị đâm trúng chỗ yếu hại.
Song Phi đứng một bên, lẳng lặng nhìn nam nhân vì hắn mà tử chiến với bảy người, hắn nghĩ người kia thực sự là ngốc cực kỳ, đúng là đầu óc phát điên rồi, sự việc ngày trước, tình nghĩa ngày trước, vì sao đến bây giờ người kia vẫn không buông tay được?
Dưới tình hình dần dần bị thua, Quy Khư lại nhớ tới ba năm trước, khi đó hắn cũng sắp chết, nhưng vẫn muốn nhìn thấy nụ cười của Song Phi, tình cảnh lúc đó bất giác chồng chéo lên cuộc đấu lúc này, hắn lại si ngốc nhìn về phía Song Phi. Hắn biết tối nay hắn sẽ chết, nhưng vì người mình yêu mà chết, là đáng giá.
Lúc Quy Khư nhìn thấy mình sắp bị một kiếm đâm chết, thì Song Phi bỗng nhiên nhảy tới bên người hắn ngăn lại kiếm đó, rồi xoay người nhìn hắn, hỏi “Ngươi đang ngây ra làm gì đó?”
Song Phi cứu hắn sao? Quy Khư không thể tin được, Song Phi lại cứu hắn một lần nữa, tựa như trận đánh cuối cùng ba năm trước.
“Vì sao?”
Quy khư thì thào mở miệng, hắn nhìn thân ảnh của Song Phi thoăn thoắt uyển chuyển nhảy lên giữa vòng vây bảy người, động tác nhanh như một đạo ánh sáng, hắn quả thực khó mà tin nổi thời gian ba năm có thể làm võ công của Song Phi nâng cao nhanh như vậy. Hắn thấy có điểm kỳ quái, nghĩ đó cũng không phải là võ công của Thiên Ảnh môn.
So sánh với việc hắn tận lực chống đỡ, người trong lòng của hắn hầu như tại trong thời gian ngắn kết thúc cuộc đấu, bảy thi thể ngã lung tung, bọn họ sẽ hóa thành nước rất nhanh.
“Ngươi muốn biết vì sao?”
Song Phi ném cây kiếm đầy máu trong tay, đi tới trước mặt Quy Khư, tháo xuống mặt nạ của hắn, nhìn chằm chằm vào cặp mắt kinh ngạc kia mà nói rằng “Bởi vì ta không muốn để ngươi xen vào chuyện của ta nữa.”
Tiếp đó, Song Phi lại xé áo Quy Khư đang mặc ném xuống đất “Lát nữa bọn họ sẽ phát hiện ở đây có tám thi thể, họ sẽ nghĩ ta cũng đã giết luôn cả ngươi, chí ít trong khoảng thời gian ngắn sẽ không điều tra tung tích của ngươi nữa, còn ngươi dùng thời gian đó cút càng xa càng tốt, không nên trở về nữa.”
“Ngươi nói cái gì?”
Quy Khư vẫn đờ ra, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, Song Phi đi ra phía trước đẩy hắn một cái, lạnh lùng nói “Cởi quần.”
“Cái… cái gì?”
“Cởi cả quần của ngươi ra.” Thi thể xung quanh đang dần dần tan ra, mà cách trên đường đó không xa đã truyền tới tiếng người ồn ao, cuộc đấu vừa rồi hiển nhiên đã kinh động tới Thiên Ảnh môn.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Lẽ nào ngươi muốn ta cởi giúp ngươi sao?” Quay đầu nhìn lướt qua về phía người nọ, Song Phi bắt đầu giục giã.
Quy Khư hoang mang cởi quần ngoài, bỗng nhiên lại cầm cánh tay của Song Phi, hỏi “Ngươi đi cùng ta chứ?”
“Không.” Song Phi né hắn, lui về sau một bước “Ngươi đi một mình.”
“Vậy ngươi phải làm sao bây giờ! Ta sẽ không để ngươi lại một mình, nếu ngươi quay về Thiên Ảnh môn ngươi sẽ chết!”
Quy Khư lại muốn nhào tới, Song Phi đưa tay ra cản hắn, bỗng nhiên hời hợt cười“Ngươi quên rồi sao? Mộng tưởng của ngươi là gì?”
Nụ cười nhàn nhạt đó tựa như một vệt sao băng, rọi sáng trong mắt Quy Khư, mộng tưởng của hắn…
Đó là rất nhiều năm về trước, hai chữ len lét viết trên cát, rồi lại bị xóa đi rất nhanh – “Tự do”.
Hóa ra hắn còn nhớ! Hắn còn nhớ rõ? Tình nghĩa đó, mộng tưởng đó…
Như vậy, trận đấu cuối cùng ở Tu La tràng, lúc hắn giơ đao kia lên, thật sự là muốn giúp mình sao?
“Đó cũng không phải mộng tưởng của mình ta, là của hai người chúng ta, chúng ta phải cùng nhau… Aaa ——! !”
Quy Khư còn chưa nói xong, thân thể bỗng nhiên bay lên, hắn thấy Song Phi đánh một chưởng vào ngực hắn, khiến hắn cấp tốc rời đi. Hắn vươn tay muốn níu lấy y phục của Song Phi, thế nhưng căn bản nắm không tới.
Lúc rơi xuống vách núi, trong mắt hắn tràn ngập một nụ cười, sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại được nhìn thấy, thế nhưng, đó cũng là biệt ly sao?
Trong nháy mắt trước khi hôn mê, Quy Khư âm thầm thề rằng “Song Phi, ta nhất định sẽ quay về cứu ngươi ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.