Dạ Thuật

Chương 17:




CHƯƠNG 17

Tiết Lăng Phong gầm lên một tiếng trấn trụ mọi người trong lao phòng, cây thiết châm trong tay Tứ hộ pháp cũng dừng tại chỗ không nhúc nhích nữa. Mấy thị vệ đi ra phía trước cởi xiềng xích, xích xắt buông lỏng, nam nhân bị dụng hình lập tức ngã xuống đất, dường như không có tri giác nữa, thế nhưng nhanh chóng bị người ta đỡ dậy.
Tiết Lăng Phong thấy Song Phi không nói lời nào, chỉ cúi đầu để người khác đỡ, hình như lại hôn mê, trên thân thể xích lõa chồng chất vết thương, khiến cho không đành lòng nhìn tiếp.
“Mặc y phục vào cho hắn, mang đi.”
Tiết Lăng Phong phất tay áo rồi đi ra ngoài, Tứ hộ pháp đứng một bên, muốn nói lại thôi, ngược lại nặng nề hừ một tiếng, vẻ mặt âm tình bất định nhìn người kia được đỡ đi.
Trên đường trở về, Tiết Lăng Phong cười lạnh quyết định một việc —— so với yêu đương vụng trộm lén lén lút lút, không bằng quang minh chính đại hoan ái. Tiết Lăng Phong y coi trọng một ảnh vệ thì đã làm sao? Một điều giới luật không quan trọng có thể làm khó được y sao? Y lại càng muốn phá cái quy củ này, ngược lại muốn xem lời thề độc năm xưa y lập lúc tiếp nhận chức vụ trang chủ có thể ứng nghiệm hay không.
Song Phi được đưa thẳng tới ngự dược đường (phòng quản lý thuốc men), Tiết Lăng Phong sai người đốt hương nến Âu Dương Ngọc tặng, khói tím lượn lờ, đợi hắn tới cứu người.
Ngự dược đường cho tới giờ chưa từng có ảnh vệ nào tới, cho dù là thị vệ bình thường cũng không có tư cách vào ngự dược đường này. Nơi đây tập trung dược liệu quý báu trong thiên hạ, cho dù là Thiên Sơn tuyết liên cực kỳ khó cầu ở đây cũng dưỡng hơn hai mươi gốc, trong Bàn Long sơn trang chỉ những người có thân phận và địa vị nhất định mới có tư cách tới đây trị liệu lúc thụ thương sinh bệnh.
Hành động đó của Tiết Lăng Phong dẫn tới nghị luận khắp Bàn Long sơn trang.
Thế nhưng, trong một gian tiểu thất ở ngự dược đường thì đang đốt đàn hương có thể làm an thần, tĩnh lặng tới độ cắt đứt mọi lời đồn ở bên ngoài không lọt vào một chút nào.
Tiết Lăng Phong ngồi cạnh bàn uống trà, chưa nói một chữ, chờ đợi kết quả chẩn bệnh của Âu Dương Ngọc.
Chốc lát sau, Âu Dương Ngọc cũng từ bên cạnh giường đi tới ngồi xuống.
“Tới khi nào thì có thể chữa khỏi?”
Tiết Lăng Phong đưa ấm trà tới trước mặt hắn, ý bảo hắn tự rót một chén.
“Ta thấy trang chủ nên hỏi là có thể khỏi không mới đúng. Cực hình trong Bàn Long sơn trang này cũng quá độc ác đấy, toàn bộ thiết sa (mạt sắt?) đều chen vào trong vết thương, bịt kín bưng, đừng nói đến muốn trừ sạch cũng không dễ dàng, theo như tình trạng hiện tại của hắn, ta vừa động thủ hắn có khả năng sẽ chết ngay.”
Âu Dương Ngọc nâng ấm trà lên, rót cho mình một chén đầy, đây là trà Long Tĩnh tốt nhất, ngàn vàng khó mua, ra khỏi Bàn Long sơn trang này thì không biết tới bao giờ mới lại được uống. (ạch, đang bàn chuyện nghiêm trọng cơ mah = A = )
Tiết Lăng Phong liếc nhìn Âu Dương Ngọc, quay mặt một cái, trầm giọng nói “Ta biết thần y kiểu gì cũng sẽ có biện pháp.”
“Biện pháp có một.” Âu Dương Ngọc hớp một ngụm nhỏ, giương mắt nói “Phế đi võ công của hắn.”
Tiết lăng Phong không hé răng, nhưng nhướn mày nhìn hắn.
Âu Dương Ngọc sợ là Tiết Lăng Phong định nổi giận, vội vã giải thích “Ngoại thương của hắn không hề nguy hiểm tới tính mạng, điều thực sự khiến hắn mê man bất tỉnh chính là nội thương của hắn. Những thương tích đó bởi vì không trị liệu đúng lúc, tích lũy nhiều năm mà thành, hôm nay nếu phát tác, đã nói lên rằng sau này hắn không hề thích hợp vận công tập võ nữa. Ta hiện tại trị liệu cho hắn, khi đau đớn hắn sẽ bất giác muốn dùng chân khí bảo vệ tâm mạch, vận khí một cách gượng ép như vậy, sẽ khiến cho thương thế của hắn càng nặng thêm, chết ngay lập tức cũng không biết chừng.”
“Ngươi nói hắn sẽ không thể dùng võ công được nữa?”
Tiết Lăng Phong có chút không thể tin nổi, y đã từng thấy thân pháp uyển chuyển của hắn, mỗi lần đều tiêu thất khỏi tầm mắt y như một cơn gió, hoàn toàn không giống một người có nội thương rất nặng a.
“Nếu thương thế vẫn ẩn nhẫn không bộc phát, thì còn có thể chống đỡ thêm một thời gian, có điều lúc này đã bị ép xuất hiện, thì không còn cách nào trì hoãn nữa.”
Tiết Lăng Phong gật đầu “Đã vậy, cứ làm theo lời của thần y là được rồi.”
Âu Dương Ngọc buông chén trà trong tay, đứng dậy nói rằng “Sau này hắn không có chân khí hộ thể, sẽ không thể chịu nổi hình phạt nặng như vậy nữa.”
Tiết Lăng Phong cũng đặt chén trà xuống, đi tới bên giường.
Ảnh vệ của y nằm úp sấp trên giường, lông mày nhíu chặt, còn đang hôn mê. Trong vết thương trên lưng tràn đầy cát, mỗi một vết đều bị bịt kín, vết thương bị hạt cát ép buộc căng ra nên không thể khép lại, nhè nhẹ lột một mảng, máu phía dưới cát lại tuôn ra.
Mà da thịt ở miệng vết thương sưng đỏ đáng sợ, giống như bị bàn ủi nóng làm phỏng, có vết tích cháy xém.
“Đừng để hắn chết.”
Tiết Lắc Phong lắc đầu cảm thấy cũng không đành lòng nhìn việc này, nói một câu rồi liền đi ra ngoài. Ảnh vệ của y rơi vào kết cục bị phế hết võ công, bản thân bị trọng thương thế này, có liên quan trực tiếp tới y.
Tiết Lăng Phong cũng không đi xa, chỉ đứng ở tiểu viện ngoài cửa, không lâu sau nghe được tiếng rên rỉ cố nén từ trong phòng truyền ra, một lát lại nghe tiếng khuyên giải an ủi của Âu Dương Ngọc “Đây là vì muốn tốt cho ngươi, võ công của ngươi vốn cũng không phải là võ học chính thống, luyện lâu hại thân.”
Không có ai tập võ lại không coi trọng võ công của mình, thiên hạ võ học, không có loại nào không phải chịu khổ luyện mà ra, rất nhiều người thậm chí coi điều đó còn quan trọng hơn cả tính mạng, một cuốn võ công bí tịch thường dẫn tới vô số người giang hồ ném đầu, vẩy máu, mà võ công bị phế, lại càng vô cùng nhục nhã.
Trong lòng Tiết Lăng Phong dấy lên sự hổ thẹn, nhưng y lại nghĩ, không có võ công, ảnh vệ của y không bao giờ có khả năng bí ẩn tiến vào trong bóng tối được nữa, không thể rời khỏi tầm mắt của y, càng không thể thoát khỏi sự bảo hộ của y. *
Từ nay về sau, y không chỉ là chủ nhân của hắn, mà còn là người duy nhất hắn có thể dựa vào. Gương mặt xinh đẹp đó, không làm ảnh vệ cũng được. (Suy nghĩ rách nát gì thế này? =  = )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.