Dạ Thuật

Chương 25:




CHƯƠNG 25

Tiết Lăng Phong đi không bao lâu, Vương Tam liền dùng tần suất lắc lư chỉ mình ông có để tiến vào.
“Công tử, ngươi đã về rồi?”
Song Phi gật đầu: “Để ông đợi lâu rồi.”
“Không có việc gì, bình thường ta cũng không có việc gì làm.” Vương Tam đặt thùng dụng cụ của ông lên bàn, xoay người kéo một noãn lô ở ngoài vào phòng “Ta đốt lò sưởi, đợt lát nữa cởi hết y phục sẽ không lạnh.”
Hai người lại im lặng, Vương Tam cúi đầu kiểm kê dụng cụ mang theo, xem xem còn thiếu cái gì. Song Phi thì vẫn đứng một bên, trong phòng chỉ có âm thanh Vương Tam lật tìm dụng cụ.
Ông già rồi, kiểm tra cả buổi mới đâu vào đấy, vừa nhấc đầu, liền thấy Song Phi vẫn đứng không nhúc nhích ở chỗ cũ.
“Công tử, lên giường nằm trước đi, đợi lò sưởi ấm rồi ta sẽ trở lại.”
Song Phi liếc ông một cái “Ông sắp xếp xong rồi?”
“Đúng vậy.” Vương Tam lơ ngơ gật đầu.
“Vậy bắt đầu đi, ở ngay trên mặt đất, chủ nhân không thích giường bị bẩn.”
Song Phi xoay người, đưa lưng về phía Vương Tam, cởi toàn bộ quần áo, sau đó chắp tay sau lưng. Vương Tam cầm lấy một cái gông bằng gỗ, tới cùm tay hắn lại.
Không đợi Vương Tam nói, Song Phi đã quỳ úp sấp xuống, hai vai chống vào đất, nâng eo lên, đồng thời mở hai chân, cố gắng phơi bày phía sau của mình ra.
“Là như thế này đúng không? Ta nhớ rõ trong sách viết như thế.”
Chất giọng trời sinh tương đối lãnh đạm của Song Phi nói loại chuyện này khiến Vương Tam kinh nghiệm đầy mình cảm thấy hiện tại như là đang phạm pháp, ông cầm cao trơn bôi trái quệt phải lên ngọc thế cỡ lớn kia, đáp không đầu không đuôi “Công tử, ngươi không lạnh sao? Ta đi lấy chăn mỏng phủ thêm cho ngươi nhé?”
“Không cần, trong sách nói không thể che đậy.”
Tiết Lăng Phong thích sàng bạn (bạn-trên-giường) tính tình phóng đãng một chút, nói trắng ra chính là ở trên giường không có cái loại cảm giác ngượng ngùng. Tính tình lạnh lùng như Song Phi muốn luyện tới mức đó quả là không dễ dàng, trước tiên chỉ có thể bắt đầu từ việc dứt bỏ chút cảm giác xấu hổ. Vương Tam vỗ vỗ cái đầu bóng lưỡng của mình, đêm nay ông làm sao vậy nhỉ, toàn nói lời vô ích.
Vương Tam đem ngọc thế đã bôi trơn xong xuôi tới, lại để thêm một cái giá sắt ở giữa hai chân Song Phi, tách chân hắn ra xa nhau rồi cố định.
Lăn qua lăn lại một phen, tóc trên lưng Song Phi đã trượt sang hai bên, Vương Tam thấy chữ ‘Lăng’ in dấu trên lưng hắn. Tuy dấu phỏng có niên đại đã lâu, thế nhưng da ở vết thương vẫn đỏ rất tươi, như là cố ý dùng thuốc nhuộm qua. Ông nghe nói ở Bàn Long sơn trang có thứ gọi là ảnh vệ, trên người đều phải in tên của chủ nhân, lẽ nào nam nhân trước mắt này cũng là?
Thế nhưng Vương Tam sống tới giờ chưa từng thấy qua ảnh vệ, có lời đồn người bình thường không nhìn thấy bọn họ. Thật là những sinh vật kỳ quái a, xuất phát từ hiếu kỳ, ngón tay Vương Tam bất giác hướng về phía dấu ấn kia, muốn sờ thử xem thế nào.
“Ông đừng đụng vào chỗ khác của ta được không?”
Ngón tay vừa chạm vào, thanh âm lạnh như băng của Song Phi đã lập tức truyền tới, trong đó còn mang theo một cảm giác ông không thể gọi tên, nhưng kỳ thực chính là ‘Sát khí’.
Khoảnh khắc đó, Vương Tam lão đầu bị dọa ngây người, ông không rõ a, vì sao có người có thể dùng giọng nói làm người khác sợ, giống như Tiết trang chủ của ông. Ông không biết võ công, đương nhiên không biết sự tồn tại của ‘Sát khí’.
“Xin… xin lỗi, công, công tử, ta…”
Đường nhìn của Song Phi lướt qua vai, nhìn đến Vương Tam lão đầu đã bị dọa tới tái mét. Lão nhân đáng thương đại khái không hiểu, ảnh vệ đều không chịu nổi bị người khác đụng chạm, bọn họ đối với người xa lạ sẽ luôn mang theo một loại sát ý bản năng. Song Phi thực không biết nên nói gì với cái người đang đờ ra trước hạ thân của mình, đành phải mềm giọng “Thỉnh ông nhanh một chút đi, ta vẫn thấy có chút lạnh.”
“Được, được được. Công tử bớt giận, công tử bớt giận!” Vương Tam vội vã gật đầu, bối rối cúi xuống bắt đầu làm gấp.
.
Buổi tối Tiết Lăng Phong phải đi tìm đám hộ pháp uống rượu. Nguyên tiêu đã qua nhiều ngày, theo như tính tình thích du nhạc tứ phương của y, hẳn là chuẩn bị lên đường, đi tìm những bảo bối thiên kì bách quái.
Y muốn cùng bọn họ thỏa thuận hành trình, an bài chuyện trong sơn trang một chút.
Tứ hộ pháp Hoắc Quân đương nhiên là đã trở lại Thiên Ảnh môn của hắn, lần xuất hiện tiếp theo hẳn là tiết Nguyên tiêu sang năm. Hắn cũng có chút bất mãn với chuyện Tiết Lăng Phong tuyển một ảnh vệ làm nam sủng, hai người ầm ĩ tới giờ vẫn không có dấu hiệu hòa hoãn.
Theo như hắn nói, Tiết Lăng Phong sẽ giống như cha y, ngu dại đi yêu một ảnh vệ, điên điên khùng khùng mang theo ảnh vệ kia vân du tứ hải, không trở về nữa. Năm xưa, cha của Tiết Lăng Phong thực sự là cứ như vậy bỏ đi không quay về, không ai biết ông đi đâu, vì sao không trở lại.
Điều lệ cấm tuyệt đối ảnh vệ và chủ nhân cấu kết cũng từ đó mà sinh ra.
Chuyện xảy ra đã nhiều năm, thế nhưng lúc Hoắc Quân ngăn cản Tiết Lăng Phong thì cũng bất lực như năm xưa hắn ngăn cản lão trang chủ.
Tiết Lăng Phong bước đi thong thả tới điểm hẹn tiểu lương đình, Dư Phàm và Lý Ngọc Bạch hai người đã ở bên trong uống một hồi. Bọn họ thấy Tiết Lăng Phong tới, đều đứng dậy hành lễ.
“Ở chỗ này không cần khách sáo.” Tiết Lăng Phong khoát khoát tay, tươi cười đi tới.
“Trang chủ có mỹ nhân mới, sao buổi tối lại rảnh rỗi tới tìm chúng ta uống rượu a?” Lý Ngọc Bạch rót một chén thay Tiết Lăng Phong, Tiết Lăng Phong nâng chén uống cạn, cười nói “Cũng không phải là mới tìm được, chỉ là một bảo bối trước đây không phát hiện ra mà thôi.”
“Nhưng Hoắc hộ pháp lại nghĩ đó là một tai họa, cũng không phải bảo bối.” Dư Phàm không biết có phải là còn chưa bắt đầu mà đã quá chén hay không, ở bên chen vào một câu liều lĩnh. Đôi mắt Tiết Lăng Phong vẫn nhìn chén rượu đã cạn, nụ cười cũng ngưng kết lại bên khóe miệng.
Lý Ngọc Bạch vội vã đẩy Dư Phàm, hắn biết Dư Phàm lo lắng Tiết Lăng Phong sẽ mê muội mất cả ý chí, có điều vẫn không nên ở nơi đầu sóng ngọn gió mà lao ngược lại.
Không ngờ Tiết Lăng Phong buông chén rượu cười rộ lên, hình như không lưu ý chút nào “Nhị hộ pháp nói vậy, ta đúng là lại thấy bảo bối kia xác thực có chút thiếu sót, chưa được tính là một bảo vật hoàn mỹ.”
Hai người đều không nói gì, chỉ nhìn Tiết Lăng Phong.
“Hắn đối với ta hình như chưa đủ một lòng một dạ.”
Tiết Lăng Phong vừa nói xong, hai hộ pháp lập tức cả kinh “Một ảnh vệ ngoại trừ chủ nhân ra chẳng lẽ còn suy nghĩ thứ khác?!”
Tiết Lăng Phong cười cười, không nói tiếp.
.
Vương Tam cầm phần đuôi của ngọc thế, lại đẩy về phía trước, ngọc thế mới vào phân nửa, huyệt khẩu đã bị giãn ra hết mức có thể.
“Công tử, chỗ này ngươi phải thả lỏng một chút mới được, sắp vào hết rồi.”
Song Phi vẫn quỳ rạp trên mặt đất, tư thế không thay đổi, nhíu chặt lông mày, tay bị khóa đằng sau nắm lại sít sao, đầu ngón tay hơi hơi tái đi.
Vương Tam thấy có chút kinh ngạc. Người bình thường gặp lúc đau đớn đặc biệt sẽ vô thức tránh né, chí ít thắt lưng cũng sẽ bất giác lui về phía trước, vậy nên trước đây mỗi lần đưa ngọc thế vào, ông đều phải dùng sức già đè thắt lưng họ lại. Nhưng nam nhân này thì không như thế, dù đau đớn thế nào, hắn cũng không hề trốn tránh.
Điều này làm cho Vương Tam nhớ tới những tiểu quan chuyên dành cho khách nhân chơi đùa ở trong thanh lâu trước đây, cũng đều được huấn luyện rất tốt, lúc khách nhân dùng tới roi, ngân châm, họ đều có thể ngoan ngoãn chịu đựng, rất ít khi gặp phải hiện tượng chơi tới phân nửa thì bỏ chạy.
Vương Tam liền nghĩ, có khi nào trước đây người này cũng từng trải qua?
Để phòng ngừa hậu đình chảy máu, Vương Tam đẩy vào rất chậm, luôn luôn chờ tới khi huyệt khẩu mở ra hoàn toàn, mới đẩy mạnh một chút, cảnh này khiến quá trình càng thêm chậm chạp gian nan. Nhưng Song Phi cũng không thúc giục ông, chỉ lặng yên chịu đựng, lúc nào thực sự không được nữa, thì mới hừ nhẹ hai tiếng.
Thật vất vả mới tiến vào toàn bộ, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Vương Tam gỡ gông cùm trên tay và giá sắt giữa hai chân Song Phi ra, thu thập dược cao bỏ lại vào trong thùng dụng cụ.
Vốn ông muốn nâng Song Phi dậy, thế nhưng tay vừa mới chạm vào bên cạnh bờ vai hắn thì dừng lại, bên tai văng vẳng câu cảnh cáo lạnh như băng lúc đầu, không dám nhúc nhích nữa.
Song Phi mở mắt ra cố sức nhìn ông một chút, thở hổn hển nói rằng “Không cần quản ta nữa, ông trở về đi.”
Vương Tam vội vã đi ra, lúc tới cửa mới nói “Công tử, ngươi đừng tự lấy ra, trang chủ đã nói rồi, phải đợi ngài tới mới có thể lấy.”
Người dưới đất vẫn không nhúc nhích, không biết có nghe được lời ông nói hay không. Ngoại trừ đối mặt với chủ nhân, Song Phi cơ bản không có thói quen trả lời người khác.
Vương Tam đi đã lâu, Song Phi mới từ dưới đất đứng dậy, mang theo ngọc thế cỡ lớn trong thân thể, ngã vào giường xong động cũng không muốn động nữa. Bên trong đóa hoa cúc truyền đến từng đợt cảm giác đau trướng, mãi không chịu ngừng.
Vương Tam nói với hắn, nơi đó của nam nhân phải thường hàm chứa thứ gì đó, như vậy lâu dài sẽ trở nên ôn nhuận ẩm ướt, để lúc người khác dùng, bản thân cũng có thể chịu ít khổ sở hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.